Trong phòng làm việc, Phương Tử Huyên ngồi ở trước bàn làm việc của mình thở hổn hển.
Một màn Đông Phương Hạo hôn cô, để cho nội tâm của cô thật lâu không thể yên bình lại, mà uy hiếp của anh ở trong lòng cô lại giống như một quả bom hẹn giờ, cô không biết lúc nào nó nổ tung, huống gì cô cự tuyệt anh lấy kết hôn làm điều kiện giúp đỡ.
Nhưng cô không muốn tùy tiện đồng ý với anh như vậy, bảy năm qua cô phát hiện điều cô để ý nhất không phải là anh vội vả tạm biết, mà là tin đồn anh cùng cô gái khác đi ra nước ngoài, nếu đã có người phụ nữ khác, tại sao còn muốn trở về tìm cô? Lòng bàn tay của Phương Tử Huyên nhẹ nhàng nắm một góc, dùng sức quá mạnh từ lòng bàn tay truyền đến một hồi đau đớn.
Đang lúc này điện thoại di động của cô vang lên, là Chu Húc.
"Tử Huyên, có thể giúp anh cầu xin Đông Phương Hạo được không, khiến cho công trình phá bỏ và dời đi nơi khác chậm một chút? Anh thật sự có chuyện quan trọng cần làm, làm ơn." Lần đầu tiên Chu Húc cầu xin người khác, khiến cho Phương Tử Huyên nhất thời gặp khó khăn.
"Chu Húc, anh có thể nói cho em biết vì cái gì được không? Anh rõ ràng có nhiều cơ hội làm công việc tốt hơn, tại sao lại cố giữ một đạo quán?"
"Bởi vì anh muốn trong cuộc so tài Taekwondo học viên do anh bồi dưỡng sẽ có thành tích tốt nhất, để cho cha anh tỉnh lại, đây dù sao cũng là nơi ông dốc cả đời tâm huyết, anh không muốn một lần ngoài ý muốn mà để cho ông chán chường đi xuống..." Lần đầu tiên Chu Húc nói ra bí mật trong lòng.
"Hoá ra là như vậy ." Phương Tử Huyên bừng tỉnh hiểu ra.
"Tử Huyên, anh biết rõ em có thể gặp khó khăn, nhưng mà anh nhìn anh ta rất quan tâm em, anh ta bây giờ là Tổng giám đốc của tập đoàn Đông Phương, chỉ cần em cầu xin anh ta, anh ta sẽ đồng ý giúp việc này, Tử Huyên, làm ơn, chỉ cần cuộc so tài kết thúc anh liền thỏa mãn."
"Anh để cho em suy nghĩ một chút..." Phương Tử Huyên cúp điện thoại, lâm vào trầm tư.
Rời đi phòng làm việc đi về phía phòng làm việc của chủ tịch, trong nháy mắt, nội tâm của cô còn có một tia thấp thỏm, nhưng muốn làm việc nghĩa không thể chùn bước, Chu Húc luôn luôn không cầu xin người khác giúp đỡ, lần này anh mở miệng cầu xin cô chứng minh đạo quán trong lòng anh ấy rất quan trọng, khiến cho ba Chu tỉnh ngộ là đều rất quan trọng với anh, vô luận như thế nào cô cũng không thể khoan tay đứng nhìn.
Cô lại trở về phòng làm việc của chủ tịch trường học, lúc này Đông Phương Hạo đẩy cửa phòng làm việc muốn đi ra, trong nháy mắt đó nhìn thấy Phương Tử Huyên, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Từ lúc anh đưa tối hậu thư đến chỗ Chu Húc đến lúc Phương Tử Huyên đứng trước mặt anh, anh đã nắm chắc phần thắng.
"Như thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?" Anh mong đợi câu ‘Tôi đồng ý' của cô.
"Tôi đồng ý với anh, nhưng anh phải đảm bảo phải giữ được đạo quán."
"Dĩ nhiên."
Ở trước mặt cô, Đông Phương Hạo lập tức gọi điện cho Hội đồng quản trị, cố gắng chuyển dời chú ý của mọi người vào một công trình càng thêm mê người, làm cho đạo quán Chu Húc có một đoạn sóng yên biển lặng.
Lấy được đáp án vừa ý của anh, Phương Tử Huyên lấy lí do dạy họ rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch.
Quá nhiều vấn đề khó khăn, quá nhiều tình trạng bất ngờ xuất hiện, nhất thời làm cho cô không chống đỡ được, làm thế nào cùng người khác nói cô phải lập gia đình? Tâm loạn như ma cô không yên lòng tiếp tục lên hết hai tiết học.
Sau khi tan học cùng mấy vị đồng nghiệp đi ra cổng trường, một tiếng còi ô tô ầm ỉ làm cho mọi người chú ý.
Phương Tử Huyên đang cùng đồng nghiệp chuyện trò vui vẻ, nhưng đề tài của cô lại bị người đàn ông cắt đứt.
Mấy đồng nghiệp nhìn Đông Phương Hạo cao lớn đẹp trai tây trang thẳng thớm, hoàn toàn ném cô sau ót, Phương Tử Huyên có chút nghi ngờ sao anh lại xuất hiện ở chỗ này.
Đông Phương Hạo chỉ chỉ cô, ý bảo cô lên xe anh.
Mấy đồng nghiệp rốt cuộc ý thức được mỹ nam quen biết Phương Tử Huyên, thái độ vừa hâm mộ vùa đố kị với Phương Tử Huyên, nếu như họ không có đoán sai, người này chính là con trai của chủ tịch mới trở về nước phát triển, như vậy người đàn ông cực phẩm thế lại cùng Phương Tử Huyên quen biết, nhưng họ lại không thể không thừa nhận, đa tài đa nghệ, Phương Tử Huyên vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp rất xứng đôi với anh.
"Anh đưa tôi đi đâu?" Phương Tử Huyên ngồi ở ghế lái phụ, nhìn giống như là đang muốn tham gia cái gì đó, không biết anh muốn giở trò gì.
"Buổi tối, có một buổi tiệc xã giao, em đã là vợ tương lai của anh, như vậy đi theo anh xã giao là chuyện bình thường." Anh chuyên chú nhìn ở phía trước, giọng nói không chút để ý.
"Tôi cũng có chuyện bận rộn của tôi, thời điểm cần tôi anh không thể gọi điện một tiếng báo sao?"
Đông Phương Hạo quay mặt sang, một tay cầm lái, một tay khác véo nhẹ cằm của cô, "Chồng muốn đi cùng bà xã còn phải hẹn trước sao?'
Phương Tử Huyên đẩy tay anh ra, "Chúng ta vẫn chưa kết hôn!"
"Rất tốt, em đã nguyện ý giúp Chu Húc một tay, cũng không dễ dàng giúp anh? Phải biết anh có bao nhiêu cố gắng mới tạm giữ lại cái đạo quán sớm thuộc về tập doàn Đông Phương kia, không cho mảnh đất kia phát triển thành cửa hàng hoặc công trình để sử dụng, em coi như không thể báo đáp anh từng cái được sao?"
"Nhưng tùy tiện xuất hiện, còn ở trước mặt đồng nghiệp dẫn tôi đi, nếu gặp họ tôi phải nói như thế nào?"
“Thì ra chuyện em lo lắng chính là cái này, vậy để họ hiểu lầm cũng tốt, dù sao em là vợ anh sớm muộn gì cũng trở thành sự thật." Đông Phương Hạo lơ đễnh nói, dù sao rất nhanh anh sẽ ở trước mắt mọi người công khai thân phận của cô.
"Anh nói thật nhẹ nhõm, tôi chính là ngày ngày đối mặt với các cô ấy, việc chưa thành, tôi hi vọng anh giữ bí mật." Phương Tử Huyên không nhớ mình nói anh là bạn trai cô..., bởi vì là lời nói hoàn toàn vô căn cứ, quan hệ giữa bọn họ chỉ là giao dịch, tất cả mọi chuyện theo ý cô cũng không giống như thật, cô không sát định được ý nghĩ trong lòng mình như thế nào, đang không thật sự xát định quan hệ trước, cô không hi vọng nghe được người ngoài nghị luận chuyện gì.
"Giữ bí mật là không thể nào, không muốn bị hiểu lầm, em dứt khoát nói cho các cô ấy biết em là vợ của anh thì tốt rồi." Gương mặt Đông Phương Hạo nhẹ nhõm.
"Đùa gì thế, chỉ cần chúng ta cần chưa kết hôn, tôi đều không thể nói như vậy." Phương Tử Huyên nhìn ra cửa xe, không muốn nhìn phản ứng của anh.
Xe thắng gấp ở bãi đậu xe, Đông Phương Hạo xoay người vươn cánh tay ra ôm cô, "Em thật hi vọng chúng ta nhanh chóng kết hôn sao? Nói thật anh cũng rất muốn, chỉ là anh tin tưởng rất nhanh chúng ta có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện ở trước mặt mọi người, không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội nghị luận."
Phương Tử Huyên bị khí thế bá đạo của anh làm giật mình, nhưng anh đã buông cô ra.
"Chờ một chút đến khách sạn chuẩn bị một phen, anh đã giúp em chuẩn bị xong lễ phục, thợ trang điểm cũng đã đến, anh sẽ ở phòng lầu một của bữa tiệc chờ em, nếu như em không giúp anh, tương lai một đoạn thời gian rất dài anh sẽ gặp phiền toái, đặc biệt ba mẹ anh sẽ không ngừng dàn xếp buổi xem mắt, em cũng biết anh đã nhận định em, cho nên vô luận như thế nào cũng phải thu lại tính khí đại tiểu thư, phải phối hợp với anh thật tốt."
Đông Phương Hạo nói xong, lái xe vào bãi đậu xe ngầm của quán bar, sau đó cùng Phương Tử Huyên trực tiếp dùng thang máy lên phòng cao nhất của khách sạn, sau khi dặn dò thợ trang điểm anh tiến vào phòng lầu một của bữa tiệc.
"Phương tiểu thư, trước mắt cô mặc lễ phục do ông chủ mua, chờ một chút tôi sẽ theo lễ phục trang điểm cùng làm tóc cho cô." Thợ trang điểm giống như rất khách khí.
Phương Tử Huyên đi tới bên giường mở cái hộp màu tím, giống như một hộp quà thần bí, bên trong là lễ phục cùng màu hiện ra trước mặt cô.
"Là kiểu dáng mới hiện nay, cả Đài Loan chỉ có một chiếc, rất quý đó." Thợ trang điểm hâm mộ nói.
Phương Tử Huyên cầm lấy lễ phục vải rất mềm mại, thay cho bộ đồ công sở trên người.
"Rất đẹp." Gương mặt thợ trang điểm toát lên sự hâm mộ.
Phương Tử Huyên cúi đầu, lễ phục này là cổ chữ V sâu, đai mỏng vòng qua cổ thắt một nút kết cố định trên người, mà sau lưng phơi bày một mảnh, để lộ tấm lưng trắng noãn bóng loãng của cô, đường cong đẹp đẽ của sống lưng hoàn toàn lộ ra, mặc lễ phục này làm cho Phương Tử Huyên có chút khẩn trương.
Ngồi ở trước gương trang điểm, Phương Tử Huyên vì Đông Phương Hạo nói chuyện nghiêm trọng mà cảm thấy nghi ngờ, nhưng lời kế tiếp của thợ trang điểm nói làm cho cô thiếu chút hộc máu.
"Phương tiểu thư, ông chủ đối với cô thật để ý, nghe nói buổi tối nay, ngài ấy muốn ở trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của cô, hai người sao lại quen nhau vậy?" Thợ trang điểm rất muốn biết làm như thế nào mới gặp gỡ một người đàn ông nhiều tiền đẹo trai như vậy, nhìn Phương Tử Huyên nhịn không được nói mấy câu, dò xét một phen thật tốt tình yêu của bọn họ.
"Chúng tôi...là bạn học." Phương Tử Huyên chỉ muốn trốn, cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, cũng không biết anh tuyên bố cái gì mà thân phận của cô.
"Thì ra là hai người biết nhau lâu như vậy, hai người thật có duyên." Thợ trang điểm tiếp tục hâm mộ, sau đó suy nghĩ làm kiểu tóc gì cho Phương Tử Huyên, cô ấy không biết Phương Tử Huyên đang nghĩ cách chạy trốn.
"Phương tiểu thư, tóc của cô thật mềm thật trơn bóng, không bằng tôi giúp cô vấn nghiên cố định bằng một trang sức thủy tinh, như vậy rất đoan trang, rất hào phóng."
Như vậy lưng trần trụi của cô thì phải làm sao? Cô còn nghĩ dùng tóc chống đỡ để đi ra ngoài, không đi không biết Đông Phương Hạo ở đây làm gì, nhưng việc đã đến nước này cô không thể trốn tránh, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Thợ trang điểm bắt tay vào công việc nghiêm túc vì cô làm một kiểu tóc cùng với trang điểm mơ hoặc lòng người, khiến Phương Tử Huyên khi nhìn gương lại hút một ngụm khí lạnh.
"Được rồi, tôi đi thông báo cho ông chủ." Thợ trang điểm cầm điện thoại di động lên.
"Tự tôi đi là được rồi." Phương Tử Huyên khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền mê người cướp đi tâm hồn của người khác, khiến cho cả thợ trang điểm cũng phải ngây ngẩn.