Thì ra do chi Mai đi hẹn hò nên không gọi cô dậy được, nhỏ này cũng thật là có tình quên bạn.
Cô quay về kí túc, ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc lâu, cái
gặp gỡ bất ngờ ấy làm tâm tình cô khó mà kiểm soát nổi.
Giờ nhớ lại dáng vẻ cậu lúc đó cũng chỉ là bóng hình mờ nhạt, tựa như ảo ảnh vậy. Chỉ có bóng hình 3 năm trước là vẫn sâu
đậm trong tim cô.
- Sao ngồi thừ ra vậy?
Chi Mai vừa về,
liền cởi giầy cao gót vứt vào góc tủ, chiếc túi xách đeo trên người cũng bị vứt lên giường trên. Ngồi xuống bên cạnh Minh
Trang, Chi Mai không nén được tò mò cất tiếng hỏi.
- Đâu có sao đâu.
Minh Trang trả lời cho có lệ, thật sự cô không biết nói chuyện này thế nào nữa.
Chi Mai vừa than
vừa nằm xuống, mái tóc tomboy trước kia giờ đã nuôi dài ngang
vai, nhìn vừa trẻ trung vừa năng động. Mai cũng đã mở lòng hơn
rồi, cũng không hoài niệm hình bóng người xưa nữa, gần đây
cũng hay đi chơi với bạn trai.
- Máy mình bị rơi bị long pin ra ngoài, quên mất chưa khởi động nguồn.
Định nói thêm vài ba câu nữa thì có tiếng chuông điện thoại, Chi Mai vội vàng cầm máy chạy ra ngoài hành lang nghe, chắc là bạn
trai gọi đến. Trước khi ra ngoài chỉ nghe loáng thoáng giọng nam bên kia máy cùng giọng nói ngọt ngào của Chi Mai. Cô gái tomboy cá tính ngày nào giờ cũng thay đổi rồi, biết nói ngọt, biết làm nũng, cũng biết điệu đà.
.
Minh Trang không để ý
nữa, cũng 3 năm rồi, hiện giờ cô cũng có bạn trai rồi, tại sao phải quan tâm đến cái cảm nắng thời ngây ngô không thành đó
chứ?
.
Nửa tháng không mấy mà qua đi, thời gian này cô đã
quen dần với đường xá xung quanh. Sáng sớm đã dậy chuẩn bị đồ đạc, hôm nay Khải Phong sẽ nhập học, cũng tức là cô được gặp
anh. Do có vài chuyện trục trặc ở quán mà anh phải ở lại
giải quyết, nhập học muộn như vậy không biết anh có theo kịp
các bạn không. Cô hình như lo quá xa rồi, anh thông minh như vậy,
chắc chắn là không có vấn đề gì đâu.
Bất ngờ thay người
"anh Cả" khi xưa lại là anh- Khải Phong, cũng chính là con trai
duy nhất của ba nuôi cô Ông Lâm. Cô tình cờ biết chuyện này từ
miệng Vĩnh Đăng. Hơn nữa gia đình cô ở thế giới bạch đạo và
gia đình Khải Phong ở giới hắc đạo lại có giao tình rất thân
thiết, còn về chuyện giao tình đó như thế nào thì cô không rõ.
Cuối năm lớp 11, ba mẹ hai gia đình quyết định gia tăng tình cảm hai
bên, đính hôn chô Minh Trang và Khải Phong. Tuy hai người không có
tình cảm sâu sắc như yêu nhau nhưng cũng được tính là có quen
biết, hơn nữa còn chung trường chung lớp, nên tình cảm sau khi
đính hôn sẽ từ từ bồi dưỡng sau.
.
Sau
cái đính hôn đó, cô và Khải Phong gần như bị hai gia đình đẩy
vào tình thế ngày ngày thấy mặt, sử dụng triệt để "lửa gần
rơm lâu ngày cũng bén".
Ừm. Từ nhiên nửa tháng bỗng dưng không gặp anh, cô cũng có chút chút nhớ.
Đang nghĩ vu vơ thì điện thoạt cô reo, màn hình hiện lên hai chữ
Khải Phong và cái mặt lúc anh ngủ say làm hình nền, (cái hình này là do Tú Anh chụp nén), cô vội vàng nghe máy.
- Anh đến nơi rồi.
Khải Phong nói, không đợi cô trả lời lại đã tắt máy.
Cô cũng không mấy bận tâm, anh và cô có cuộc điện thoại nào quá 3 phút đâu.
Cô thay quần áo rồi chạy ra cổng trường, thân ảnh cao lớn quen
thuộc đứng dưới hàng cây cành trở nên nổi bật. Anh đứng tựa
vào gốc cây, hai tay đút túi quần, đôi mắt nhắm hờ. Anh đúng
đó tựa như cả thế giới chỉ mỗi anh tồn tại, tồn tại trong
mắt cô.
- Anh chờ lâu chưa?
Cô chạy lại gần, đôi mắt mở to như muốn thu hết những cử chỉ của anh vào mắt.
- Cũng được một lúc.
Anh mở mắt, đứng thẳng người, tiện tay kéo chiếc vali đăng sau,
kéo cả người cô đi. Anh ghét những ánh mắt xung quanh đang săm
soi anh và cô hiện giờ.
- Á. Sao anh đi nhanh vậy? Này này, khu vực kí túc xá nam nữ sinh không được vào mà á. Nè...
Cô nhất thời hét lên, bàn tay anh dùng lực mạnh quá, đỏ hết tay cô rồi.
- Đi cùng người nhà.
Anh dừng đôi chút rồi nói tiếp.
- Đến xếp đồ cho anh.
Lần này dứt khoát không nghe cô nói thêm, kéo cô đến kí túc xá
nam, thuận lợi thông qua phòng bảo vệ, vào thẳng phòng được
sắp xếp từ trước.
Mặt cô không biết đã đỏ đến mức nào
rồi, vừa rồi không biết bao nhiêu nam sinh nhìn cô, hơn nữa còn
nhìn chằm chằm. Quan hệ của cô và anh trở thành NGƯỜI NHÀ từ
khi nào vậy? Đúng là ngượng chết cô mà.