Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 19



Trước khi Lông Mi còn chưa lột xác, công việc duy nhất của Trần Dương ở Cửu Bộ là làm quen với tài liệu công việc do trưởng khoa Lưu giao cho và làm quen với mèo. Chỉ trong hai ngày, Trần Dương đã quen thuộc với những tài liệu này, về cơ bản đã hiểu rõ nội quy, quy chế và phương thức làm việc của Cửu Bộ.

Như trưởng khoa Lưu đã giới thiệu, Đơn vị số 9 của Cục An ninh Quốc gia có lẽ là đơn vị có kỷ luật tự do nhất trên toàn quốc. Ngoài việc đi làm và tan làm không cần quẹt thẻ, có đủ thời gian nghỉ phép, nhân viên của Đơn vị số 9 của Cục An ninh Quốc gia còn có thể đầu cơ vào cổ phiếu, đầu tư, kinh doanh bất động sản,… Nói cách khác, miễn là họ không đút lót nhận hối lộ, các nhân viên của Cửu Bộ có thể làm mọi việc một cách bình thường. Tất nhiên, ngoại trừ việc nhận nhiệm vụ ở mạng lưới siêu hình học.

Nghĩ đến mức hoa hồng cao trên mạng lưới siêu hình, kết hợp với mức lương tối thiểu được đảm bảo của Cửu Bộ là 20.000 nhân dân tệ mỗi tháng, Trần Dương lập tức hiểu ra quy định của Cửu Bộ. Tiền lương chênh lệch như vậy, nếu tất cả mọi người đều có thể lên mạng lưới siêu hình học nhận nhiệm vụ, thì ai còn chăm chỉ ở Cửu Bộ nữa chứ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mức lương chênh lệch nhiều như vậy, Cửu Bộ làm như thế nào để tuyển được những người này? Hay những người ở Cửu Bộ có một tình cảm cao quý coi tiền như cặn bã? (Cửu Bộ: Không, cậu nghĩ nhiều rồi.)

Những điều nói ở trên, Trần Dương cũng chỉ có hiểu biết một chút nhưng cũng không quan tâm lắm, điều anh quan tâm nhất chính là chế độ làm việc của Cửu Bộ. Anh thấy cách làm việc của Cửu Bộ rất thú vị, không phải anh nghĩ đơn giản là đưa ma về âm phủ mà họ có hệ thống thưởng phạt rất hoàn hảo và mô hình hoạt động tự cung tự cấp.

Cửu Bộ tin rằng mọi hồn ma không vào âm phủ kịp thời sau khi chết đều có sai lầm, muốn sửa lỗi lầm thì phải trả giá. Đối với những hồn ma lạc vào thế giới, Cửu Bộ chia họ thành hai cấp độ: Những hồn ma có thể siêu thoát và những hồn ma không thể siêu thoát.

Hạng nhất, những hồn ma không thể siêu thoát. Cửu Bộ không thể cung cấp quá nhiều chi tiết về cách đối phó với những loại ma như vậy, vì loại ma này cần phải được quyết định bởi thiên sư của Cửu Bộ theo tình hình lúc đó, là giết hay giữ hoặc xử lý bằng cách khác.

Hạng hai, những hồn ma có thể siêu thoát. Đối với những hồn ma như vậy, các quy định liên quan của Cửu Bộ phức tạp hơn nhiều.

Hầu hết những hồn ma này không thể đầu thai vì nhiều lý do khác nhau, nhưng không phải lỗi lớn, Cửu Bộ sẽ chịu trách nhiệm đưa họ trở lại âm phủ để đầu thai, mà người ta thường gọi là siêu thoát. Trên thực tế, sau khi tất cả mọi người chết đi, họ sẽ nhận được một vé miễn phí xuống âm phủ, tức là quỷ sai dẫn đi. Nhưng nếu lỡ chuyến xe và muốn vào địa phủ lần nữa thì phải tự trả tiền vé, mà Cửu Bộ gọi là phí siêu thoát.

Có hai cách để thanh toán phí siêu thoát, cách thứ nhất là nếu người nhà còn sống và tương đối giàu có, hồn ma có thể ủy thác cho người sống thanh toán vào một tài khoản cụ thể. Thứ hai, không có ai có thể trả thay tiền phí siêu thoát, Cửu Bộ sẽ sắp xếp công việc cho con ma, sau đó trả nó theo mức lương trung bình của quốc gia cho đến khi họ tiết kiệm đủ phí siêu thoát.

Tất cả những chi phí siêu thoát mà Cửu Bộ nhận được, trừ những chi phí cần thiết của Cửu Bộ, tất cả sẽ được dùng để làm từ thiện. Đây cũng là lần đầu tiên Trần Dương biết rằng quỹ từ thiện lớn nhất ở Trung Quốc “quỹ Hồng Mông”, lại do Cửu Bộ điều hành. Trần Dương có một chút hiểu biết về số tiền quyên góp hàng năm của quỹ Hồng Mông, đại khái có thể tính toán được mỗi năm Cửu Bộ sẽ siêu thoát được bao nhiêu con ma.

Càng biết nhiều, Trần Dương càng đánh giá cao phong cách làm việc của Cửu Bộ. Cửu Bộ không chỉ âm thầm bảo vệ sự an toàn của thế giới mà còn dùng số tiền kiếm được từ các hồn ma để làm từ thiện. Đây là một mô hình kinh tế tiên tiến kết nối giữa Âm và Dương, kết nối giữa người và ma. Trần Dương thực sự ngưỡng mộ.

Năm giờ chiều, cộng sự của anh là tổ trưởng An vẫn chưa về, Trần Dương đóng máy tính, ôm Lông Mi chuẩn bị tan sở.

“Chắc là ngày mai tổ trưởng An sẽ quay về rồi chứ.” Trần Dương vừa đi xuống lầu vừa.

“Meo meo.” An Niên chột dạ cúi đầu. Hai ngày nay, ngày nào sau giờ làm việc cô cũng được Trần Dương đưa đi ăn tối, cô ăn đến mức có chút lưu luyến quên về, suýt chút nữa quên mất mình nên tiết lộ thân phận.

Nếu Trần Dương biết mình là người, anh có trách mình lừa ăn lừa uống không? Chắc không đâu, cùng lắm là mình sẽ trả lại tiền cho anh ấy, ừm, quyết định vậy đi. Chờ hôm nay ăn xong nhà hàng tư nhân cuối cùng, ngày mai mình sẽ giải thích rõ ràng, dù sao cũng không thiếu một đêm này. Sau khi lập kế hoạch như vậy, An Niên lập tức nằm lại trong vòng tay của Trần Dương yên tâm không nhúc nhích.

“Trần Dương, tan làm à.” Trần Dương gặp trưởng khoa Lưu cũng vừa tan việc đang ở cầu thang tầng hai.

“Trưởng khoa Lưu.” Trần Dương cười gật đầu.

Trưởng khoa Lưu liếc nhìn con mèo mun trong tay Trần Dương, cố ý hỏi: “An Niên… còn chưa về sao?”

“Meo meo.” An Niên nhìn trưởng khoa Lưu nịnh nọt.

Trưởng khoa Lưu cười và nghĩ thầm: Đã hai ngày rồi, mặc dù không biết tại sao An Niên vẫn chưa tiết lộ thân phận của mình, nhưng con bé không phản đối việc Trần Dương gia nhập, có nghĩa là con bé âm thầm đồng ý chuyện Trần Dương là cộng sự của mình. Xem ra, con số 33.333 nhân dân tệ của mình cũng được coi là ổn định rồi.

“Ừ, công việc của tổ trưởng An rất phiền phức sao? Có cần tìm một vài người tới giúp không?” Trần Dương lo lắng.

“Không cần không cần, cậu đừng lo lắng. Để tôi nói cho cậu biết, cộng sự An Niên của cậu là người đứng đầu trong Cửu Bộ của chúng ta, lại có thực lực, vậy nên không cần lo lắng chút nào.” Trưởng khoa Lưu cười nói.

“Thế à, vậy thì tôi yên tâm.”

Trò chuyện suốt dọc đường, cả hai đi bộ ra bãi đậu xe, sau đó lên xe rời đi.

Sau khi rời khỏi khu nhà Cửu Bộ, Trần Dương ném máy tính bảng cho Lông Mi như thường lệ, để nó chọn một chỗ ăn. Hai ngày nay, Trần Dương không ngờ Lông Mi chơi máy tính khá tốt, có thể tự mình xem phim chơi game, một đôi vuốt mèo chơi game gọt hoa quả quả là tuyệt vời. Trần Dương nhìn mà trong lòng không nhịn được bắt đầu suy nghĩ xem lần sau có nên đăng ký tài khoản cho Lông Mi rồi cùng nó chơi PUBG hay không.

Lông Mi ở bên này vừa chọn xong nhà hàng tư nhân thứ ba mà cô đã lên kế hoạch từ lâu, vừa định nhắc nhở Trần Dương rằng mình đã chọn xong thì điện thoại di động trong xe đột nhiên vang lên.

Trần Dương ấn ngón tay lên bàn phím, điện thoại được kết nối, trong xe vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng, An Niên không kìm được vểnh tai lên nghe: “Trần Dương, con có bận không?”

“Không ạ, con vừa mới tan sở.” Trần Dương đáp.

“Buổi tối con có rảnh không? Về nhà ăn cơm đi. Thi Thi đi du lịch về rồi, mẹ sẽ tự mình xuống bếp nấu bữa tối.” Mẹ Trần cười nói.

Đây là giọng của mẹ Trần Dương à? Lông Mi hơi thích giọng nói này, giọng nói của mẹ Trần cũng giống như của Trần Dương, nghe rất thoải mái.

“Được ạ, bây giờ con về ngay.” Trần Dương không suy nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, cúp điện thoại, anh quay đầu lại bắt gặp đôi mắt to tròn của Lông Mi: “Lông Mi à, buổi tối đến nhà tao ăn cơm nhé. Tay nghề của mẹ tao rất tốt, bình thường cũng hiếm khi xuống bếp.”

“Meo meo.” An Niên không phản đối. Từ lâu cô đã nghe nói đồ ăn nấu ở nhà là đồ ăn ngon nhất trên đời, nhưng cả cô và bố cô đều không biết nấu, cho nên cô đến nhân gian được năm năm rồi mà còn chưa được ăn một cơm gia đình nào cả.

“Ngoan.” Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lông Mi, Trần Dương xoa đầu Lông Mi theo thói quen tỏ ý tán thưởng: “Chơi máy tính một lát đi nhé, sẽ tới nhanh thôi.”

Khoảng mười phút sau đã đến khu quân đội, xe vừa chạy vào khu quân đội, An Niên đã cảm thấy linh khí dâng trào mạnh mẽ. Cô lập tức không thể ngồi yên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cào cấu kính chắn gió, nhìn lên hướng nơi phát ra luồng khí.

Trần Dương không để ý đến hành động của lông Lông Mi, anh đậu xe ở ngoài sân nhà mình rồi ôm Lông Mi vào nhà.

An Niên ở trong vòng tay của Trần Dương lặng lẽ nhìn khung cảnh ngôi nhà của bố mẹ Trần Dương, sau khi hiểu sơ sơ, ánh mắt cô bất giác nhìn chằm chằm vào phòng bếp. Chỉ có căn bếp ở nhà mới có thể làm ra những món ăn quê hương đích thực, mà bây giờ ở đó bay ra hương vị rất thơm và rất thơm.

Trần Dương thay dép ở cửa ra vào, vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy em gái mình đang đi xuống lầu.

“Thi Thi.” Anh đã không gặp em gái mình nửa tháng rồi, Trần Dương mỉm cười nhìn Trần Ngư và tiến đến chào đón, sau đó thuận tiện muốn giới thiệu Lông Mi trong vòng tay của mình với em gái.

Em gái của Trần Dương? Tai của An Niên chuyển động, cô cũng tò mò nhìn qua.

“Cô là ai?” Ánh mắt Trần Ngư bắt gặp con mèo mun, sắc mặt lập tức đông lại, vừa nâng tay lên có một lá bùa bay tới.

“Meo meo!” An Niên giật mình và nhảy lên không trung.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Dương, con mèo mun nhảy một cách xinh đẹp, lăn lộn trên không, tránh bùa chú mà Trần Ngư phi ra, đáp nhẹ xuống tấm thảm len trong phòng khách, đồng thời biến thành một cô gái quyến rũ trong một chiếc váy đen.

Cô gái này là ai? Đến từ đâu vậy? Còn Lông Mi đâu? Hình như anh vừa nhìn thấy Lông Mi của mình biến thành một con người? Sao có thể như thế được? Trần Dương hoàn toàn ngây ngốc, đầu óc đang quay cuồng với tốc độ cao tốc.

“Nói, cô là ai?” Trần Ngư cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ ở trên người cô gái này, khiến cô ấy bất giác cảnh giác.

An Niên lo lắng miết tấm thảm, em gái của Trần Dương hung dữ quá.

Làm thế nào đây? Suy nghĩ một chút, An Niên âm thầm đi ra sau lưng Trần Dương, trốn tránh.

Trần Ngư choáng váng trước hành động của cô, hành động này là có cảm tình quen biết với anh mình sao? Trần Ngư nhìn anh trai của mình để xác nhận.

“Sao vậy? Ồn ào thế.” Mẹ Trần nghe thấy động tĩnh đi ra khỏi bếp, vừa liếc nhìn đã thấy trong phòng khách có thêm một cô gái.

Điều quan trọng nhất là cô gái này đang túm lấy quần áo của con trai bà và tựa vào lưng con trai bà một cách tình cảm, còn con trai ruột của bà thì có vẻ như đang bảo vệ cô gái với thái độ của một người bảo vệ.

Đây… đây… chẳng lẽ là…

Mẹ Trần vui mừng khôn xiết, không nhịn được vui mừng hét lên trên lầu: “Ông Trần à, mau tới xem, con trai dẫn một cô gái về này.”

“Chị dâu?” Trần Dư cũng khó hiểu.

“Cái gì?! Ở đâu, ở đâu?” Thị trưởng Trần nghe thấy động tĩnh vội vàng xuống lầu.

“Không… không phải.” Lúc này, Trần Dương khó khăn lắm mới từ từ lấy lại được tinh thần, đang định giải thích thì cảm nhận được cánh tay của mình bị ai đó ôm chặt.

Thế này mà còn bảo không phải?! Ba người nhà họ Trần đều thống nhất có một biểu cảm: Chúng ta đã nhìn thấu mọi chuyện, con không cần giải thích.

“…” Trần Dương.

Sự xuất hiện của mẹ Trần đã khiến cho thân phận của An Niên hoàn toàn thay đổi về chất, từ kẻ thù trở thành con dâu tương lai. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Trần Dương, những người khác đều hài lòng chấp nhận và vui vẻ với chuyện này.

“Cô bé đừng sợ, nào, ngồi đi.” Mẹ Trần nắm tay An Niên kéo cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, yêu mến hỏi: “Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi.”

Trời ơi, cô gái này trông giống như một học sinh trung học phổ thông. Trần Dương, thằng nhóc thối này, lại có thể thích một cô gái còn nhỏ như này.

“Cháu… cháu tên là An Niên, năm nay 20 tuổi.” An Niên có chút lo lắng đáp, trong lúc nói chuyện cũng không quên ngẩng đầu nhìn Trần Dương.

An Niên? An Niên!!!!! An Niên là Lông Mi?

Vừa rồi con mèo mun đã biến thành người, cho nên anh nuôi không phải là mèo mà là người, nó là người!

Còn là phụ nữ????

Không chỉ là phụ nữ, cô ấy còn là một cô gái trông trẻ hơn Thi Thi. Vậy… trong suốt thời gian qua mình đã làm gì, ôm, cọ xát, sờ mó và ngủ cùng nhau…

Trần Dương… Trần Dương đã không có khả năng suy nghĩ nữa: Rốt cuộc vừa rồi mình đã trải qua chuyện quái quỷ gì vậy???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.