Bạn Gái Cũ Yêu Dấu

Chương 8-1



Vườn hoa trong biệt thự, Phương Tử Huyên cùng Chu Húc đi dạo bên cạnh vườn hoa, hai người không chú ý bóng dáng đứng ở cửa sổ đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người, không để có một chút sơ suất gì.

"Tử Huyên, em cùng anh ta... có phải đã làm lành rồi không?" Kỳ thực Chu Húc cực kỳ rõ ràng, chỉ là anh còn muốn hỏi rõ cho thật tốt, muốn biết Phương Tử Huyên nghĩ như thế nào, anh không hy vọng cô lại bị Đông Phương Hạo tổn thương một lần nữa.

Phương Tử Huyên nghi hoặc nhìn anh, đối với vấn đề của anh có phần khó hiểu, người sáng suốt đều nhìn ra được mối quan hệ của bọn họ, "Ừ, nhìn không ra sao?"

"Tử Huyên, anh hi vọng em thử thách anh ta nhiều một chút nữa, xem anh ta có phải đối với em thật lòng hay không, bởi vì anh nghe nói phụ nữ bên cạnh anh ta có không ít, em xem chân em bị thương đều tại người phụ nữ thích anh ta làm, nếu anh ta không đủ yêu em, xung quanh lại có rất nhiều phụ nữ, anh sợ..."

"Anh Chu Húc, yên tâm đi, em thông minh như thế, tuyệt đối sẽ không để anh ấy làm tổn thương lần nữa đâu, mà em nhìn ra được lần này anh ấy trở về, tình cảm với em là tăng chứ không giảm, em nhìn ra được thành ý của anh ấy, anh xem vườn hoa lớn này, muôn hoa khoe sắc thật tốt, đều là những loài hoa anh ấy trồng cho em, em cảm thấy anh ấy đối với em cực kỳ dụng tâm."

"Đứa ngốc, hưởng thụ ngọt ngào cùng vui sướng đồng thời cũng phải biết ngẫm lại anh ta đã từng phụ lòng em, mặc kệ như thế nào anh ta đúng là một người đàn ông nguy hiểm." Chu Húc xoa xoa tóc Phương Tử Huyên.

Một màn ái muội thân mật kia, để cho Đông Phương Hạo đang theo dõi nhỏ giọng căm giận phun ra một câu: "Lấy tay bẩn thiểu của anh ra!"

"Quá nguy hiểm?" Phương Tử Huyên nghi hoặc.

"Người đàn ông kia rất có năng lực, em đơn thuần như thế, thiện lượng như thế, làm sao có thể biết rõ ràng? Mặc kệ nói như thế nào, Đông Phương Hạo không để cho anh nhìn thấy sự chân thành của anh ta, anh đều lo lắng giao em cho anh ta, anh nghĩ không muốn nhìn bản lãnh bên ngoài của anh ta, mà là thực sự dùng tính mạnh yêu em."

"Phốc..." Phương Tử Huyên che miệng cười, "Em mới không cần, nếu anh ấy yêu em, em chỉ muốn anh ấy quý trọng chính mình thật tốt, bảo vệ thật tốt chính mình là tốt rồi, không cần phải lấy tính mạng quý giá đi mạo hiểm, chỉ cần anh ấy tốt, em cũng rất hạnh phúc rồi."

"Em không nghĩ muốn nhìn thấy bộ dạng anh ta để ý đến em sao? Không làm như vậy thì làm sao biết anh ta có bao nhiêu yêu em?" Chu Húc đối với sự đơn thuần của Phương Tử Huyên thực sự không có biện pháp, tựa như năm đó khi anh muốn hung hăng giáo huấn nữ sinh dẫn đầu kia một trận, cô ngăn trở cách làm của anh, cùng cả sự oán giận của Chu Diễm đã không dễ giải quyết, lý do của cô rất đơn giản, nếu dùng cách trừng phạt giống in như những gì người xấu làm với chính mình, như thế chẳng phải chính mình cũng là người cực kỳ không có nhân phẩm, là người xấu sao?

Chính là sự khoang dung của cô với người ngoài, tính cách khéo léo hiểu lòng người, cho nên rất nhiều người thích cùng cô ở chung, cực kỳ chiếu cố với cô, chính là cô thực sự rất xinh đẹp, cho nên cũng không ít người phụ nữ ghen tỵ với cô.

Cô xinh đẹp mà dễ vỡ, cho nên thân là anh trai vẫn ái mộ cô, nhưng cô lại cự tuyệt tình yêu tận đáy lòng này, nhưng Chu Húc vẫn một mực im lặng quý trọng cô, không cho phép cô chịu một phần tổn thương nào, cho nên khi anh biết chuyện năm đó Đông Phương Hạo giả yêu đi làm tổn thương Phương Tử Huyên, trước tiên anh muốn tìm nữ sinh tóc vàng hung hăng giáo huấn một phen, nhưng là những lời Phương Tử Huyên nói kia làm cho anh khống chế được chính mình.

Phương Tử Huyên vươn tay chỉnh lại áo cho anh, "Anh Chu Húc, nếu A Hạo yêu em, em tình nguyện nhìn anh ấy trong cuộc sống sinh hoạt chiếu cố đến em, mà không phải tại thời điểm nguy hiểm không để ý đến sinh mạng, giống như anh Chu Húc vậy, em hi vọng anh đừng vội vàng bận rộn mà phải chú ý đến thân thể, có chuyện không vui sẽ cùng với những người bạn như chúng em nói hết ra không cần phải dấu ở trong lòng, phải chia sẻ cho mọi người biết sau đó dưới ánh mặt trời mà cười vui vẻ."

Tuy nhiên đáp ứng việc gả cho anh nhiều hay ít cũng bởi vì Chu Húc, bởi vì muốn giúp bảo vệ đạo quán, chính là muốn nhìn thấy Chu Húc vui vẻ, đúng là cô không nói ra việc này, bởi vì cô không muốn Chu Húc bởi việc này mà có bất cứ trách nhiệm gì, mà Đông Phương Hạo để cho cô cảm thấy lựa chọn của mình không sai, thực sự anh rất yêu cô.

"Anh sẽ, em yên tâm." Chu Húc biết, chính mình đang cố gắng cho chính mình, để cho người một nhà lần nữa đạt được sự vui vẻ, tin tưởng rất nhanh anh có thể thực hiện.

"Đúng rồi, em dự định kết hôn với Hạo." Phương Tử Huyên nói tới đây, khóe mắt đuôi mày tất cả đều là ý cười.

"Khi nào?"

"Vết thương ở chân tốt lên sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, đến lúc đó anh nhất định phải tham dự nhé, coi có thể trong hôn lễ tìm được người con gái mình yêu thích hay không, chỉ có nhìn thấy anh hạnh phúc vui vẻ, em mới yên tâm."

"Biết rồi, anh cũng hi vọng em cùng Đông Phương Hạo hạnh phúc." Giọng nói của Chu Húc đủ thấp giống như đang nói cho chính mình nghe.

"Hai người đang làm gì đấy?" Một giọng nam chặn ngang chứa sự tức giận, chỉ là không tận lòng phóng ra.

Hai người không hẹn mà cùng nhau quay đầu, nhìn Đông Phương Hạo nghiêm nghị đứng cách một khoảng xa, trên mặt giăng tầng mây đen.

Phương Tử Huyên vừa nhìn thấy người trong lòng liền bỏ lại Chu Húc, vẻ mặt như ánh mặt trời, cười ngây thơ về phía Đông Phương Hạo, "Anh sao lại cũng ra đây rồi?"

Đang muốn đi về phía anh, Phương Tử Huyên trượt chân, sặp ngã quỵ, may mắn có Chu Húc đỡ cô.

"Để cho tôi!" Đông Phương Hạo đi tới đẩy Chu Húc ra, chặn ngang ôm lấy Phương Tử Huyên, chỉ để lại Chu Húc xấu hổ sờ sờ mũi mình.

Cho dù trong lòng phủ nhận Đông Phương Hạo, Chu Húc cũng cảm thấy Đông Phương Hạo có địch ý với anh, nhìn anh để ý Phương Tử Huyên như vậy, biết hai người tâm đầu ý hợp, anh không thừa nhận cũng không được, Đông Phương Hạo mới là người thích hợp với Phương Tử Huyên.

Mà còn bởi vì nguyên do là Đông Phương Hạo, bị cha bán đi đất đai sở hữu vẫn không bị Đông Phương Hạo khai phá, để cho anh có thể vì mục tiêu của mình toàn lực ứng phó, anh nhìn Đông Phương Hạo vì Phương Tử Huyên ngầm làm nhiều chuyện như vậy, cho nên vẫn có một trình độ tán thành Đông Phương Hạo, cho nên anh thiệt tình hi vọng Đông Phương Hạo có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho Phương Tử Huyên.

Một tháng sau, giáo đường ở ngoại ô thành phố hiện ra một mảnh sắc thái vui mừng, một hôn lễ long trọng đang được tiến hành, đây là hôn lễ thuộc về Đông Phương Hạo cùng Phương Tử Huyên.

Đông Phương Hạo dựa vào sở thích của Phương Tử Huyên mà tỉ mĩ thiết kế hội trường, các nơi đều được trang trí bằng hoa bách hợp tươi mát, hương thơm thanh nhã nhẹ nhàng.

Khách đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, trùm thương giới, tất cả đều không thế thất lễ, cha mẹ Đông Phương Hạo cùng cha mẹ Phương Tử Huyên đều đã ở đây tiếp đãi, dù sao bọn họ cũng là nhân vật có uy tín danh dự, không cho phép có bất luật sơ suất gì.

Giờ phút này Đông Phương Hạo tây trang thẳng thớm đang đứng ở nơi chiêu đãi, một bên nhiệt tình chiêu đãi khách khắp nơi, một bên chờ đợi cô dâu của anh, di động trong túi bị nắm mở ra nhiều lần, cực kỳ muốn biết Phương Tử Huyên hiện tại ở nơi nào nhưng mà lo lắng người khác cười anh nóng vội, cho nên một lần lại một lần dặn xuông sự xúc động.

Giờ phút này Phương Tử Huyên mặc áo cưới trắng đang ngồi trên xe hơi, trong tay cầm bó hoa tươi, trong lòng tràn đầy hạnh phúc nhảy nhót, cô chờ mong giờ phút trao đổi nhẫn trở thành vợ của anh, nghĩ đến cô sắp có được hạnh phúc, cô rõ ràng bảy năm yên lặng chờ đợi không có uổng phí, nụ cười ngọt ngào nở trên môi, phần vui sướng kia làm thể nào cũng không dấu được.

"Tử Huyên, di động của cô reo kìa." Một bên phù dâu đưa điện thoại cho cô, nhìn ý cười trên mặt cô, không khỏi trêu chọc cô, "Nói không chừng chú rễ chờ không kịp gọi đến thúc giục đó."

Vẻ mặt Phương Tử Huyên hạnh phúc tiếp nhận điện thoại, lại nhìn dãy số hiện ra là của Chu Diễm.

"Chu Diễm, làm sao vậy?" Cô hi vọng hai anh em bọn họ có thể chứng kiến được giờ phút hạnh phúc của cô.

"Tử Huyên, đại khái mình và anh trai không thể tham gia hôn lễ của bạn, đạo quán đã xảy ra chuyện rồi!"

Nụ cười của Phương Tử Huyên dừng lại, đầu bên kia truyền đến tiếng nức nở của Chu Diễm.

Trong lòng Phương Tử Huyên nóng như lửa đốt, "Chu Diễm bạn đừng sợ, đừng khóc, mình...hiện tại mình qua đó."

Một phút kia Phương Tử Huyên quyết định xuống xe, cô biết đó là ý nghĩa gì, nhưng hai người bọn họ là bạn bè tốt của cô, cô không thể ngồi yên không lo.

Tài xế có vẻ cực kỳ khó xử, mà phù dâu gọi điện nói cho Đông Phương Hạo.

Đang lúc xe chậm rãi dừng lại, Phương Tử Huyên kéo làn váy nhìn thấy trước mắt là một màn chấn động lòng người, Chu Húc ngồi sững tại chỗ, anh mặc tây trang màu đậm cánh tay không ngừng nhỏ ra máu tươi, Chu Diễm nhỏ giọng an ủi anh trai của cô, mà cách đó không xa là đạo quán bị cưỡng bức phá vỡ, phá thành mảnh nhỏ, hoàn toàn thay đổi.

"Tử Huyên, sao bạn lại tới đây? Không phải hôn lễ sẽ lập tức bắt đầu sao?" Chu Diễm biến sắc, nhìn Phương Tử Huyên xuất hiện mà lấy làm kinh hãi.

Phương Tử Huyên nhìn Chu Húc khổ tâm duy trì đạo quán, "Đây là chuyện gì?"

"Tập đoàn Đông Phương phá hủy hoàn toàn nơi này, vì cái gì...Vì cái gì lại vào ngày hôm nay?" Trên người Chu Húc mặc tây trang màu đậm để cho Phương Tử Huyên biết anh đang chuẩn bị tham gia hôn lễ của cô, nhưng giờ phút này lại cảm thấy anh có vẻ nghèo túng.

"Anh nói là Đông Phương Hạo để cho người ta san bằng nơi này thành bình địa?" Phương Tử Huyên chấn kinh không thôi.

"Tử Huyên, không phải Đông Phương Hạo, là một người hoàn toàn khác, bạn mau trở về hoàn thành hôn lễ đi, không cần lo bên này." Chu Diễm biết Phương Tử Huyên thân là cô dâu mà lại xuất hiện ở nơi này, hiện trường hôn lễ nhất định sẽ rất rối loạn, cũng dự đoán hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

"Đúng đó Tử Huyên, hiện tại chạy trở về còn kịp, vừa rồi chú rể phát hỏa thật lớn." Phù dâu gấp đến độ giậm chân, Đông Phương Hạo cùng cha mẹ Phương Tử Huyên không ngừng gọi điện thoại tới, làm cho cô không biết làm sao.

"Tử Huyên, em trở về đi, này vốn không phải là của chúng ta, chẳng qua là anh khư khư cố chấp canh giữ tại nơi này, hiện tại đều đã như vậy, không có ý nghĩa rồi." Chu Húc không kịp ngăn cản, trở mắt nhìn đạo quán bị san phẳng thành bình địa, hồi ức ngày xưa một lần một lần xuất hiện.

Đây là địa phương sinh hoạt từ nhỏ của anh, lầu một làm đạo quán, lầu hai là nơi ở, là nơi anh hưởng 21 năm hạnh phúc gia đình, chỉ là một tai nạn bất ngờ xảy ra đoạt đi sinh mệnh người mẹ yêu quý của bọn họ, ba cũng vì yêu mẹ mà thay đổi, say rượu, đánh bạc thậm chí bán cả ruộng đất sở hữu.

Chu Húc vẫn cho là mình cố gắng chấn hưng đạo quán, để cho ba nhìn thấy sự vinh quang ngày xưa, xung quanh càng ngày càng nhiều người đến xem náo nhiệt, trừ bỏ bùi ngùi đạo quán Taekwondo trở thành lịch sử, càng thêm nhiều người chỉ trỏ Phương Tử Huyên mặc áo cưới đứng đây, nghị luận nhao nhao, đối với cô tràn đầy nghi ngờ.

Chẳng quan tâm nhiều như vậy, Phương Tử Huyên nâng váy đuổi theo Chu Húc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.