Hôm nay có một cuộc gặp mặt với đối tác nên Yên Vân Hạ gọi cho trợ lý riêng của mình là Ý Nguyên tới đón.
Vừa mới thắt xong dây an toàn, điện thoại của Yên Vân Hạ bỗng nhiên đổ chuông.
Màn hình nhấp nháy mấy chữ ‘mẫu thân đại nhân’ khiến cho cô không khỏi có dự cảm chẳng lành.
- Mẹ ạ, mới sáng sớm mẹ đã tìm con có chuyện gì vậy? - Yên Vân Hạ nghe máy một cách bất đắc dĩ.
Ở bên kia, vừa nghe được giọng nói của con gái cưng, Hoa Vân Thư liền vào trách móc:
- Cái con bé này, chẳng lẽ cứ phải có chuyện gì thì mẹ mới tìm con được sao? Mấy tuần nay rốt cục là con làm cái gì mà mẹ gọi mãi không được vậy hả?
Tất nhiên, Yên Vân Hạ sẽ không dám trả lời rằng cô cố tình không nghe điện thoại của bà đâu.
Cũng không thể trách Yên Vân Hạ được, mỗi lần Hoa Vân Thư gọi điện tới không giục cô tìm người yêu thì cũng than thở kể lể rằng bạn bè của bà đã có cháu bồng cháu bế cả rồi.
Yên Vân Hạ cảm thấy mình mới 28 tuổi thôi, cũng đâu phải là quá già mà mẹ cô lại gấp gáp như vậy chứ?
Có điều, Hoa Vân Thư thực sự vô cùng lo lắng cho hạnh phúc tương lai của cô con gái này.
Bà chỉ hận không thể trói Yên Vân Hạ mà ném vào một nhà hào môn nào đó làm con dâu.
Tuy nhiên tính cách Yên Vân Hạ vốn cứng nhắc, vì vậy bà chỉ có thể ngon ngọt dỗ dành.
Yên Vân Hạ rùng mình một cái, chậm rãi trả lời:
- Được rồi, hôm nay công ty con có nhiều việc cần phải giải quyết lắm.
Mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi ạ.
Hoa Vân Thư cũng chỉ cần mấy lời này của cô thôi, bà hoan hỉ nhanh chóng cất lời:
- Hạ Hạ, mẹ đã tính rồi.
Hôm qua mẹ nói chuyện với một người bạn, bác ấy cũng có con trai trạc tuổi con, lại làm trong ngành.
Đúng rồi, để mẹ nhớ xem nào? À phải phải, thằng bé hiện đang làm đạo diễn, còn được mấy lần nhận giải thưởng đạo diễn trẻ xuất sắc nữa.
Con nghĩ xem, trẻ như vậy đã có thành tích tốt thế, cực kì ưu tú đấy.
Yên Vân Hạ không nghe nổi mẹ mình giới thiệu thêm nữa, cô bóp nhẹ hai bên thái dương, lười biếng ngắt lời:
- Mẹ à, mẹ nói người ta trạc tuổi con, trẻ như vậy đã làm đạo diễn nổi tiếng, vậy con gái mẹ làm tổng giám đốc thì kém cỏi lắm sao?
Bà mẹ nào đó đang hào hứng kể lể, bị cô con gái cưng cắt ngang thì vô cùng khó chịu, bà liền nói:
- Con thì biết cái gì? Nam khác, nữ khác.
Con xem, con đã bao nhiêu tuổi rồi? Đến một sinh vật giống đực đi cùng con, mẹ vẫn chưa được chiêm ngưỡng bao giờ.
Ở tuổi này của mẹ, người ta thì có con bồng cháu bế, mẹ thì sao hả?
Yên Vân Hạ bị mẹ nói đến hoa mắt chóng mặt, Ý Nguyên ngồi bên cạnh cảm giác thành tựu vô cùng.
Yên Vân Hạ ở công ty hô phong hoán vũ, lúc nào cũng bày ra bản mặt lạnh lùng, khó đoán, ấy vậy về nhà vẫn chỉ là một cô con gái tối ngày bị mẹ truy xét chuyện yêu đương.
Bị Ý Nguyên dùng ánh mắt ‘chị trông rất thảm’ để nhìn mình, Yên Vân Hạ thực sự muốn đánh cho cô nhóc ấy một trận lập tức.
Yên Vân Hạ cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp:
- Mẹ à, hiện tại con đang đi làm, để con về rồi chúng ta bàn tiếp được không ạ?
- Không được.
Lần nào con cũng lấy lý do công việc sau đó thoái lui.
Lần này con nhất định phải nghe kĩ cho mẹ.” – Hoa Vân Thư hình như đã dồn hết quyết tâm tìm chồng cho con gái hơn chục năm qua vào đây, kiên quyết bắt cô ngồi lại lắng nghe – Mẹ đã nhìn ảnh thằng bé đó rồi, tuấn tú, sáng sủa vừa nhìn là biết có tri thức, tuyệt đối phù hợp với con.
Lần này, con phải đi xem mắt cho mẹ.
Yên Vân Hạ biết mình trốn cũng không được, liền thở dài đáp:
- Được rồi, nhưng gần đây con thực sự rất bận… Hay là để…
- Không để gì cả, bận mấy cũng dành ra một ngày cuối tuần cho mẹ.
Mẹ đã nhờ bạn hỏi lịch trình thằng bé kia rồi, chờ mẹ sắp xếp xong con chỉ cần có mặt là được.
– Chưa để Lâm Chi nói hết câu, mẹ Lâm đã vội vàng chặn lại.
– Mẹ chỉ nói thế thôi đấy, con liệu mà làm.
Giờ mẹ có hẹn đi uống trà với bạn, con tự lo đi nhé.
Cũng không để Yên Vân Hạ có dịp được phản bác, Hoa Vân Thư nhanh chóng cúp máy.
Ý Nguyên bên cạnh đã sớm không nhịn được mà cười phá lên.
Yên Vân Hạ cáu kỉnh vứt điện thoại vào túi, quyết tâm không quan tâm tới cô nhân viên kia.
Cuối cùng đọc tài liệu cũng không vào đầu, bực dọc lên tiếng:
- Chết tiệt, Ý Nguyên, em nhìn xem có phải chị già lắm không?
Ý Nguyên thấy tâm trạng của Yên Vân Hạ có vẻ không được tốt cho lắm, liền khôi phục bộ dạng nghiêm túc, lắc lắc đầu:
- Không có, không có.
Nói thật thì em rất ngưỡng mộ chị.
Em cảm thấy phụ nữ bây giờ phải mạnh mẽ, độc lập như với mới tính là thành công.
Lấy được một tấm chồng tốt thì có gì đáng khoe khoang chứ.
Sự nghiệp không thành công thì vẫn bị nói là ăn bám nhà chồng.
Câu trả lời của Ý Nguyên làm cho Yên Vân Hạ cảm thấy hết sức hài lòng, cũng gật đầu tán thành.
Cô có cảm giác như mình tìm được một đồng minh chính hiệu, thực muốn ôm Ý Nguyên thật chặt rồi hét lên cho cả thế giới nghe.
- Mẹ chị chẳng hiểu chị gì cả.
Chị cố gắng làm việc không phải vì muốn tương lai hạnh phúc sao? Nhìn chị cũng chẳng đến nỗi nào, mẹ chị có cần mất niềm tin vào con gái mình như vậy không?
Yên Vân Hạ thở dài, quả thực hiện tại cô chỉ muốn chú tâm cho công việc, những chuyện như lập gia đình so với đồ án cuối năm phòng đầu tư đưa lên phê duyệt còn đau đầu hơn gấp vạn lần.
Lúc này, Ý Nguyên bỗng nhiên ‘a’ lên một tiếng, cô nàng suy tư lên tiếng:
- Thực ra em có ý tưởng này không tồi.
Dù sao mẹ chị cũng chỉ muốn chị có bạn trai thôi, chi bằng chị tìm tạm một ai đó giả làm người yêu đi.
Chị nghĩ xem, trước nay chị đi dự sự kiện, mỗi lần đều phải lựa chọn bạn đồng hành nam mệt mỏi biết bao.
Hiện tại chị nhắm một người cố định, vừa không khiến mẹ chị nghi ngờ, lại đỡ phải đau đầu lựa chọn.
Yên Vân Hạ nghe Ý Nguyên nói vậy, trong đầu cũng lờ mờ cảm thấy hợp lý.
Nhưng mà cô phải tìm bạn diễn nam ở đâu đây? Nói thật thì diễn viên trong công ty, Yên Vân Hạ cũng không cảm thấy thuận mắt hay ưu ái với ai cả.
Chưa kể bọn họ tiếp cận cô cũng đều có mục đích, Yên Vân Hạ không muốn lại một lần nữa trở thành công cụ trong tay người khác.
Ý Nguyên thấy cô trầm ngâm thì nói tiếp:
- Thực ra em cảm thấy cậu nhóc Lý Trạch Lâm đang ở cùng chị cũng không tồi.
Dáng người xuất sắc, khí chất thì khỏi bàn.
Hay làm chị…
- Không được.
- Chưa để Ý Nguyên nói xong Yên Vân Hạ đã vội ngắt lời.
Lý Trạch Lâm hiện tại mới 23 tuổi, còn quá trẻ.
Cậu vốn chỉ là một diễn viên mới vào nghề, nếu tiếp xúc quá thân mật thì ảnh hưởng đến hình tượng của cậu trong mắt công chúng.
Hơn nữa mỗi lần ở bên cạnh Lý Trạch Lâm, cô thường không kiểm soát được nhịp đập trái tim mình.
Hứng thú muốn trêu chọc cậu ngày một lớn khiến cho ngay cả chính cô cũng giật mình.
Yên Vân Hạ cảm thấy phản ứng của mình hơi mãnh liệt quá, vì thế chỉ có thể bào chữa:
- Đề nghị của em không tồi, nhưng không thể là Lý Trạch Lâm được.
Chị sẽ từ từ suy nghĩ sau