Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 19: Ăn Vạ





Lý Trạch Lâm vì sợ Yên Vân Hạ sẽ tránh mặt mình nên từ sớm đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng, tiện canh chừng không cho cô chạy thoát.

Yên Vân Hạ bước xuống tầng đã thấy Lý Trạch Lâm ở trong bếp thì giật mình thót một cái.

Lý Trạch Lâm thấy cô lén lén lút lút như vậy liền không nhịn được mà phì cười.

Lý Trạch Lâm hơi nhếch khóe môi lên, dịu dàng hỏi:
- Chị Vân Hạ dậy rồi sao, chị Vân Hạ còn đau đầu nữa không?
Yên Vân Hạ bị giọng nói trầm ấm của Lý Trạch Lâm dọa cho tái cả mặt.

Rõ ràng Lý Trạch Lâm chẳng nhắc gì tới chuyện đêm qua nhưng vẫn khiến cho cô ngại ngùng không thôi.

Đúng là có tật giật mình, Yên Vân Hạ thầm nghĩ.

Cô cứng ngắc mỉm cười lại với Lý Trạch Lâm:
- Haha, hôm nay cậu cũng dậy sớm vậy à? Cảm ơn cậu nhé, tôi hết đau đầu rồi.

Như sợ Lý Trạch Lâm nói gì thêm, Yên Vân Hạ vội vàng cầm túi xách hôm qua mình ném lăn lóc trên sô pha lên tiếp lời:
- Thật ngại quá… sáng nay công ty có chút việc, tôi phải đi làm trước đây...! Ha ha.


Có điều Lý Trạch Lâm đâu có thể buông tha cho cô dễ như vậy, cậu nhanh chóng bắt lấy cổ tay Yên Vân Hạ đang muốn chạy trốn, không cho cô có cơ hội đi trước.

Lý Trạch Lâm hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang hoang mang của Yên Vân Hạ, cậu thấp giọng hỏi cô:
- Chị Vân Hạ sao phải vội vàng như vậy? Có phải chị Vân Hạ đang nghĩ tới…
- Tôi không nghĩ tới gì hết.

- Chưa để Lý Trạch Lâm nói hết cậu, Yên Vân Hạ đã vội vàng ngắt lời.

- Tôi chỉ muốn đi làm thôi, Lý Trạch Lâm, cậu đừng có quậy phá nữa.

Trong đầu Yên Vân Hạ lúc này, hình ảnh cô cưỡng hôn Lý Trạch Lâm cứ mồn một hiện lên.

Cô rõ ràng không muốn nhớ tới nhưng lại không hiểu sao lại không quên được.

Lý Trạch Lâm nhìn hai má cô đỏ bừng, trong lòng âm thầm đoán ra được Yên Vân Hạ đang nghĩ tới chuyện gì.

Cậu liền đánh bạo lên tiếng:
- Chị Vân Hạ là muốn đi làm, hay đang nghĩ tới chuyện đêm qua nên muốn trốn tránh?
Yên Vân Hạ không ngờ Lý Trạch Lâm hỏi thẳng mình như vậy, trong lòng lập tức trở nên luống cuống, cô vội vàng bao biện:
- Chuyện tối qua? Tối qua làm gì xảy ra chuyện gì chứ.

Lý Trạch Lâm, cậu nói chuyện vớ vẩn quá rồi đấy.

Yên Vân Hạ cực kì thẹn, nhưng lại không thể cãi được, ai bảo cô là người gây sự chứ.

Cuối cùng chỉ có thể dùng chiêu giả vờ quên để thoái thác.

Có điều Lý Trạch Lâm lại cảm thấy Yên Vân Hạ ‘ăn xong liền chùi mép bỏ đi’, vì thế trong lòng không vui tí nào.

Có điều Yên Vân Hạ không phải người bị đe dọa thì sẽ sợ, cậu không thể nổi giận với cô được.

Lý Trạch Lâm ngay lập tức thay đổi thái độ, bày ra một mặt ủy khuất:
- Hóa ra bị chiếm tiện nghi chính là cảm giác như vậy.

Người ta làm chuyện không hay với mình sau đó phủi quần áo chạy mất… Còn bản thân mình...!
Lý Trạch Lâm vừa nói vừa thở dài đến đáng thương, Yên Vân Hạ bị cậu dọa tới lạnh sống lưng.


Cô kì thực cũng không hề cố ý làm chuyện này mà.

Yên Vân Hạ nhăn nhó, giọng nói có phần hối hận:
- Trạch Lâm, tôi không cố ý đâu… Cậu đừng như vậy mà, cậu tha thứ cho tôi đi có được không? Người ta vẫn nói không nên chấp nhặt với người say mà...!
Lý Trạch Lâm nhìn bộ dạng khúm núm của Yên Vân Hạ, thực sự vô cùng buồn cười, phải khó khăn lắm mới kiềm chế được.

Lý Trạch Lâm cũng không chịu thua kém, cậu tiếp tục thỏ thẻ:
- Nhưng mà tôi lần đầu bị người khác cưỡng hôn như vậy, hơn nữa còn là một con ma men… Chuyện ám ảnh thế này, làm sao chị bảo tôi quên là quên được.

Cả đêm hôm qua tôi không ngủ được, chị nhìn xem đến giờ mắt vẫn còn thâm này.

Tinh thần của tôi cũng suy sụp lắm đấy… Tôi đã giữ gìn tấm thân trong trắng này 23 năm rồi...!
Lý Trạch Lâm càng nói càng khiến cho Yên Vân Hạ cảm thấy hổ thẹn.

Cô ngẩng đầu quan sát gương mặt của Lý Trạch Lâm, quả thực bọng mắt thâm quầng, đáng thương tới khó tả.

Yên Vân Hạ chỉ hận không thể đánh chết hành động ‘cầm thú’ của bản thân.

Cuối cùng đành nhỏ giọng hỏi lại:
- Vậy bây giờ cậu muốn tôi phải làm sao đây…? Tôi không thể quay ngược thời gian lại được… Chuyện cũng đã xảy ra rồi...!
Yên Vân Hạ bất lực lên tiếng, Lý Trạch Lâm nhìn cô như vậy vừa thương lại vừa buồn cười.

Có điều cậu vốn không phải người dễ bắt nạt, chẳng qua trước giờ vì muốn được Yên Vân Hạ quan tâm nên Lý Trạch Lâm mới nhẫn nhịn thôi.

Lý Trạch Lâm chủ động đề nghị:
- Như vậy đi, chị Vân Hạ có thể bồi thường cho tôi có được không?
Yên Vân Hạ cảm thấy hiếm khi có người chủ động hợp tác cho cô đường lui như vậy, vì thế không thể không gật đầu.

Cô nhanh chóng trả lời:
- Được được, cậu cứ nói yêu cầu đi, tôi sẽ không từ chối.

Lý Trạch Lâm giống như bắt được gà đẻ trứng vàng, hai mắt lập tức sáng lên.

Cậu gặng hỏi lại:
- Thực sự là yêu cầu gì cũng được sao?
Yên Vân Hạ gật đầu chẳng khác gì gà mổ thóc cả.

Cô chỉ hận không đem đầu mình gỡ xuống cho Lý Trạch Lâm xem có bao nhiêu thành ý mà thôi.


Được như ý muốn, Lý Trạch Lâm nhếch môi cười, không nói không rằng lập tức cúi xuống hôn nhẹ lên môi Yên Vân Hạ một cánh.

Cánh môi hồng nộn phảng phất hương hoa hồng nhè nhẹ khiến cho người ta quyến luyến.

Lý Trạch Lâm thậm chí còn xấu xa ghé tai Yên Vân Hạ, nhái lại lời cô đêm qua:
- Ngọt thật đấy.

Yên Vân Hạ hoàn toàn không biết mình như thế nào mà tới được công ty, chỉ biết được cả ngày hôm đó người cô cứ lâng lâng như ở trên chín tầng mây.

Yên Vân Hạ giống như phát điên, vội vàng vò rối tóc mình, xấu hổ lẩm bẩm:
- Yên Vân Hạ, mày bị điên rồi sao? Cứ nhớ mãi đến khung cảnh đó là thế nào chứ?
Ý Nguyên nhìn cô cứ hết than ngắn đến thở dài thì cũng không khỏi nhíu mày thắc mắc.

Có điều Yên Vân Hạ làm gì có gan kể chuyện đêm qua cho ai nghe.

Cuối cùng, cô chỉ có thể lấp liếm cho qua.

Yên Vân Hạ nằm gục xuống bàn, trái tim vẫn rung động liên hồi.

Yên Vân Hạ không phải thiếu nữ lần đầu nếm mùi yêu, cô đương nhiên cảm giác này là gì.

Vốn Yên Vân Hạ cũng có chút yêu thích với Lý Trạch Lâm nên mới muốn che chở cho cậu… Có điều Lý Trạch Lâm vẫn còn trẻ quá, hiện tại có thể cậu sẽ thấy Yên Vân Hạ thú vị, nhưng tương lai lâu dài thì sao? Yên Vân Hạ hiện tại đã 28 tuổi rồi, nhưng Lý Trạch Lâm thì mới chỉ là chàng trai trẻ mới bước vào nghề thôi…
- Phải làm sao đây? - Yên Vân Hạ không vui lên tiếng.

Lúc này trên màn hình điện thoại bỗng nhiên hiện lên dòng chữ ‘Thẩm Hạnh gọi đến’, Yên Vân Hạ như tìm được cái phao cứu sinh.

Cô quyết định tới nhà Thẩm Hạnh mấy hôm, có lẽ cảm giác yêu thích này rồi cũng sẽ nguôi ngoai thôi.

Yên Vân Hạ nghĩ vậy, liền nhanh chóng bắt máy, bàn bạc chuyện này với Thẩm Hạnh



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.