Lý Trạch Lâm vốn chỉ muốn đưa thuốc cho Lan Nhược rồi trở về, nhưng khi nhìn thấy cô nàng đáng thương ngã khuỵu xuống vì đau, Lý Trạch Lâm lại không yên tâm.
Xét cho cùng là cậu cũng mang ơn của Lan Nhược, nếu lúc cô khó khăn lại bỏ mặc thì đúng là không đáng mặt nam nhi.
Lan Nhược nằm trên giường, bàn tay mảnh khảnh vươn ra nắm lấy vạt áo của Lý Trạch Lâm, yếu ớt nài nỉ:
- Trạch Lâm, mình sợ lắm! Cậu có thể ở đây với mình thêm một lúc có được không?
Lý Trạch Lâm quan sát gương mặt trắng bệch của cô nàng, cuối cùng chỉ có thể thở dài đáp:
- Cậu ngủ đi.
Mình chờ cậu ngủ rồi sẽ về.
Dạ dày Lan Nhược quả thực không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi nặng như vậy.
Cô ta vốn chỉ muốn tranh thủ thời gian ở bên Lý Trạch Lâm lâu một chút.
Hơn nữa ban nãy cô ta đã nghe trợ lý nói có một cô gái vô cùng xinh đẹp tới thăm ban Lý Trạch Lâm.
Trong lòng Lan Nhược không khỏi bất an.
Lan Nhược đương nhiên biết lợi thế của mình, Lý Trạch Lâm vì ơn nghĩa kia, sẽ không bao giờ bỏ mặc cô ta cả.
Nhưng mà Lan Nhược cũng không thể dựa vào chuyện đó để giữ chân cậu mãi được.
Trằn trọc một lúc, cuối cùng Lan Nhược cũng lên tiếng:
- Trạch Lâm… Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?
Lý Trạch Lâm dựa lưng vào thành giường, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong lòng cậu đang rất sốt sắng chuyện Yên Vân Hạ ở nhà, vì vậy chỉ qua loa trả lời:
- Cậu muốn nói chuyện gì à?
Lan Nhược cũng nhận ra biến hóa trong lời nói của Lý Trạch Lâm, giống như cậu đang có chuyện rất gấp vậy.
Tâm trí của Lan Nhược cũng hoảng loạn theo, có cái gì đó cứ thúc ép cô ta rằng phải nắm chặt lấy Lý Trạch Lâm nhanh lên.
Lan Nhược không có thời gian suy nghĩ nhiều, giọng nói nhỏ nhưng vô cùng kiên định:
- Lý Trạch Lâm, mình thích cậu.
Kì thực, Lý Trạch Lâm không bất ngờ với chuyện này.
Kể từ khi Lan Nhược giúp đỡ cậu, Lý Trạch Lâm đã nhận ra tình cảm của cô nàng rồi.
Vốn dĩ cậu không nghĩ mình và Lan Nhược sẽ có bất kì ràng buộc nào, nhưng sự việc đó đã vô tình kéo hai bọn họ xích lại gần nhau hơn.
Lý Trạch Lâm không bài xích Lan Nhược, có điều việc đối xử tốt với cô chỉ là một phần trách nhiệm Lý Trạch Lâm nên làm thôi, hoàn toàn không liên quan gì tới việc cậu có tình cảm với cô hay không.
Lý Trạch Lâm hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời:
- Ừ, mình biết.
Nhưng chúng mình không thể đâu Lan Nhược.
Lan Nhược không nghĩ Lý Trạch Lâm vậy mà lại lập tức từ chối mình.
Cô ta mím môi, có chút không cam tâm hỏi lại:
- Mình có thể hỏi lý do không?
Sớm hay muộn cũng sẽ phải nói, Lý Trạch Lâm trầm ngâm một hồi sau đó liền đáp:
- Lan Nhược, mình đã có người trong lòng rồi.
Mình đối với cô ấy là nhất kiến chung tình, ngoại trừ cô ấy, mình chẳng thể rung động với ai.
Cô ấy chính là ánh sáng, là động lực của mình.
Vậy nên Lan Nhược, chúng ta không thể đâu.
Nhắc đến Yên Vân Hạ, đôi mắt Lý Trạch Lâm lập tức trở nên dịu dàng.
Mặc dù cậu đối xử với ai cũng tốt, nhưng sự ấm áp, hạnh phúc thế này, đây là lần đầu tiên Lan Nhược nhìn thấy.
Mà sự ấm áp đó, lại chẳng phải dành cho cô ta.
Lan Nhược nắm chắt lấy chiếc chăn, dày xéo nó nhăn nhúm không ra hình thù.
Cô ta không cam tâm… thực sự không cam tâm.
Có điều Lan Nhược che giấu cảm xúc rất tốt, cô ta rất nhanh đã thay đổi thái độ:
- Thì ra là vậy… Mình thực sự rất ngưỡng mộ người con gái ấy.
Có điều Trạch Lâm này, cho dù không thể là người yêu, vậy thì hãy cứ cho mình cơ hội làm bạn của cậu nhé…
Lý Trạch Lâm đương nhiên sẽ đồng ý, có điều trong lòng cũng xác định sẽ giữ một khoảng cách nhất định với Lan Nhược rồi.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Lý Trạch Lâm mới rời khỏi phòng của Lan Nhược.
Trời đã khuya, cậu không thể quay về Tản Vân Cư được.
Lý Trạch Lâm chỉ có thể thở dài trở lại phòng khách sạn của mình.
Ở bên kia, Lý Trạch lâm vừa đi, Lan Nhược đã gọi điện cho trợ lí để lấy tư liệu về Lý Trạch Lâm.
Nhìn bức ảnh của Yên Vân Hạ trong file trợ lý gửi tới, Lan Nhược siết chặt tay thành nắm đấm:
- Đã lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn muốn bày ra vẻ hồ ly quyến rũ nam nhân của người khác.
Thật khiến người ta chán ghét.
Lan Nhược lẩm bẩm là vậy nhưng tay vẫn không ngừng lướt tìm thông tin của Yên Vân Hạ.
Phát hiện ra mấy hình ảnh cô cùng Vũ Hiên xem mắt, Lan Nhược như tìm được báu vật.
Hóa ra ông trời cũng có lúc sắp đặt mọi thứ trùng hợp như vậy.
Vũ Hiên vốn là anh họ của Lan Nhược, đương nhiên cô thừa hiểu con người anh ta là như thế nào.
Lan Nhược cảm thấy ông trời như đang giúp mình vậy.
Lan Nhược nhìn lịch trình của Yên Vân Hạ một lượt, khóe môi không tự chủ được mà cong lên một nụ cười đắc ý.
Cô ta nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Vũ Hiên:
- Anh họ, nghe nói gần đây anh đang có một đối tượng xem mắt rất thú vị, có muốn em giúp anh một chút không? - Lan Nhược hào sảng lên tiếng.
Vũ Hiên cùng cô nàng vốn không hay qua lại, có điều hiếm khi Lan Nhược lại tò mò chuyện của anh ta như vậy, thật khiến cho Vũ Hiên có chút hứng thú.
Anh ta nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi hỏi lại:
- Chẳng mấy khi em chủ động muốn nhúng tay vào việc riêng tư của anh.
Xem ra Yên Vân Hạ lại đắc tội gì với em rồi hả?
Lan Nhược cảm thấy cô ta cùng Vũ Hiên cũng có vài điểm tương đồng.
Ít nhất là ở việc nhạy bén trong mọi vấn đề.
Lan Nhược bất đắc dĩ lên trả lời:
- Cũng không hẳn là đắc tội, nhưng em muốn phòng trừ hậu họa tương lai.
Nếu anh muốn hợp tác thì tối mai cùng em đến bữa tiệc của Lâm tổng đi.
Đảm bảo sẽ không khiến anh thất vọng đâu.
Vũ Hiên vốn là người ưa náo nhiệt, hơn nữa Yên Vân Hạ còn là người anh ta mong muốn đã lâu, do đó liền gật đầu đồng ý.
Quả nhiên Lan Nhược không lừa gạt hắn, buổi tiệc này Yên Vân Hạ cũng tới tham dự, hơn nữa còn vô cùng nổi bật.
Khuôn nhanh kiều diễm, váy dạ hội màu đỏ tôn lên làn da trắng sứ đẹp tới mê người, Vũ Hiên không khỏi đưa ánh mắt thèm khát mà nhìn theo.
Lúc này, Lan Nhược mới dúi vào tay hắn một túi bột nhỏ màu trắng.
Cô ta nhỏ giọng nói:
- Đây là thuốc ngủ em xin được của một người bạn.
Em đã mua chuộc phục vụ ở đây rồi.
Chuyện còn lại là nhờ anh đấy.
Vũ Hiên mặc dù biết Lan Nhược chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nhưng trẻ như vậy đã có tâm cơ này, Vũ Hiên không khỏi có chút bất ngờ.
Có điều mồi ngon dâng tới tận miệng, hắn dại gì lại không đớp? Vũ Hiên nắm chặt lấy túi bột, tà ý cười:
- Yên Vân Hạ hôm nay chắc chắn sẽ không thoát được đâu, tin tưởng ở anh.
Bọn họ cứ như vậy thì thầm to nhỏ ngoài hành lang, có điều Ý Nguyên từ lâu đã núp trong góc nghe được tất cả mọi chuyện.
Ý Nguyên không vội vàng chạy vào bên trong phòng tìm Yên Vân Hạ.
Đúng lúc này, người phục vụ kia mang đồ uống đến cho cô, Ý Nguyên thấy vậy liền chạy tới ngăn cản.
- Chị Vân Hạ, chúng ta rời khỏi đây thôi.
- Ý Nguyên nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhìn Ý Nguyên sắc mặt căng thẳng, Yên Vân Hạ cũng có dự cảm không lành.
Hai người cùng nhau tới góc khuất, Ý Nguyên mới đem chuyện vừa rồi nói với Yên Vân Hạ.
Nhìn về phía Lan Nhược, Yên Vân Hạ lập tức nhận ra đây là cô gái đóng cặp chung với Lý Trạch Lâm.
Trực giác của phụ nữ quả thực rất chuẩn xác, Yên Vân Hạ nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Lý Trạch Lâm:
- Cậu lập tức trở về Tản Vân Cư cho tôi.
Mặc kệ là cậu có việc gì, nhưng nếu hôm nay cậu không quay lại thì từ giờ cũng không cần tới nữa đâu.
Yên Vân Hạ nói xong liền lập tức cúp máy.
Cô nói với Lâm tổng nhà mình xảy ra chuyện gấp, sau đó liền cùng Ý Nguyên rời đi.
Lúc Yên Vân Hạ về tới nhà thì Lý Trạch Lâm cũng vừa hay quay lại.
Trên trán cậu vẫn còn mướt mồ hôi, trang phục trên người cũng vẫn là đạo cụ của đoàn phim, không hiểu sao Yên Vân Hạ có chút đau lòng, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái lạnh lùng.
- Chị Vân Hạ, có chuyện gì vậy? - Lý Trạch Lâm lo lắng lên tiếng.
Ý Nguyên cũng không để Yên Vân Hạ phải trả lời, lập tức thay cô giải đáp.
Ý Nguyên kể hết mọi chuyện cho Lý Trạch Lâm nghe, có điều đổi lại chính là gương mặt khó tin đến từ cậu.
Lý Trạch Lâm nghi hoặc lên tiếng:
- Chị Ý Nguyên… Lan Nhược, cậu ấy không phải là dạng người như vậy đâu… Cậu ấy khi còn học đại học với tôi rất tốt.
Ý Nguyên nhìn Lý Trạch Lâm bảo vệ Lan Nhược như vậy, càng thêm khó chịu mà mắng xối xả:
- Lý Trạch Lâm, chẳng lẽ tôi bịa đặt cho Lan Nhược nhà cậu à? Nếu hôm nay không có tôi thì chắc chị Vân Hạ đã bị hại cho thê thảm rồi.
Lý Trạch Lâm, cậu có thể nâng cao tầm nhìn của mình lên một chút được không hả?
Lý Trạch Lâm quả thực chưa từng nhìn thấy Lan Nhược lớn tiếng với ai bao giờ, cô ta ở trước mặt cậu luôn dịu dàng, đáng yêu, ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm… Sao có thể bày trò hãm hại Yên Vân Hạ đây?
Lý Trạch Lâm không tin, nhưng xét đi xét lại thì Ý Nguyên cũng chẳng có lý do gì để vu khống cho Lan Nhược cả… Cậu bắt đầu rơi vào mông lung…