Cô mở to đồi mắt nhìn anh, dáng vẻ này thật ngây thơ, luôn có tác dụng khi cô phạm lỗi.
Khải Phong nhìn dáng vẻ cô cũng không lỡ trách cứ, đành nhượng bộ
vậy. Dẫu sao chuyện này cũng do anh khơi mào trước.
- Có chuyện gì cần nhờ?
Khải Phong vào luôn chủ đề chính, anh biết có chuyện gì thì cô mới mất công sức lấy lòng anh.
- Em muốn mượn người của tổ chức, em, em cần tìm một người.
- Ai?
- Là Chi Mai. Cô ấy bỏ đi đã 2 ngày rồi, em rất lo cho cô ấy.
Lỡ...lỡ cô ấy nghĩ quẩn, cô ấy...em không biết nữa. Anh...anh
giúp em được chứ?
- Bình tĩnh. Đầu đuôi thế nào.
Anh không giỏi an ủi, thôi thì từ bình tĩnh cũng giúp cô tốt hơn mà.
Minh Trang kể lại sự việc đã xảy ra cho anh, chỉ là cô giấu nhẹ,
việc cô gái xem ngang đó là Ngọc Ánh, bạn cùng phòng với cả
cô và Mai. Nếu anh biết chắc sẽ bắt cô chuyển phòng, hoặc cho
người xử lí đòi lại công bằng cho Chi Mai mất.
Đợi tâm tình
cô bình tĩnh một chút, Khải Phong đi ra ngoài gọi điện điều
động người, với mạng thông tin phát triển như ngày nay, cộng
thêm người của anh rải rác khắp mọi nơi, chắc trên dưới một
ngày là có thể tìm ra rồi.
- Yên tâm. Không sao đâu.
Đây là lời an ủi dễ nghe nhất mà anh có thể nói rồi.
...
Không ngoài dự định, chiều hôm đó, anh biết được nơi Chi Mai đang ở,
là hòn đảo C, một tiếng đi xe, một tiếng đi tàu là có thể
đến nơi.
Lúc đặt chân xuống hòn đảo, trời đã nhá nhem tối.
Đàn em dẫn họ đến nơi Chi Mai đang ở, thân ảnh mỏng manh giữa
biển khơi.