Có điều Yên Vân Hạ không biết được đây vốn là kế hoạch của Du Bắc Quân.
Khi cô vừa rời đi thì một tên phóng viên nép trong góc khuất bước ra.
Hắn ta nhìn Du Bắc Quân sau đó gật đầu một cái giống như ra hiệu mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vốn dĩ hắn đã chụp lại toàn bộ quá trình ăn uống của cả hai và nụ hôn kia, thoạt nhìn nếu đăng lên sẽ thành một bữa hẹn hò vô cùng lãng mạn.
Đương nhiên nếu thông tin này đăng lên thì sẽ chấn động giới giải trí biết bao.
Cựu ảnh hậu Tiêu Hạ và Ảnh đế đương nhiệm Du Bắc Quân hẹn hò, thật sự bùng nổ chết đi mất.
- Chị Vân Hạ, giờ này chị còn ngủ được nữa sao?
Ý Nguyên là thư kí, cũng là trợ lý riêng của Yên Vân Hạ.
Vì mấy ngày nay cô ở khách sạn nên Ý Nguyên cũng lãnh luôn nhiệm vụ đánh thức và mua đồ ăn sáng tới cho Yên Vân Hạ luôn.
Vừa mới đặt chân vào phòng, Ý Nguyên đã lớn tiếng kêu lên đánh thức Yên Vân Hạ dậy.
Vốn là một con sâu ngủ, Yên Vân Hạ đương nhiên không dễ dàng tỉnh giấc như thế.
Cô kéo chăn lên che kín đầu, làu bàu đáp:
- Ý Nguyên, chị buồn ngủ lắm.
Em có thể đừng ồn ào nữa không?
Bình thường Ý Nguyên có thể miễn cưỡng cho phép Yên Vân Hạ lười biếng thêm một chút, nhưng mà hôm nay thì không được.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, dí sát vào người Yên Vân Hạ, gay gắt nói:
- Chị còn có tâm trạng để ngủ được nữa? Chị lại lên hotsearch rồi đây này.
Chị Vân Hạ, chuyện lớn luôn đấy.
Yên Vân Hạ bị làm phiền như vậy thì sao có thể ngủ được nữa? Cô nhăn trán nhíu mày mấy cái rồi mới vươn tay ra đón lấy điện thoại từ Ý Nguyên.
Trong lòng Yên Vân Hạ không vui, còn nghĩ nếu thực sự không phải tin gì đặc biệt cô nhất định sẽ trừ lương của Ý Nguyên thật nặng luôn.
Có điều sau khi đọc nhan đề của bài viết, Yên Vân Hạ cho dù có ngái ngủ như thế nào thì cũng lập tức tỉnh táo.
Trên mạng, dòng chữ ‘Cựu ảnh hậu Tiêu Hà và Ảnh đế Du Bắc Quân nghi vấn hẹn hò, nối lại tình xưa’ đang nổi rần rần.
- Chuyện này là thế nào? - Yên Vân Hạ cũng hốt hoảng theo.
Trong bài là hình ảnh ăn tối đêm qua của Yên Vân Hạ và Du Bắc Quân, thậm chí còn có cả phân đoạn Du Bắc Quân đặt nụ hôn lên má Yên Vân Hạ nữa.
Chỉ cần nhìn thôi, chưa biết là bài báo nói gì nhưng cũng đủ để độc giả thấy được sự bất thường trong mối quan hệ của bọn họ.
Chưa kể vị ‘blogger’ viết bài ‘cáo trạng’ này có đăng lên cả hình ảnh của Yên Vân Hạ và Du Bắc Quân của 3 năm trước.
Nghi vấn đã hẹn hò từ lâu nhưng vì sự nghiệp, không có thời gian dành cho nhau nên mới chia tay, hiện tại đã tái hợp.
Yên Vân Hạ đọc mà sôi cả máu.
Ý Nguyên đương nhiên biết chuyện năm đó của Yên Vân Hạ và Du Bắc Quân cho nên khi vừa đọc bài viết này cô đã vội vàng chạy tới đây.
Yên Vân Hạ yêu ai cũng được, nhưng rõ ràng không thể nào là Du Bắc Quân.
Nghe câu hỏi của Yên Vân Hạ, Ý Nguyên chỉ có thể bất lực đáp:
- Em còn đang muốn hỏi chị đây.
Thế nào mà chị lại đồng ý đi ăn tối với Du Bắc Quân vậy hả? Bộ đồ này rõ ràng là bộ đồ hôm qua chị mặc, em có mù cũng nhận ra.
Chị Vân Hạ, chị đừng có nghĩ quẩn mà quay lại với hắn ta nhé.
Đàn ông tốt trên đời này chưa chết hết đâu, chị đừng có mà dại.
Ý Nguyên giống như bà cụ non mà lải nhải bên tai Yên Vân Hạ khiến cho cô không thể nào tập trung được.
Nghĩ đi nghĩ lại, hôm qua Du Bắc Quân bất ngờ xuất hiện ở khách sạn này cũng khá kì lạ.
Hơn nữa còn bám riết lấy Yên Vân Hạ không buông, đòi đi ăn cơm nọ kia… Với khả năng của Du Bắc Quân, việc hắn ta muốn tính kế cô cũng không phải là không thể xảy ra.
Yên Vân Hạ vội vàng bật dậy, nhanh chóng thay quần áo rồi kêu Ý Nguyên đi tìm quản lý của nhà hàng kia.
Nhà hàng lớn đương nhiên sẽ có camera giám sát, nếu cô chỉ cần nhờ bọn họ chiết xuất hình ảnh tối hôm qua ra thì sẽ minh oan được thôi.
Có điều Yên Vân Hạ không nghĩ tới Du Bắc Quân đã mua chuộc xong xuôi cả rồi.
Quản lý nhà hàng vừa nhìn thấy Yên Vân Hạ liền ngại ngùng lên tiếng:
- Yên tổng, thực sự xin lỗi cô nhưng mấy hôm nay camera bên chỗ chúng tôi bị hỏng, hiện tại vẫn chưa sửa xong.
Mong cô thông cảm cho chúng tôi.
Chuyện này cũng đã nằm trong dự tính của Yên Vân Hạ rồi, chỉ là không nghĩ tới Du Bắc Quân thủ đoạn bỉ ổi như vậy thôi.
Cô để Ý Nguyên điều tra lịch trình của Du Bắc Quân, sau đó nhanh chóng lái xe tới phim trường tìm hắn.
Đây vốn chẳng phải lần đầu tiên có người muốn lợi dụng Yên Vân Hạ, nhưng với loại người như Du Bắc Quân, cô nhất quyết không bỏ qua.
Yên Vân Hạ vừa xuất hiện, tin đồn hôm qua lại càng thêm bùng nổ, nhiều người còn đoán già đoán non rằng cô tới đây là muốn chính thức công khai vị trí ‘chính thê’ của mình.
Có điều Yên Vân Hạ vừa thấy Du Bắc Quân liền cho hắn ta một cái bạt tai khiến cho mọi người không khỏi mắt tròn mắt dẹt… Tình thế này, rốt cuộc là như thế nào nhỉ?
Yên Vân Hạ ra tay cũng không hề nhẹ, khuôn mặt Du Bắc Quân in hằn dấu vết đỏ bừng.
Thậm chí tới Yên Vân Hạ còn có cảm giác bàn tay của mình đau rát cơ mà.
Cô sẵng giọng:
- Du Bắc Quân, sao anh có thể bỉ ổi như vậy? Anh dám tính kế tôi? Anh cảm thấy tôi còn giống như trước đây, ngây thơ tin tưởng anh nữa à? Du Bắc Quân, đồ khốn nhà anh.
Chuyện đã tới nước này, Yên Vân Hạ cũng chẳng sợ gì nữa.
Du Bắc Quân không cần mặt mũi mà đeo bám cô, Yên Vân Hạ cũng không cần thiết phải giữ mặt mũi hộ hắn.
Trước mặt nhiều người, Yên Vân Hạ vừa đánh vừa mắng Du Bắc Quân khiến cho hắn ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Du Bắc Quân vội vàng nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói:
- Hạ Hạ, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi.
Ở đây không tiện đâu, em đừng náo loạn nữa.
Yên Vân Hạ đương nhiên không nghe lời, cô hất tay Du Bắc Quân ra, trừng mắt nhìn hắn:
- Anh nói tôi náo loạn sao? Du Bắc Quân, tôi không ngại nhắc nhở anh rằng quá khứ là anh phản bội tôi.
Cái lí lịch thiếu niên vượt khó thành tài cũng là tôi giúp anh xây dựng.
Chuyện xấu của gia đình anh tôi cũng là người rõ nhất.
Thậm chí cả chuyện anh thác loạn, cũng là tôi nén giận che giấu cho anh.
Du Bắc Quân, tôi cảnh cáo anh nếu còn bám lấy tôi thì đời tư bẩn thỉu của anh sẽ được tung lên mạng không sót một hình ảnh nào đâu.
Yên Vân Hạ nói xong liền cao ngạo rời đi khiến cho Du Bắc Quân không khỏi run rẩy, hoảng loạn.
Ở một nơi khác cũng có một người tâm trạng bức bối không yên.
Lý Trạch Lâm vốn muốn để Yên Vân Hạ bình tĩnh suy nghĩ mấy ngày nên mới không đi tìm cô, ai ngờ chuyện lại thành ra thế này.
Ngồi đần trên sô pha cả buổi sáng, cuối cùng Lý Trạch Lâm cũng không chịu nổi nữa mà phải tức tốc tới gặp Yên Vân Hạ.
Hình ảnh cười nói của cô và Du Bắc Quân quả thực giống như cái gai nhọn đâm vào trong tim cậu vậy.
Lý Trạch Lâm trong lòng đau xót không nguôi, nhưng vẫn muốn tìm Yên Vân Hạ nói chuyện rõ ràng.
- Chị Vân Hạ.
- Lý Trạch Lâm đứng ở trước cổng khách sạn tầm nửa tiếng thì Yên Vân Hạ cũng trở về.
Vừa nhìn thấy cô, Lý Trạch Lâm liền nhanh chóng chạy ra khiến cho Yên Vân Hạ được một phen hết hồn.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có nhà báo bám theo thì mới kéo Lý Trạch Lâm vào bên trong thang máy.
Yên Vân Hạ vốn còn đau đầu chuyện của Du Bắc Quân, giờ nhìn thấy Lý Trạch Lâm lại càng thêm khó chịu.
Đều là người trong giới, đương nhiên khả năng cao là Lý Trạch Lâm đã đọc được tin tức kia rồi.
Nhưng Yên Vân Hạ lại chẳng biết phải giải thích với cậu thế nào… Thật là đau đầu muốn chết.
Yên Vân Hạ ở trong thang máy thở dài một tiếng, sau đó mới lên tiếng hỏi:
- Sao cậu lại tới đây, bên ngoài nhiều phóng viên lắm.
Cậu đừng có đánh bạo làm bừa.
Lý Trạch Lâm tâm tình phức tạp, cũng không trả lời câu hỏi của Yên Vân Hạ, chỉ cúi đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc chưa gặp cô thì Lý Trạch Lâm có bao nhiêu chuyện muốn nghe giải đáp, nhưng hiện tại thấy người rồi, cậu lại nhất thời không biết nên nói chuyện thế nào?
Hai người cứ như vậy im lặng đi vào trong phòng của Yên Vân Hạ.
Tới khi cô đóng cửa thì Lý Trạch Lâm bỗng nhiên xoay người, áp sát lấy.
Yên Vân Hạ trong lòng thấp thỏm không yên, vừa muốn lên tiếng thì đã bị Lý Trạch Lâm cướp lời:
- Chị Vân Hạ, tôi biết mình vốn chẳng có quyền tra xét chị, nhưng xin chị hãy nói cho tôi biết người chị thích rốt cuộc là ai có được không?
Yên Vân Hạ không nghĩ Lý Trạch Lâm sẽ hỏi mình câu này, nhất thời đứng đơ ra nhìn cậu… Cô thích ai sao…?