Hai người cùng nhau đi xuống tầng, Đậu Đậu đã tự mình lấy sữa uống sau đó ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Bé vừa thấy Yên Vân Hạ liền nhảy từ trên ghế xuống, chạy tới ôm chân cô.
Yên Vân Hạ cũng vui vẻ nhấc bé lên, hôn chụt vào cái má bầu bĩnh kia, dịu dàng hỏi:
- Đậu Đậu đã uống sữa rồi sao? Có đói nữa không?
Đậu Đậu ngoan ngoãn lắc đầu, bé gục vào vai của Yên Vân Hạ, mãi sau mới đem thắc mắc trong lòng mình nói ra:
- Mẹ Vân Ha, anh trai ở đằng sau mẹ rốt cục là ai vậy ạ? Là người yêu của mẹ Vân Hạ sao?
Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm đều không nghĩ tới bé sẽ đặt câu hỏi như vậy, cô nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại cô.
Bỗng nhiên Yên Vân Hạ có chút buồn cười.
Cô ôm Đậu Đậu đến sô pha, đặt bé ngồi ngay ngắn trên đó, sau đấy liền véo cái má phấn nộn của bé con mà đáp:
- Có phải rất đẹp trai không?
- Đẹp trai ạ, còn hơn cả anh Nam Nam nhà dì Hi Vân nữa.
- Đậu Đậu gật đầu lia lịa, cái miệng nhỏ của bé hết lời tán dương nhan sắc của Lý Trạch Lâm.
Yên Vân Hạ cũng không phủ nhận cậu là một trong những người thu hút nhất mà cô từng gặp.
Giới giải trí không thiếu người đẹp, nhưng ấn tượng mạnh mẽ như Lý Trạch Lâm thì có lẽ không nhiều.
Yên Vân Hạ một lần nữa đánh mặt sang nhìn Lý Trạch Lâm, rồi mới trả lời câu hỏi của Đậu Đậu:
- Đúng vậy, mẹ cũng thấy rất đẹp trai.
Nhưng anh ấy không phải người yêu của mẹ, là người mẹ Vân Hạ của con dùng tiền bao nuôi mà thôi.
Đậu Đậu còn nhỏ, đương nhiên bé không hiểu bao nuôi có nghĩa là gì, nhưng Lý Trạch Lâm thì cực kì thông suốt.
Cậu tức tới nghiến răng nghiến lợi, lập tức xoay người bước vào bếp không để ý tới Yên Vân Hạ nữa.
Nhìn dáng vẻ tức mà không nói được gì của Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ tâm tình tốt đến lạ.
Lẽ nào cô trêu đùa cậu thành nghiện rồi sao?
Yên Vân Hạ cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Dặn dò Đậu Đậu một chút rồi bước vào bếp bắt đầu bữa sáng của mình.
Lý Trạch Lâm thấy cô, cũng không nói lời nào, dường vẫn còn giận lắm.
Yên Vân Hạ cười cười:
- Ai da, đùa một chút thôi mà.
Cậu sao lại keo kiệt như thế chứ? Tôi nói cũng đâu có sai, rõ ràng tôi bỏ tiền ra thuê cậu mà.
So với bao nuôi thì cũng đâu khác là bao.
Lý Trạch Lâm cảm giác Yên Vân Hạ đang coi thường mình, cuối cùng không nhịn được nữa mà bất bình lên tiếng:
- Chị bao nuôi trai trẻ như vậy, chồng chị không có phản ứng gì sao? Dù sao cũng là phụ nữ, đừng thiếu đứng đắn như vậy.
Yên Vân Hạ bị lời nói của Lý Trạch Lâm làm cho ngẩn người.
Chồng? Từ khi nào mà cô lại thành phụ nữ có chồng rồi? Yên Vân Hạ cảm thấy thế giới của mình có chút mơ hồ.
Nếu cô có chồng thật thì mỗi ngày đã không phải nhận điện thoại ca thán của mẹ bắt cô đi xem mắt.
Yên Vân Hạ hết nhìn Lý Trạch Lâm lại nhìn về phía Đậu Đậu ở ngoài ghế sô pha.
Đầu óc linh hoạt của cô lập tức hiểu ra vấn đề.
Yên Vân Hạ bật cười hỏi:
- Lý Trạch Lâm, không phải cậu cho rằng Đậu Đậu là con ruột của tôi đấy chứ? Lý Trạch Lâm, mắt nhìn người của cậu rốt cục là có vấn đề gì vậy hả? Ôi đau bụng chết tôi rồi.
Lý Trạch Lâm mờ mịt khi thấy Yên Vân Hạ cứ như vậy ôm bụng cười nắc nẻ.
Khuôn mặt điển trai bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Yên Vân Hạ khó khăn lắm mới nhịn được cười, cô chậm rãi giải thích:
- Đậu Đậu là con gái của bạn thân tôi.
Cô ấy và chồng đi công tác nên nhờ tôi chăm sóc cô bé mấy hôm.
Cậu thực sự làm tôi cười chết mất thôi.
Yên Vân Hạ không nghĩ mới ngày đầu tiên Lý Trạch Lâm tới làm việc đã đem lại cho cô cả đống niềm vui như vậy.
Người ta vẫn nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, nếu ngày nào cũng vậy chắc Yên Vân Hạ không cần phải mua thuốc bổ uống nữa rồi.
Lý Trạch Lâm bị thẹn, vội vàng nhét vào tay cô một miếng bánh mì kẹp, cậu ho khan để vơi bớt cảm giác ngượng ngùng:
- Chị đừng cười nữa, mau ăn sáng đi.
Sắp muộn rồi.
Mặc dù không phải là món ăn gì đặc biệt, nhưng Yên Vân Hạ cảm thấy tay nghề của Lý Trạch Lâm không tệ, trong lòng tràn đầy cảm giác tán dương.
Lý Trạch Lâm nhìn Yên Vân Hạ ăn ngon, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Đã rất lâu rồi Lý Trạch Lâm không có cảm giác buổi sáng ấm áp như vậy, trong đầu không khỏi suy nghĩ viển vông tới tương lai xa xôi.
Yên Vân Hạ ăn sáng xong liền đưa Đậu Đậu đi học, trước khi đi còn dặn dò Lý Trạch Lâm lúc nào đi làm thì khóa cửa giúp mình.
Lý Trạch Lâm bấy giờ mới nhớ ra chuyện thức ăn trong nhà không còn liền nhắc nhở cô:
- Trong tủ lạnh hết thực phẩm rồi, tối nay chị muốn ăn gì tôi sẽ mua về nấu.
Yên Vân Hạ trước nay không phải đụng vào chuyện bếp núc nên lương thực trong nhà thế nào cô cũng không nắm bắt được.
Nghe Lý Trạch Lâm truyền đạt lại như vậy, cô liền rút tấm thẻ đen trong túi ra đưa cậu khiến cho Lý Trạch Lâm nghi hoặc không thôi.
Yên Vân Hạ thoải mái cười.
- Mua thức ăn không phải cần dùng đến tiền sao? Mật khẩu là ngày thành lập Viễn Ảnh.
Dù sao sau này cũng cần trả lương cho cậu, cầm thẻ rồi coi như tôi cho cậu ứng trước lương.
Vậy nhé.
Yên Vân Hạ không để Lý Trạch Lâm phản đối, nhanh chóng dắt tay Đậu Đậu xuống gara lấy xe.
Lý Trạch Lâm nắm chặt tấm thẻ đen trong tay, không hiểu sao trong lòng trào dâng khó hiểu.
- Lẽ nào cảm giác được phú bà bao nuôi là như vậy sao? - Cậu không khỏi nhíu mày lẩm bẩm.
Có điều Lý Trạch Lâm không hề bài xích trạng thái này.
Sau khi biết Yên Vân Hạ chính là nữ thần trong lòng mình, Lý Trạch Lâm cảm thấy đồ của nữ thần đưa, cậu sẽ không ngại sử dụng.
Lý Trạch Lâm nhếch môi cười ngốc nghếch, mãi sau mới định thần lại, xoay người vào nhà giúp Yên Vân Hạ dọn dẹp đống bát đĩa