Yên Vân Hạ nhìn sắc mặt mình thay đổi liên tục liền chậm rãi gật đầu, sau đó kéo bà vào bên trong nhà ngồi.
Xong xuôi cô nói với Lý Trạch Lâm dường như vẫn chưa hết chấn động:
- Được rồi, không có chuyện gì đâu.
Ban nãy mẹ tôi hơi nóng vội, xin lỗi cậu nhé.
Cậu giúp tôi lấy hai cốc nước lọc rồi tiếp tục làm việc đi.
Lý Trạch Lâm gật đầu, nhanh chóng đi chuẩn bị nước mang lên cho Yên Vân Hạ.
Phụ nữ cùng nhau nói chuyện, cậu cũng không tiện xen vào nên Lý Trạch Lâm đưa nước rồi cũng vào bếp chuẩn bị nấu ăn tối luôn.
Nhìn Hà Đông Huy bước vào bếp, Hoa Vân Thư mới đánh mạnh vào tay Yên Vân Hạ một cái, giận dữ hỏi:
- Con nhóc này, con đủ lông đủ cánh rồi nên không cần ba mẹ nữa đúng không? Thay người giúp việc cũng không nói với mẹ một tiếng, lại còn chọn một chàng trai như vậy nữa.
Con muốn làm mẹ tức chết hả?
Yên Vân Hạ bị mẹ vừa đánh vừa mắng mà ngơ ngác, không biết bản thân đã làm sai ở đâu.
Cô xoa xoa cánh tay bị đau, nhăn nhó đáp:
- Mẹ à, mẹ vừa tới cũng không hỏi người ta là ai, lập tức lao vào nói người ta là trộm, còn muốn đuổi đánh, rõ là mắt nhìn người của mẹ có vấn đề.
- Mắt có vấn đề cũng là mẹ của chị.
– Hoa Vân Thư cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Bà uống xong cốc nước mới nhớ ra vấn đề, liền quay ngoắt sang hỏi Yên Vân Hạ đang mải chơi điện thoại - Có điều Hạ Hạ này, giúp việc thì thiếu gì người làm mà con lại chọn một cậu con trai.
Con với cậu ta có khi nào…?
Yên Vân Hạ đương nhiên biết Hoa Vân Thư lại bắt đầu nghĩ xa xôi liền thở dài.
Cô đặt điện thoại xuống, lười biếng đáp:
- Mẹ đừng nghĩ nhiều.
Cậu ấy kém con tới 5 tuổi liền, không có chuyện gì đâu.
Hoa Vân Thư nghe vậy thì cũng thở phào một cái, bà nhìn kĩ đứa trẻ này, cảm thấy vô cùng hợp mắt.
Có điều phải làm nhiều việc như vậy… Hoa Vân Thư lại hỏi:
- Gia cảnh cậu ấy rất khó khăn sao?
- Con cũng không rõ nữa, nhưng theo lý lịch cá nhân thì đúng là gia cảnh không tốt lắm! – Yên Vân Hạ trầm ngâm.
Hoa Vân Thư nghe con gái nói về hoàn cảnh của Lý Trạch Lâm thì đột nhiên của chút thương cảm.
‘Đúng là đứa nhỏ đáng thương!” Bà thầm nghĩ.
Hoa Vân Thư mỉm cười:
- Đúng là đứa trẻ ngoan, vừa nhìn đã biết là người tốt.
Trải qua tuổi thơ như vậy hẳn là không dễ dàng gì.
Hoa Vân Thư vừa nói, kèm theo đó là tiếng thở dài.
Yên Vân Hạ quả thực bấy giờ mới nghiệm ra tài trở mặt của mẹ mình cao siêu thế nào.
Ban nãy bà còn vừa mắng vừa muốn đem tống Lý Trạch Lâm cho công an, bây giờ lại bảo người ta vừa nhìn đã thấy tốt đẹp.
Thật đúng là dư luận thay đổi nhanh như gió.
Yên Vân Hạ nhìn mẹ mình cứ tấm tắc khen Lý Trạch Lâm chăm chỉ, cẩn thận, liền không nhịn được mà bĩu môi:
- Mẹ à, nãy mẹ vừa kêu người ta là trộm, sao giờ đổi giọng nhanh vậy chứ?
Hoa Vân Thư nghe vậy thì lườm cô, thản nhiên đáp:
- Con thì biết cái gì? Con đó, chỉ giỏi bắt nạt người khác.
Con đừng thấy cậu ấy đáng thương mà bắt nạt người ta.
Phải biết quan tâm cậu ấy hơn đấy, đứa trẻ đáng thương như vậy còn bị con hành hạ, thật là…
Yên Vân Hạ cảm thấy bản thân như bị xem là con ghẻ, hoàn toàn không được mẹ đặt trong mắt.
Cô dở khóc dở cười nhìn Hoa Vân Thư, rốt cục cô có chỗ nào giống bắt nạt Lý Trạch Lâm chứ? Yên Vân Hạ lười biếng trả lời:
- Mẹ, con gái mẹ giống là người thích bắt nạt trẻ con lắm sao?
Đáp lại Yên Vân Hạ là ánh mắt: ‘Con chính là dạng đó đấy.’ của Vương Chỉ Hoa.
Yên Vân Hạ lần này đúng là khóc không ra nước mắt, cô cũng theo ánh mắt mẹ nhìn về phía Lý Trạch Lâm đang ở trong bếp.
Hoa Vân Thư vốn muốn cùng Yên Vân Hạ đi dạo phố, cùng cô chọn vài bộ trang phục cho buổi xem mắt sắp tới nhưng không ngờ Yên Vân Hạ lại về muộn như vậy.
Cuối cùng chỉ có thể gọi điện cho nhà tạo mẫu riêng mang vài bộ đồ thích hợp tới nhà cho cô ngắm thử.
Lý Trạch Lâm lúc này cũng vừa chuẩn bị bữa tối xong, Yên Vân Hạ thấy vậy liền nói với mẹ:
- Dù sao cũng phải chờ, hay là mẹ vào dùng bữa với bọn con đi.
Tay nghề của Lý Trạch Lâm cũng tốt lắm, đảm bảo mẹ sẽ không thất vọng đâu.
Bình thường nấu ăn đã quen nhưng không hiểu sao khi nghe mấy lời này của Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm bỗng nhiên trở nên luống cuống.
Yên Vân Hạ vốn dễ ăn uống nên trước nay cậu chuẩn bị gì cô sẽ ăn đó, không phản đối.
Nhưng mà Hoa Vân Thư thì… Lý Trạch Lâm căng thẳng tới nỗi hai tay chảy đầy mồ hôi.
Hoa Vân Thư vốn là người thoải mái, hơn nữa bà cũng rất tò mò cậu trai trẻ này có năng lực gì mà khiến con gái yêu của bà khen lấy khen để như vậy.
Hoa Vân Thư gật đầu:
- Được, mẹ cũng thấy hơi đói bụng rồi.
Mau đi ăn thôi.
Xuyên suốt bữa tối, Lý Trạch Lâm cứ như ngồi trên đống lửa, chỉ sợ bản thân nêm nếm không vừa miệng khiến Hoa Vân Thư khó chịu.
Nhưng cũng may là bà không hề tỏ ra khó chịu gì cả, thậm chí còn dịu dàng khen ngợi khả năng bếp núc của Lý Trạch Lâm.
Hoa Vân Thư tấm tắc lên tiếng:
- Tay nghề đúng là rất tốt.
Thảo nào dạo gần đây Hạ Hạ không còn về Yên gia ăn cơm ké nữa.
Hóa ra là đã tìm được một đầu bếp tiềm năng rồi.
Lý Trạch Lâm nghe vậy liền ngượng ngùng, lúng túng đáp:
- Nếu ngon miệng thì phu nhân dùng nhiều một chút.
Cháu cũng chỉ làm vài món đơn giản thôi, không nghĩ phu nhân lại thích...!
Hoa Vân Thư nhìn bộ dạng e thẹn này của cậu thì có chút buồn cười, bà nhẹ giọng nói:
- Ai da, ngượng ngùng cái gì chứ.
Khen cháu thì cháu cứ nhận, đứa trẻ này sao lại đáng yêu thế không biết.
Ăn uống xong, Lý Trạch Lâm như mọi khi lại dọn dẹp tất cả.
Cậu giúp Yên Vân Hạ gọt ít hoa quả để cô và Hoa Vân Thư tráng miệng, sau đó mới về phòng mình tắm rửa.
Lúc này ngoài phòng khách, quần áo đã được đưa đến.
Yên Vân Hạ nhìn đống váy vóc xanh đỏ tím vàng trước mặt, khóe môi hơi giật giật.
Cô nghi hoặc hỏi lại Hoa Vân Thư:
- Mẹ à, hình như mấy chiếc váy này có hơi lòe loẹt quá rồi.
Hoa Vân Thư cầm một chiếc váy ngắn màu đỏ lên, không quan tâm tới sự bất mãn trên gương mặt con gái mà cứ như vậy ướm thử vào người cô.
Hoa Vân Thư chê bai cô:
- Con đúng là không biết gì cả.
Màu sắc như vậy thì mới thể hiện được tâm hồn trẻ trung, năng động.
Con đấy, suốt ngày mặc mấy bộ đồ đen thui, trông chẳng có tí sức sống nào cả.
Đã đi xem mắt thì phải mặc sặc sỡ lên cho mẹ.
Yên Vân Hạ trong lòng không thoải mái nhưng cũng không thể cãi lại.
Có trời mới biết Hoa Vân Thư nổi tiếng với chiêu bài ăn vạ như thế nào.
Nếu cô không nghe lời, chắc chắn bà sẽ khóc lóc, than vãn rằng con gái mình tệ bạc như thế nào…
Hoa Vân Thư nhanh chóng dúi chiếc váy đỏ ấy vào tay cô, nhắc nhở:
- Được rồi, mẹ thấy cái này ổn đấy.
Con thử mặc vào mẹ xem nào.
Yên Vân Hạ lười biếng nhận đồ, sức lực đi vào nhà vệ sinh gần đó cũng không còn nữa.
Cô chậm rãi mặc thứ lấp lánh trên người, nhìn bản thân trong gương, Yên Vân Hạ không khỏi thở dài:
- Trông có khác gì cái cột đèn đỏ không chứ? Sao mẹ lại có thể thích nó được nhỉ?
Quả thực câu ‘lụa đẹp nhờ người’ sinh ra là để cho Yên Vân Hạ, tuy chiếc váy này kén dáng, Yên Vân Hạ cũng không hề thích nó, nhưng mặc trên người cô vẫn vô cùng hoàn hảo.
Có điều váy ngắn khiến cho Yên Vân Hạ đi lại không thoải mái.
Hoa Vân Thư cũng cảm thấy nếu lần đầu tiên gặp mặt đã ăn vận như vậy thì không phù hợp lắm, do đó liền trầm ngâm nhìn về giá treo một lần nữa.
- Lý Trạch Lâm, cháu tới đây đi.
- Hoa Vân Thư vừa nhìn thấy Lý Trạch Lâm từ trong phòng bước ra thì liền gọi cậu - Mau giúp chúng ta chọn cho Hạ Hạ một chiếc váy phù hợp nào.
Lý Trạch Lâm đương nhiên là không tình nguyện.
Làm gì có ai lại cam tâm giúp người trong lòng mình chọn y phục đi xem mắt với kẻ khác cơ chứ? Có điều vì muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt mẹ của Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm vẫn nhấc chân bước đến chỗ bọn họ.
Nội tâm Lý Trạch Lâm cảm thấy thực sự quá thảm rồi.
Cậu nhìn Yên Vân Hạ, lại nhìn y phục treo trên giá, mãi sau mới lôi ra một chiếc váy màu hồng đưa cho Hoa Vân Thư xem.
Chiếc váy này thiết kế có hơi đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thuần khiết, trong sáng, nhất là bông hoa hồng lớn ở eo cho người ta cảm giác vô cùng mềm mại.
- Cháu cảm thấy cái này khá ổn.
- Lý Trạch Lâm nhẹ nhàng nói.
Hoa Vân Thư vừa nhìn thấy chiếc váy, hai mắt lập tức sáng lên:
- Đúng là Trạch Lâm có mắt nhìn.
Rốt cục là nãy mắt của ta bị làm sao mà không nhìn ra món đồ tốt như vậy nhỉ? Hạ Hạ, mau lên đi.
Đi thay ngay cho mẹ.
Yên Vân Hạ bị xoay như chong chóng sớm đã mất hết kiên nhẫn.
Cô nhìn Lý Trạch Lâm, lại thấy cậu đáp lại bằng ánh mắt: ‘Tin tưởng ở tôi.’ Không hiểu sao Yên Vân Hạ cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Cô bất đắc dĩ cầm lấy chiếc váy kia, lại một lần nữa mặc nó vào.
Lần này, Yên Vân Hạ vừa bước ra thì khiến cho cả Hoa Vân Thư và Lý Trạch Lâm như muốn nín thở.
Quá đẹp rồi.
Hoa Vân Thư không khỏi tự hào vì gen nhà mình sao mà tốt quá.
Còn Lý Trạch Lâm thì chỉ thiếu điều ngượng muốn chui xuống đất, sao nữ thần lại đẹp như vậy chứ?
- Tuyệt, vô cùng tốt.
Hạ Hạ, hôm nay con nhất định phải mặc như vậy cho mẹ.
- Hoa Vân Thư bước đến vỗ bốp một cái lên vai cô khiến Yên Vân Hạ đau tới tỉnh cả người.
Hoa Vân Thư cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi, đến khi Yên Vân Hạ mất kiên nhẫn mới chịu rời đi.
Trước khi về, Hoa Vân thư còn không quên nhắc cô không được bắt nạt Lý Trạch Lâm khiến cho cả hai dở khóc dở cười