Bạn Gái Của Thiếu Gia

Chương 17: Chương 17




Chập 51: Tình yêu...mới...
- Di! Em làm sao thế? – trường phòng hỏi nhỏ nó khi thấy thái độ bất bình thường của nó.
- Đây là nhân viên mới của công ty phải không? – giọng nói ấy một lần nữa lại cất lên như chém vào tim nó những nhát dao đau đớn. Chao ôi! Nối đau năm năm trời nó chôn dấu giờ lại rỉ máu! Đôi mắt nó nhìn sâu vào con người đứng trước mặt mình. Cái con người kì lạ mà nó ngỡ rằng chính là hình bóng của Trần Thoại yêu dấu ngày xưa trở về.
- Tôi xin lỗi! – nó cố kìm nén hết sức để không òa khóc rồi ôm mặt chạy đi.
Mọi người nhìn theo. Những ánh mắt đầy khó hiểu!
Nó chạy ra sân sau của công ty và ngồi xuống trên thành đá hai bên bồn hoa. Nó khóc. Năm năm trước nó cũng khóc như vậy trước cái chết của Thoại. Bây giờ nỗi đau lại trở về! Nó những tưởng mình đã chai sạn trước tất cả, sẽ không khóc, sẽ không đau khổ thêm lần nữa nhưng….nó khóc to hơn. Đã bao đêm nó mơ thấy Trần Thoại trở về nhưng cũng không đau đớn bằng lúc này, khi mà cái hình bóng đó hiện diện ngay trước mắt nó. Quá bất ngờ và nghiệt ngã. Sao có thể có người giống đến như thế được chứ???? nó không thể hiểu…
Nó trở về phòng làm việc trong trạng thái cực kì tồi tệ. Giờ đây nó không còn tinh thần làm việc nữa, nó muốn vào để xin trưởng phòng nghỉ ngày hôm nay.
- Di! Bị trúng gió à? Mặt em trông ghê lắm đó! – chị ngồi bên cạnh hỏi.
- Không sao! Em chỉ hơi mệt trong người!
- Giám đốc mình đẹp trai quá xá luôn! Tao thật không ngờ công ty có vị sếp đẹp hoành tráng như vậy đấy!
- Trời ơi! Cái khuôn mặt quá ư hoàn hảo, lại cao ráo nữa chứ! Trên một mét tám chứ có ít đâu!
- Nghe đâu là con trai của tổng giám đốc đó! Trước sau gì cái gia sản kếch xù này cũng thuộc về giám đốc. Chao ôi! Ai mà làm vợ giám đốc thì quả là tu bảy kiếp mới được!
Đó là những gì nó nghe được từ lời bàn tán của mấy chị trong phòng. Tai nó ù đặc. Nó nhìn vào trong phòng giám đốc qua cái cửa kính trong veo. Anh ta đang ngồi cúi mặt chống tay lên đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Nước mắt nó lại ứa ra. Không biết trưởng phòng đi đâu rồi. Nó không thể ở đây thêm nữa, nếu không sẽ tan nát mất.
Nhưng chờ mãi không thấy trưởng phòng về, nó đành xách cặp đứng dậy rồi nhờ mấy chị trong phòng xin phép thay mình.
Nó bắt taxi về nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Những tưởng nỗi đau đã tan biến nhưng sự xuất hiện của Cold đã khiến nó cảm nhận được rằng vết thương ngày xưa vẫn còn sâu lắm! mãi mãi không thể lành lại được!
- Di! Sao đi làm về sớm thế?

- Chị tới chơi à? Em hơi mệt, em lên phòng đây!
Chị Diên nhìn nó nhưng cũng im lặng. Từ khi chứng kiến nỗi đau khổ của đứa em gái khi bạn trai ra đi thì chị ấy đã hiểu ra thêm nhiều điều. Là rằng nỗi đau của bản thân không phải là nỗi đau duy nhất, và cũng không phải chỉ có bản thân mình mới là người phải chịu đựng đau thương.
Hai năm trước chị Diên đã kết hôn với anh Vũ. Cuối cùng thì chị ấy cũng chấp nhận chọn anh Vũ làm bến đỗ cuối cùng của cuộc đời. Nhóc Bin giờ đã mười một tuổi, không mập ú như trước nhưng vẫn dễ thương, anh Vũ yêu Bin như con. Nó cũng hạnh phúc thay cho chị. Ai mà ngờ rằng cuối cùng người phải chịu nỗi đau và chôn mình trong nỗi đau tình cảm lại là nó chứ không phải là chị Diên. Biết bao giờ nó mới thoát khỏi thì bản thân nó cũng không biết được nữa.
Nó lên phòng và nằm xuống giường. Mắt nó ngước sang phía bàn học, nơi có chiếc huy hiệu ngày xưa mà Thoại tặng, nó tự an ủi mình rằng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, là rằng Thoại đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, nhưng nước mắt vẫn chảy…
Tối đến, nó nhận được tin nhắn của Ken, của Quốc Hy, Nam và Senil. Tất cả đều hỏi xem nó đi làm ngày đầu tiên như thế nào rồi động viên nó. Nó thở dài rồi ngủ thiếp đi trong nỗi buồn vô hạn.
Nó thức giấc khi tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống mắt nó. Cả đêm hôm qua nó đã cố trấn an mình và nghĩ ra cách để có thể bình tĩnh trước mặt giám đốc.
Sau khi ăn sáng và thay áo quần, nó lái xe đến công ty. Gương mặt được phớt thêm chút phấn cũng không che được nỗi buồn và sự phờ phạc trên nét mặt nó lúc này.
Nó bước vào phòng, chào hỏi mọi người rồi trở về chỗ ngồi. Nó không dám nhìn về phía phòng giám đốc. Nó đang cố tạo cho mình một bản lĩnh để vượt qua.
Giám đốc đến.
- La Tường Di! Cô vào phòng tôi ngay lập tức!
Nó sửng sờ khi nghe giám đốc gọi tên mình.
Chập 52: Ăn trưa...
- Xui cho em rồi! – mấy chị xung quanh nhìn nó với vẻ cảm thông.
Nó đứng dậy. Có tránh cũng không tránh được cả đời, cứ đối diện là hơn. Nó tự nhủ như thế rồi thu hết can đảm bước vào.
Nó gõ cửa.
- Vào đi!

- Giám đốc gọi tôi có việc gì ạ? – nó hỏi, mặt vẫn cúi gầm xuống.
- Cô tiến lại gần đây!
Nó không nhúc nhích.
- Tôi bảo cô tiến lại gần đây! – anh ta la lớn.
Nó giật mình và tiến từng bước.
- Cô là nhân viên hay là giám đốc mà muốn lúc nào thì về lúc đó hả? – anh ta đập bàn quát lớn.
Nó ngẩng mặt lên. Nhưng không phải vì sợ mà là bất ngờ vì thái độ. Ngay cả cách bộc lộ sự giận dữ cũng giống Thoại. Nó ngơ người.
- Tôi nói mà cô coi như không chút giá trị nào ư? Sao lại đứng ngây người ra thế hả?
- Xin lỗi giám đốc! tôi không cố ý! Chỉ là… - nó giật mình và bắt đầu hối lỗi.
- Cô không cần phải giải thích gì nhiều! Lương tháng này của cô sẽ bị trừ 50%! Cô về chỗ làm việc đi! – giám đốc phán một cách lạnh lùng.
Nó thoáng bất ngờ nhưng cũng không phản ứng gì. Nó không thiết tha với lương bổng. Trong hoàn cảnh như thế này lại càng không. Nó lẳng lặng rời phòng giám đốc và về chõ ngồi.
Mọi người nhìn nó với ánh mắt xót xa. Mới vào công ty chưa đầy hai ngày mà đã có chuyện với giám đốc. Nó đúng là không may.
- Em không sao chứ? Lần sau đừng làm Cold nổi giận nữa! anh ta nổi tiếng với sự máu lạnh đúng như tên gọi của mình đấy! – chị ngồi bên quay sang an ủi.
Bây giờ nó mới tìm được một điểm khác nhau giữa Cold và Thoại. Điều này khiến nó yên lòng phần nào. Thoại dù có nóng nảy đến đâu, có lạnh nhạt như thế nào cũng không bao giờ đối xử với nó như thế.
Nó bắt đầu công việc với đống sổ sách. Lần đầu tiên tiếp xúc nên khá cứng tay. Nó phải chạy quanh phòng hỏi han mọi người. Nét mặt vui tươi đã dần hiện ra trên khuôn mặt nó.

Giờ nghỉ trưa.
Nó xuống phòng ăn của công ty, thời gian không có nhiều để nó về nhà. Nó tiến lại cầm khay và bắt đầu chọn thức ăn. Nhưng tháng năm thực tập ở công ty lớn cũng đem lại cho nó nhiều kinh nghiệm sống. Ví như việc ăn uống. Nó không mấy lúng túng. Sau khi chọn xong thức ăn, nó đảo mắt nhìn quanh kiếm chỗ ngồi. Nhưng có vẻ tình hình không mấy khả quan. Nó bưng khay thức ăn len lỏi giữa những hàng ghế mong tìm được một chỗ trống. Ánh mắt nó sáng lên khi nhìn thấy một bàn ăn chỉ mới có một người, người đó đang ngồi quay mặt với nó, vui mừng nó cầm khay thức ăn chạy đến và cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi! tôi có thể ngồi đây được không?
Người đó không nói năng gì, quay mặt lại nhìn nó.
- Ơ! Giám đốc!
Nó giật mình.
Chập 53: Tin sét đánh...
- Xin lỗi! tôi không biết là giám đốc!
Nó cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng chuyển hướng đi chỗ khác.
- Cô ngồi xuống đi!
Cold cúi mặt xuống ăn tiếp. Nó chần chừ một lúc rồi cũng ngồi xuống. Đây có lẽ là bàn trống duy nhất lúc này. Nó chợt thấy lạ là tại sao không ai tới bàn này ngồi ăn mặc dù phòng ăn đã kín chỗ. Lúc nó ngồi xuống thì những nhân viên xung quanh đều ngước nhìn với vẻ ngạc nhiên. Nó không hiểu…
Nó cố gắng chỉ ăn thôi chứ không ngẩng đầu lên nhìn. Nó sợ lại nhìn thấy khuôn mặt giám đốc. Nhưng nó lại có một cảm nhận kì lạ rằng Cold đang nhìn nó.
Giải quyết mớ thức ăn với tốc độ nhanh nhất có thể. Đang định chào giám đốc để trở về phòng làm việc thì…
- Này! – Cold kéo ống khăn giấy bên cạnh rồi lôi ra một tờ khăn giấy đưa cho nó.
Nó tròn mắt.
- Không cần phải ngạc nhiên như thế! Tôi không muốn nhân viên của mình ăn uống thiếu vệ sinh. Miệng của cô không được sạch cho lắm! – Cold nói đều đều.
Nó hốt hoảng vội lấy khăn giấy trong hộp lau miệng. Có lẽ vì ăn nhanh quá nên thế. Nhưng nó không ngờ hành động từ chối tờ khăn giấy mà giám đốc đưa cho lại trở thành một sự kiện mang tính “lịch sử” đối với những người xung quanh.
Nó bước nhanh về phía thang máy. Vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng nó vẫn nhìn giám đốc thành Thoại, nó luôn ngỡ đó là Trần Thoại của nó. Thang máy mở cửa, nó vội bước vào rồi nhấn nút…
- Khoan!

Đó là tiếng của Cold, anh ta không biết đã đi theo nó từ khi nào. Nó ngước nhìn giám đốc rồi quay nhanh mặt về hướng khác. Cold bước vào rồi lẳng lặng đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần. Tim nó đập mạnh, đứng gần Cold nó không thể bình tĩnh được. Chợt cửa thang máy mở ra, có rất nhiều người đang đứng đợi để bước vào, không suy nghĩ nhiều nó bước ra ngoài. Nhưng ai đó níu tay nó và lôi trở vào. Là Cold…
- Cô định đi đâu khi gần đến giờ làm việc rồi hả? Phòng làm việc nằm trên tầng 4, không phải tầng này! – giám đốc nói với thái độ hơi giận.
Nó ngớ người ra. Cold nói đúng. Phòng làm việc của nó nằm ở tầng 4. Thế mà nó lại quên…
Thang máy lúc này đông ngịt người. Nó và Cold đứng ở hàng sau. Không hiểu sao Cold vẫn nắm chặt lấy tay nó không buông ra. Cái cảm giác đang đứng bên cạnh Trần Thoại lại trở về. Nó giật mình rút tay ra. Đôi mắt đã đỏ hoe. Nó lặng lẽ nhìn lên, gương mặt giám đốc quả thật là đẹp. Nếu như Thoại của nó còn sống đến bây giờ thì chắc hẳn cũng đẹp trai như thế. Càng nghĩ nó càng đau đớn. Không để nước mắt trào ra, nó nhanh chóng lấy tay che mặt rồi quay sang phía khác.
Không biết người khác ra sao. Nhưng những gì xảy ra trong suốt năm năm qua khiến nó nhận ra rằng cái chết của Thoại càng khiến cho nó yêu Thoại nhiều hơn, gấp bội lần khi còn được ở cạnh cậu ấy. Và cũng vì thế mà nỗi đau càng ngày càng sâu sắc hơn.
Trở về phòng, nó nhanh chóng bắt tay vào làm việc một cách cật lực để mong nguôi đi những suy nghĩ lung tung.
- Mấy chị biết gì chưa? Em có một thông tin cực hot về Giám đốc của mình nhé! - Chị ngồi bên liếng thoáng.
Nó cố gắng không bận tâm.
- Chuyện gì thì nói nhanh đi!
- Nghe đâu hồi sáng có con nhỏ nào đó ở bộ phận thiết kế đem quà tới tỏ tình với Cold phòng mình đó!
- Trời đất ơi! Nhỏ nào mà gan thế???
- Bởi vậy mới nói, nhưng điều đó không đáng chú ý bằng những gì Giám đốc nói với cô ta đâu!
- Nói gì??? kể nhanh đi!
- Giám đốc không phản ứng gì kịch liệt cho lắm. Chỉ nói với cô ta đúng một câu rồi sau đó đi thẳng. Còn con nhỏ đó đứng khóc um lên.
- Câu gì???
- Nguyên văn là như thế này: “ Cám ơn! Nhưng tôi đã có vợ rồi!”. Thế có chết không chứ!
- Hả??? Cái gì cơ??? Cold có vợ rồi ư???
Mấy chị trong phòng náo loạn cả lên khi nghe tin sét đánh đó. Còn nó, dù biết chuyện không can dự đến mình nhưng thực sự nó ngỡ ngàng, đánh rơi cả tập tài liệu xuống đất. Cold đã có vợ rồi sao????



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.