Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 90: Chương 51: Chuyện của chúng ta làm sao để kết thúc?



Sau khi Hà Úy Nhiên xóa bài viết trong nhóm bạn bè, nghĩ đi nghĩ lại, cô ta vẫn bấm số điện thoại của bà Cố.

"Bác gái, mấy tấm ảnh mà bác đăng trong nhóm bạn bè là có ý gì?" Trái ngược với vẻ kính cẩn ngoan ngoãn ngày xưa, trong giọng nói của Hà Úy Nhiên có mấy phần mùi vị chất vấn.

Bà Cố cảm thấy có chút áy náy với Hà Úy Nhiên, là bà đã không hiểu rõ sự tình nên cho Hà Úy Nhiên hi vọng, bây giờ lại tự tay đem phần hi vọng này giết chết, Hà Úy Nhiên có oán giận thì bà cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.

"Úy Nhiên, chuyện này là bác gái có lỗi với con. Thực ra, ông nội của Cố Uyên đã từng sắp xếp một cuộc hôn ước, đối tượng đính hôn chính là cô gái trên tấm ảnh, cũng là cô gái mà con nói có dính líu đến Phó An Thành. Trước đó, hai đứa nó đã từng hủy bỏ hôn ước, dì tưởng là hai người sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa nên mới nghĩ đến việc giới thiệu con cho Cố Uyên. Không ngờ rằng hai người bọn họ lại giấu người lớn chúng tôi ở chung với nhau một lần nữa." Bà Cố kiên nhẫn giải thích.

Cho dù Hà Úy Nhiên đã xác nhận được thân phận của Đỗ Nhược sau khi nghe bà Cố nói ra một cách rõ ràng nhưng cô ta vẫn cảm thấy bị sốc nặng.

Cô ta vốn cho rằng, Đỗ Nhược không có gia thế và xuất thân, sẽ không phải là đối thủ của cô ta, lại không nghĩ đến đối phương thật sự là vợ chưa cưới hàng thật giá thật của Cố Uyên. Như vậy, sự cố gắng trong khoảng thời gian vừa rồi của cô ta chẳng phải đều trở thành trò cười hay sao?

Sau khi tức giận, cô ta lại nghĩ tới trước đây mình từng đề cập đến tên của Đỗ Nhược với bà Cố, nhưng bà Cố không để lộ một chút manh mối nào trước mặt cô ta, trong mắt không khỏi hiện lên một tia oán hận và tàn độc nói: "Bác Cố, trước đây bác đùa giỡn với con như vậy có vui không?"

Bà Cố kinh ngạc: "Úy Nhiên, sao con lại nói như vậy?"

"Có một lần chúng ta cùng nhau ăn cơm, con từng nói qua chuyện của Đỗ Nhược. Lúc ấy, bác cũng không lộ ra nửa phần dáng vẻ có quan hệ với Đỗ Nhược. Con muốn hỏi, khi đó trong lòng bác nghĩ như thế nào? Là không muốn để cho con hiểu rõ, từ đó để cho con không ngại ngần gì mà theo đuổi Cố Uyên sao? Ha ha!" Giọng nói của Hà Úy Nhiên đầy chế nhạo.

Bà Cố nghẹn lời, thế nhưng từ lời nhắc nhở của Hà Úy Nhiên, rốt cuộc bà cũng biết lúc trước tại sao mình lại cảm thấy cái tên Đỗ Nhược này nghe quen tai như vậy. Nhưng bây giờ có muốn giải thích, Hà Úy Nhiên chắc cũng không nghe lọt tai.

Bởi vì Hà Úy Nhiên đã cúp điện thoại.

Thấy bà Cố đặt điện thoại xuống với vẻ mặt cay đắng, Cố Uyên không khỏi nói: "Dì à, dì không cần phải cảm thấy có lỗi với Hà Úy Nhiên. Ngày đầu tiên cô ta đi làm, con đã nói với rõ thân phận của Đỗ Nhược mà cô ta không hề để ý. Nhiều lần làm khó làm dễ Đỗ Nhược ở công ty. Hơn nữa, hôm qua cô ta còn không nể mặt gia đình mình, ác ý hãm hại Đỗ Nhược, khiến cô ấy dây vào mối quan hệ mập mờ với Phó An Thành. Loại người có nhân phẩm và tính cách như vậy, không đáng để dì cắn rứt lương tâm.

" Nói thì nói thế, nhưng lúc trước dù sao Hà Úy Nhiên cũng giúp dì rất nhiều, chỉ là trong lòng nó còn không cam lòng với con mà thôi. "

" Giúp dì sao? "Ánh mắt Cố Uyên biến sắc.

" Đúng vậy, có một lần suýt chút nữa dì bị xe đụng, là nó đã đẩy dì ra, khiến bản thân xém chút xảy ra tai nạn xe cộ. Còn có một lần.. "

Bà Cố liên tiếp nói mấy lượt Hà Úy Nhiên giúp đỡ bà, đôi mắt đen của Cố Uyên lóe lên, anh đem từng thông tin mà bà Cố vừa nói này ghi nhớ trong đầu.

Có khi, quá nhiều sự trùng hợp ngược lại dễ khiến cho người ta sinh nghi.

Thấy cuộc nói chuyện giữa Cố Uyên và bà Cố đã kết thúc, Đỗ Nhược đứng dậy nói:" Bác Cố, Cố, Cố Uyên, trời không còn sớm nữa, con nên trở về nhà rồi. "

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên Cố Uyên trước mặt anh. Mặc dù là đang diễn trò trước mặt bà Cố nhưng trong tâm lý lại có chút ngượng ngùng, biểu hiện trên mặt cũng có chút không được tự nhiên.

Sau khi nghe Đỗ Nhược gọi tên mình, khuôn mặt của Cố Uyên bởi vì Hà Úy Nhiên mà lạnh lùng lại lộ ra sự nhu hòa vui vẻ giống như dòng sông băng đang tan chảy khi gặp tiết xuân ấm áp. Ánh mắt anh ánh lên một tia lấp lánh như ngôi sao. Anh nói:" Muốn về rồi sao? "

Bà Cố cảm thấy hơi đột ngột:" Sao không ở lại ăn một bữa cơm, dù sao bác cũng chưa có dịp để nói chuyện với con. "

Bà Cố rất có cảm tình với Đỗ Nhược, không chỉ vì khuôn mặt của Đỗ Nhược dễ lấy lòng người lớn tuổi như bà mà còn bởi vì bà có thể thấy bé Candy rất thích Đỗ Nhược.

" Hai ngày nay, vì giúp con chơi với bé Candy mà cô ấy chưa trở về nhà. Hôm nào rồi ăn cơm cũng được, còn nhiều cơ hội mà. Dì nói có đúng không? "

Cố Uyên nhìn thấy Đỗ Nhược hướng về anh với ánh mắt cầu xin giúp đỡ nên anh không kiềm lòng được, giúp cô giải thích với bà Cố.

" Cũng được. "Bà Cố lưu luyến không rời, bé Candy cũng không muốn rời khỏi Đỗ Nhược, chạy thẳng lại ôm chân cô.

Vất vả hồi lâu, Đỗ Nhược mới có thể ra khỏi nhà Cố Uyên. Khi vào thang máy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi trước mặt bà Cố, cô phải cố gắng giữ cho miệng mình tạo một độ cong vừa phải nên khuôn mặt cô gần như cứng đờ vì cười. Thấy Đỗ Nhược có chút căng thẳng, tay cứ xoa xoa hai gò má, Cố Uyên nói:" Hôm nay, cảm ơn em. "

Cô ngạc nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Uyên, hóm hỉnh hỏi:" Là cảm ơn em hôm nay đã giúp anh đóng giả làm vợ sắp cưới trước mặt bà Cố hay là cảm ơn em đã giúp anh chăm sóc bé Candy? "

" Cái sau. "

Đỗ Nhược nghe thấy câu trả lời hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng, hai con ngươi không khỏi mở to, giận dỗi nói:" Lẽ nào cái trước không cần cảm ơn à? Rõ ràng lúc trước chúng ta đã nói chỉ cần giả vờ trước mặt Hà Úy Nhiên thôi mà, bây giờ lại làm cho mọi người đều biết. Đến lúc đó làm thế nào để kết thúc. "

Cố Uyên đứng tại chỗ bên cạnh cô, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống đầy thâm ý nói:" Quả thật là, không phải không nên cảm ơn, mà là anh không muốn cảm ơn. "

" Cái gì? "Gì mà gọi là không muốn cảm ơn chứ. Sao Cố Uyên có thể khi dễ người ta như thế được? Cô thực sự tức giận, đôi mắt nai tơ trong veo mở to vô cùng đáng yêu.

Anh đem phản ứng của Đỗ Nhược thu hết vào mắt, thấy cô vẫn cứ đần mặt ra như một con rối thì không khỏi tiến về phía trước một bước, nhốt cô giữa cơ thể mình và bức tường, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô, mang theo mười phần xâm lược:" Anh muốn biến mối quan hệ giả tạo này giữa hai chúng ta thành mối quan hệ thực sự một lần nữa. "

" Cái gì? "Đỗ Nhược bị hù sợ, đôi môi như cánh hoa nhẹ mở nhưng không nói được lời nào. Cô đứng sững sờ không dám cử động trước mặt Cố Uyên, ngoài sự kinh ngạc, trong đôi mắt còn có chút mê man.

Cố Uyên không cho phép cô có cơ hội trốn tránh, anh đã giăng lưới lâu như vậy, cũng đã đến lúc thu lưới rồi. Anh khẽ cúi người xuống, gương mặt tuấn tú đầy yêu nghiệt gần sát hai gò má cô, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên. Anh dùng âm thanh trầm thấp nói:" Không phải em vẫn luôn than thở không biết nên kết thúc như thế nào à, kết thúc dạng này là tốt nhất không phải sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.