Cũng may anh không bắt cô sắp xếp đồ cho anh, chỉ bắt cô nấu đồ ăn cho anh thôi. (T-T) . Đừng có khinh thường cô nhá, thật ra cô
cũng có chút nữ công gia chánh đó chứ, sơn hào hải vị cô không biết làm chứ một bữa cơm thì chỉ là chuyện nhỏ. Trong phòng
kí túc không có đầy đủ dụng cụ nhưng nồi, xoong, chảo, gia vị
thì cái bạn nam cùng phòng với anh sắm đủ cả rồi. Cô chỉ là
mượn cái bếp này chút xíu thôi.
À quên nữa, cái anh bạn nam phòng này là nam sinh theo đuổi Chi Mai hơn 2 tuần nay (trước
lúc cô nhập học), anh bạn này cũng quả thật kiên trì. Dù biết Chi Mai có bạn trai rồi nhưng vẫn "mặt dày" theo đuổi, nào là
xách nước, đưa đồ ăn sáng, xếp hàng lấy cơm trưa, đi học dành
chỗ đầu cho cô ấy, cô cũng được hưởng ké không ít lợi lộc.
Nhưng quả thật, anh bạn này tên gì cô cũng không rõ, bình
thường lúc nói chuyện Chi Mai gọi hắn là "Đỉa Cái".
...
Tối hôm đó cô cùng Khải Phong, Chi Mai, và một vài người bạn mới
quen nữa đi ăn tối. Bọn cô chọn một quán lẩu ven đường, thời
tiết thu về đêm hơi se lạnh, ăn lẩu cay quả thật là một lựa
chọn không tồi. Tuy là quán ven đường nhưng đồ ăn ở đây làm rất ngon mà hợp vệ sinh, quán vì thế cũng khá đông khách.
Tất cả bọn cô hôm nay có 6 người, cô, Khải Phong, Chi Mai, anh bạn
"Đỉa Cái", bạn trai Chi Mai và một cô bạn cùng phòng với cô tên Ngọc Ánh. Mà cô bạn Ngọc Ánh này chính là người con gái
được tỏ tình cô gặp cách đây hai tuần (Ý trời). Vừa hay sáu
người ngồi quây quanh nổi lẩu bốc khói nghi ngút.
Trong bữa
ăn, Khải Phong rất biết quan tâm cô (T-T), thịt phải nhúng chín
đến bảy phần mới cho cô ăn, cô còn không được ăn rau sống, uống
nhiều bia, tại cô có tiền sử đau dạ dày mà.
Anh bạn "Đỉa
Cái" kia tuy là ngồi chung với bạn trai người ta nhưng vẫn thản
nhiên phóng ánh mắt dạt dào tình ý đến Chi Mai, hơn nữa còn
gắp thức ăn, rót đồ uống, săn sóc đến độ anh bạn trai Khả Minh kia của Chi Mai tức nổ đom đóm mắt. Hai ăn chàng ngồi đọ mắt
đấu rượu với nhau đến khi gục hết trên bàn tiệc mới thôi.
Ngồi trên bàn ăn, hai vị trưởng bối đang thao thao bất tuyệt về
chuyện hai đứa nhỏ, cặp đôi Thảo - Đạt ngồi cạnh nhau, nữ thì
thẹn thùng đỏ mặt, nam thi nắm chặt tay "vợ tương lai" vỗ về an ủi. Ôi thật là ghen tị thay.
Không khí quỷ dị này nhanh
chóng bị phá vỡ bở Quốc Thiên xuất hiện. Minh Trang cúi gằm
mặt né tránh ánh mắt cậu, cô không có cách nào đối diện được với cậu sau lần gặp lại đó. Khải Phong một bên chứng kiến
màn này cũng không biểu hiện gì , chỉ là trong ánh mắt có tia lạnh vụt qua. Anh không phải không để ý, mà là không biết lấy
thân phận gì để ý. Bạn trai? Cô ấy vốn chỉ coi anh là "bạn
trai hờ", chấp nhận anh theo sự sắp xếp của ba mẹ mà thôi.
Minh Trang len lén nhìn sắc mặt Khải Phong, phù, may mà anh không để tâm đến chuyện này. Anh bình thản như vậy chắc không có điều
gì xảy ra đâu ha.
Cả bàn ăn gần như nói ít hẳn đi, ai cũng
nhìn ra sự khác thường của 3 đứa con nhà mình (con rể cũng là con ha?), chỉ là không có ai lên tiếng moi móc nó ra. Chuyện
tình cảm tốt nhất là không can thiệp vào thì hơn.
.
- Chưa quên được sao?
Sau khi kết thúc bữa ăn, chị Thảo gọi cô ra ngoài nói chuyện
riêng. Lúc trên bàn ăn cô có thấy nét mặt thoáng chút bối rối
của em mình.
- Em...em không biết nữa. Em cảm thấy rất khó đối mặt vả lại hình như cảm giác không giống lúc xưa nữa.
Cô trả lời, tâm tình lúc này của cô thật sự rất rối rắm, nó cứ như một mớ bòng bong không cách nào gỡ vậy.
Minh Trang nhìn vào phía trong nhà hàng, qua lớp cửa kính cô thấy
được mấy người đàn ông đang nhìn hết về phía này, thấy cô
nhìn liền vội quay đi giả vờ không để ý. Hừ tưởng cô không
biết họ đang cố muốn coi xem hai chị em cô "tâm sự" gì sao?
- Vào thôi. Đám đàn ông kia nhìn muốn nổ mắt luôn rồi kìa.
Chị Thảo nói rồi kéo tay cô kia. Đứa nhỏ này quả thật là vô cùng chậm hiểu mà, tốt nhất là tên nhóc Khải Phong kia nên cố gắng Khai thông tư tưởng nó một chút.
( Ai nha. Sao không ai bình luận cho ta thêm động lực vậy? )