Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 44



“Tôi lấy được hồ sơ cá nhân của anh rồi.” Trần Dương đặt balo lên bàn, đang định lấy tài liệu bên trong ra, điện thoại di động trên người bỗng nhiên vang lên.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”

“Cứ tự nhiên.” Huyết Phách tỏ ý không vội.

Trần Dương lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị người gọi, không dám chậm trễ lập tức nghe điện thoại: “Bộ trưởng.” Người gọi chính là Bộ trưởng Cửu Bộ An Trường Viễn.

Nghe thấy hai chữ Bộ trưởng, An Niên đang ngồi trên ghế sofa lập tức quay đầu lại.

“Trần Dương, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Cậu lại dám đưa Huyết Phách từ ngoài biển về?” Bộ trưởng An vừa nghe thấy giọng nói của Trần Dương lập tức mắng một trận xối xả.

“Trước khi đi tôi đã nói với cậu thế nào? Sức mạnh của Huyết Phách tương đương với quỷ tướng, nếu như nó điên lên thì sẽ làm hại bao nhiêu người cậu có biết không? Cậu còn đưa nó đến khách sạn, đầu óc của cậu bị ngấm nước à?”

“Bộ trưởng, tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi? Đây là Huyết Phách, cậu cho rằng nó giống những tội phạm giết người mà cậu bắt ở sở cảnh sát sao? Tội phạm giết người cho dù bỏ chạy, nhiều nhất chỉ giết một, hai người.”

“Nếu như Huyết Phách nổi điên, cậu có đếm nổi là bao nhiêu người chết không? Cậu chẳng qua chỉ là một người bình thường. Cậu nghĩ rằng cậu vào Cửu Bộ rồi thì cậu sẽ trở thành thiên sư thật sao? Cậu cho rằng trong tay cậu có mấy tấm bùa đuổi ma cao cấp thì cậu vô địch thiên hạ à? Cậu nghĩ rằng…”

Tiếng mắng chửi của Bộ trưởng An tương đương với điện thoại bật loa ngoài, người/ma ở đây đều nghe thấy được. Huyết Phách vô cùng có hứng thú nhìn Trần Dương bị chửi, An Niên thì lại ngồi không yên. Cô chạy đến giành lấy điện thoại của Trần Dương, sau đó ngọt ngào gọi đầu dây bên kia điện thoại: “Bố.”

“Cậu nghĩ rằng… An Niên? An Niên, con dạo này thế nào rồi? Thành phố Lam Tuyền có vui không? Hải sản có ngon không?” Bộ trưởng An đang mắng chửi hăng say từ con rồng hung dữ trong một giây biến thành con cừu điển hình, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh chóng khiến Huyết Phách thán phục.

“Thành phố Lam Tuyền rất vui, hải sản cũng rất ngon.” An Niên ngoan ngoãn đáp.

“Vậy thì tốt, vậy con ăn thật ngon, chơi thật vui nhé.”

“Vâng, con không nói với bố nữa, con muốn đi ăn cơm.”

“Được được, đi ăn cơm đi, ăn nhiều một chút.” Nói xong Bộ trưởng An cúp điện thoại.

“…” Trần Dương.

“…” Huyết Phách.

“Này.” An Niên trả điện thoại cho Trần Dương.

Ánh mắt Trần Dương phức tạp, anh nhận lấy, sao lại tắt máy rồi? Bộ trưởng An gọi điện thoại đến ngoại trừ chửi anh ra thì chắc vẫn còn chỉ thị khác.

“Anh Trần Dương, sau này bố em gọi điện đến mắng anh thì anh cứ đưa điện thoại cho em. Anh Triệu nói chỉ cần em làm nũng thì bố em sẽ không tức giận nữa.” An Niên nói.

“…” Trần Dương.

“Ha ha!” Huyết Phách không nhịn được bật cười, anh ta thực sự không ngờ Bộ trưởng của Cửu Bộ lại là một người cuồng con gái, hơn nữa hình như còn là một bí mật công khai.

“Được rồi, gọi điện xong rồi, có phải nên tiếp tục nói chuyện của tôi không? Tôi thực sự tò mò bạn gái tôi là người như thế nào.”

Mặc dù Huyết Phách không có trí nhớ, nhưng tin tức mà Trần Dương biết được từ ma Lý Trường Đức, anh ta cũng biết. Anh ta biết mình bị lăng trì mà chết, cũng biết là bạn gái mình biến mình thành thế này. Nhưng cũng bởi vì mất trí nhớ nên những việc liên quan đến anh ta mà anh ta nghe cứ như chuyện của người khác, tâm trạng không hề dao động.

Nhưng lý trí lại nói cho anh ta, cô gái đó vì cứu anh ta mà không tiếc lợi dụng cấm thuật, bạn gái của anh ta chắc chắn rất yêu anh ta. Có lẽ nhìn thấy người bạn gái này rồi, không chừng anh ta có thể nhớ ra một vài chuyện.

“Anh không có bạn gái.” Trần Dương đưa tài liệu cho Huyết Phách: “Cũng không có vợ hoặc là vợ chưa cưới. Không những như vậy, bên cạnh anh ngay cả một người khác giới có quan hệ hơi tốt một chút cũng không có. Người phụ nữ có quan hệ tốt nhất với anh có lẽ là người giúp việc nhà anh.”

Huyết Phách có chút ngạc nhiên nhìn Trần Dương, sau đó tự mình đi xem tài liệu mà Trần Dương đưa cho. Tài liệu rất đơn giản, nhưng những điều cần nói rõ cũng đã nói rõ.

Tất cả thông tin từ khoảng thời gian khi anh ta ra đời đến khi anh ta mất tích đều được ghi chép trong hồ sơ. Quan hệ gia đình cũng rất đơn giản, bố mẹ mất sớm, còn có một người em trai. Phương diện tình cảm là độc thân, nhưng có một lời bình luận ngoài định mức: người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố Lam Tuyền, tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ, nhưng không gần nữ sắc, chưa từng có scandal.

“Không gần phụ nữ, hóa ra anh không thích phụ nữ.” An Niên khẽ ngạc nhiên.

“Tôi bị mất trí nhớ, vấn đề này tôi không thể trả lời cô.” Logic của An Niên đơn thuần đến kì lạ, nhưng Huyết Phách cảm thấy mình vẫn chống đỡ được.

“Vậy bây giờ anh có thích phụ nữ không?” An Niên lại hỏi.

“…” Không biết tại sao bỗng nhiên rất muốn mắng người.

“An Niên, đừng hỏi nữa.” Vấn đề lúng túng này, Trần Dương cũng không nghe nổi nữa.

“Nhưng nếu như Huyết Phách không có bạn gái, vậy thiên sư tự xưng là bạn gái của anh ta là ai? Có phải là người len lén thích Huyết Phách không?” Gần đây An Niên xem phim thần tượng hơi nhiều, vì vậy đầu óc cũng to ra.

“Có thể.” Trần Dương thuận theo An Niên nói.

“Cũng có thể là một cô gái thầm thích tôi.” Huyết Phách không đồng ý đáp.

“Tại sao?” An Niên không hiểu.

“Không phải ở đây đã viết rồi sao? Khi tôi còn sống từng là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ, điều này chứng tỏ có rất nhiều cô gái yêu thầm tôi.” Huyết Phách tự tin nói.

“Ồ, tôi biết rồi. Vậy nên thiên sư này khi còn sống không có được anh, sau khi chết phải lấy được hồn của anh.” An Niên bừng tỉnh hiểu ra, vô cùng kích động về phát hiện của mình.

“…” Gần đây An Niên đang xem loại phim gì vậy? Có điều, tuy rằng suy đoán này có hơi máu chó, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng. Người ta thường nói không chọc nổi phụ nữ, phụ nữ của Huyền Môn lại càng không trêu chọc được, chết cũng không buông tha, khiến người ta rợn tóc gáy.

“Có phải hay không… tìm được cô gái này rồi sẽ biết.” Huyết Phách ném tài liệu trên tay lên bàn trà nhỏ, nhìn Trần Dương hỏi.

“Mặc dù con gái thầm thích tôi hơi nhiều, nhưng thiên sư chắc là không nhiều đâu nhỉ?”

Tuy rằng những gì Huyết Phách nói là thật, đúng là có không ít cô gái thầm thích anh ta. Nhưng lời nói tự phụ này nói ra từ chính miệng anh ta, vô hình khiến Trần Dương cảm thấy anh ta có chút ngứa đòn.

“Tiền bối Liêu nói rồi, Huyết Phách sẽ thân thiết và phục tùng thiên sư đã tạo ra nó theo bản năng. Vậy nên… nếu như tìm được thiên sư này, cho dù anh có thích cô ấy hay không, anh cũng sẽ theo bản năng thân thiết với cô ấy.” Trần Dương cố ý nói.

“Vậy sau này nữ thiên sư không phải là thầm thích nữa, cô ấy và Huyết Phách đều là thích nhau.” An Niên vui vẻ nói, thiếu nữ luôn thích câu chuyện ngọt ngào.

“Có thể nói là như vậy.” Trần Dương gật đầu.

“…” Nghe đến đây, sắc mặt của Huyết Phách cuối cùng cũng trở nên khó coi.

“Tôi sẽ đi tìm tài liệu về nữ thiên sư ở thành phố Lam Tuyền, chúng ta nhìn từng người từng người một. Anh thích ai, có lẽ chính là người đó.” Trần Dương thấy vẻ mặt Huyết Phách thay đổi, thấy chuyển biến tốt thì dừng, không tiếp tục công kích anh ta.

“Nghe vậy thật giống như đi xem mắt.” An Niên lại có phát hiện mới.

“…” Sắc mặt của Huyết Phách lại càng khó coi, sát khí xung quanh cơ thể có chút không kìm nén được. An Niên lập tức nhạy bén trừng mắt với anh ta, cũng may khả năng quản lý cảm xúc của Huyết Phách rất cao, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Muốn tìm tài liệu về thiên sư ở thành phố Lam Tuyền đương nhiên phải thông qua Lưu Trường Kỳ. Sau khi Trần Dương thông báo cho Liêu Trường Kỳ, ông ấy nhanh chóng đem máy tính đến căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất. Sau khi liên kết máy tính với ti vi của phòng tổng thống, Liêu Trường Kỳ bắt đầu đưa ra những nữ thiên sư được lựa chọn sau khi sàng lọc.

“Thiên sư ở thành phố Lam Tuyền không quá nhiều, nữ thiên sư thì lại càng không nhiều. Căn cứ vào tình huống của Huyết Phách, tôi chọn ra một vài đối tượng có khả năng.”

Liêu Trường Kỳ vừa nói vừa đặt từng tài liệu ra: “Hạ Lâm, 26 tuổi, công việc ngoài mặt là giám đốc quan hệ xã hội của công ti quảng cáo, đã từng có hợp tác với Thời Đại Quốc Thụy mà Huyết Phách còn sống đã từng kinh doanh, sở trường là chiêm tinh bói toán.”

“Không phải cô ta.” Huyết Phách không chút nghĩ ngợi mà bác bỏ.

Liêu Trường Kỳ ấn bàn phím máy tính, hình ảnh trên ti vi thay đổi, xuất hiện một nữ thiên sư mới: “Lý Tư Kỳ, 27 tuổi, bà chủ của tiệm bán hoa, sở trường là thuật đuổi ma, thích trồng hoa ở nghĩa địa. Hoa và cây cảnh của Thời Đại Quốc Thụy các người đều được mua từ tiệm của cô ta.”

“Không phải cô ta.” Nghĩ đến lúc mình còn sống đã từng ở chung một phòng làm việc với một đống hoa cỏ được trồng từ nghĩa địa, Huyết Phách không hiểu sao có chút không thoải mái.

“Vậy chỉ còn lại người cuối cùng.” Liêu Trường Kỳ lại nhấn bàn phím một cái: “Lưu Mộng, 30 tuổi, giáo sư đại học, giỏi về phong thủy.”

“Cô ta có quan hệ gì với Thời Đại Quốc Thụy sao?” Trần Dương không nghe thấy quan hệ giữa Lưu Mộng và Huyết Phách, không kìm được hỏi một câu.

“À, cô ta không có quan hệ gì với Thời Đại Quốc Thụy. Nhưng cô ta là cô gái quá lứa lỡ thì thích trai đẹp, người mắc bệnh yêu cái đẹp thời kỳ cuối, nghe nói lúc Huyết Phách còn sống là đối tượng ảo tưởng tình dục của cô ta.” Liêu Trường Kỳ nói.

“…” Trần Dương.

“…” Huyết Phách.

“Đối tượng ảo tưởng tình dục là gì?” An Niên tò mò hỏi.

“Không có ý gì cả.” Trần Dương vội vàng giải thích.

“Thì là… người mà cô ta thích.” Liêu Trường Kỳ cũng vội vàng giải thích. Trời ạ, nhất thời mau miệng, quên mất tâm trí của An Niên còn chưa trưởng thành.

“Rốt cuộc là ý gì?” Hai câu trả lời đều khiến An Niên mơ hồ.

“Điều này không quan trọng, em đừng hỏi.” Trần Dương không muốn giải thích nữa.

Người bị cô gái quá lứa ảo tưởng tình dục, tâm trạng đồng chí Huyết Phách có chút không tốt, vì vậy anh ta cố ý giải thích với An Niên: “Chính là người mà cô ta muốn ngủ cùng.”

“Anh…” Gương mặt Trần Dương tối sầm.

“…” Vẻ mặt Liêu Trường Kỳ như đang xem kịch vui, dù sao cũng không phải tôi nói.

“Ồ, tôi biết rồi, vậy anh Trần Dương chính là đối tượng ảo tưởng tình dục của tôi.” Những thứ Huyết Phách giải thích thật là đơn giản dễ hiểu, An Niên vừa nghe đã thông suốt.

Xoẹt, sáu ánh mắt của hai người một ma trong phòng khách đồng loạt nhìn về phía Trần Dương. An Niên cười híp mắt, vẻ mặt đầy đơn thuần và tin tưởng. Huyết Phách cười híp mắt, vẻ mặt như đang xem kịch vui. Liêu Trường Kỳ cũng cười híp mắt, mẹ nó đúng là tin tức lớn.

“Người này có phải không?” Trần Dương cưỡng ép bản thân bình tĩnh, tiếp tục công việc. Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, lỗ tai của anh cũng đã đỏ bừng.

“Không phải.” Huyết Phách cười lắc đầu.

“Khụ khụ…” Liêu Trường Kỳ cố gắng điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục chuyên tâm với công việc trước mắt: “Ba người đều không phải à?”

“Đều không phải.” Huyết Phách vô cùng khẳng định. Lúc anh ta nhìn thấy ảnh của ba người này nội tâm không hề dao động. Anh ta có thể khẳng định trăm phần trăm ba người phụ nữ này không có quan hệ gì với mình.

“Bọn họ có thầm thích tôi hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải nữ thiên sư đã tạo ra tôi.”

“Tiền bối, còn có người nào khác không?” Trần Dương hỏi Liêu Trường Kỳ.

“Những người độc thân chỉ có bọn họ, còn lại đều đã kết hôn rồi.” Liêu Trường Kỳ nói: “Không đến mức phụ nữ đã có chồng cũng thầm thích cậu ta đấy chứ?”

“Mặc dù không phải giả thiết khiến ma vui vẻ, nhưng cũng không phải không có khả năng này.” Huyết Phách cưỡng ép mình bình tĩnh lại.

“Lý Trường Đức đã nói rồi, nữ thiên sư đó khoảng hai mươi mấy tuổi, ông điều tra tất cả mọi nữ thiên sư có tuổi tác phù hợp ra đi.”

“Vậy cũng không còn nữa, những người đã kết hôn đều lớn hơn độ tuổi này.” Liêu Trường Kỳ lắc đầu.

“Vậy thì có thể là vùng khác, như vậy nhất định phải điều tra tất cả tài liệu về nữ thiên sư có điều kiện phù hợp trên cả nước.” Công việc này có mức độ khá lớn, Trần Dương không kìm được khẽ cau mày.

“Gọi Lý Trường Đức đến không phải là được sao? Anh dựa theo miêu tả của ông ta vẽ tiếp một bức chân dung nữa.” Huyết Phách đề nghị.

“Tôi đã hỏi ông ta rồi, ông ta nói thời gian đã qua rất lâu, đã không còn nhớ được hình dáng của nữ thiên sư kia nữa.” Một người chỉ được gặp một lần vào ba năm trước, không nhớ được vẻ ngoài cũng không có gì kì lạ.

“Xem ra chỉ có thể ra tay từ những người bên cạnh anh.” Trần Dương cầm tài liệu về Huyết Phách khi còn sống ở trên bàn lên.

“Đi tìm em trai tôi trước đã, người em trai sau khi tôi mất tích đã thừa kế công ti nhưng cũng chưa từng phái người đi tìm tôi.” Huyết Phách bình tĩnh đáp.

Không có ai tiến cử mà lại muốn gặp trực tiếp chủ tịch đương nhiệm của Thời Đại Quốc Thụy gần như là không thể nào. Nhưng cũng may thương nhân đều có chút tin vào phong thủy, tin phong thủy đương nhiên là sẽ có giao tiếp với người trong huyền môn. Liêu Trường Kỳ cũng coi như đại sư trận pháp số một trong nước, có chút địa vị trong giới siêu hình học thành phố Lam Tuyền, rất nhanh đã tìm được người hỗ trợ tiến cử.

Trần Dương, An Niên, Huyết Phách, một nhóm ba người xế chiều hôm đó đi đến trụ sở chính của Thời Đại Quốc Thụy, hơn nữa còn nhanh chóng được thư ký của chủ tịch đưa vào phòng tiếp khách.

“Xin lỗi, cuộc họp của chủ tịch có lẽ còn phải mười phút nữa mới xong, làm phiền hai vị đợi một chút.” Thư ký đặt cà phê xuống rồi rời đi.

“Anh Trần Dương, em không thích uống cà phê.” Từ sau khi phát hiện cà phê rất đắng, An Niên không còn thích uống nữa.

“Vậy thì đừng uống.” Trần Dương nói.

“Nhưng mà em có hơi khát.” An Niên làm nũng.

“Anh đi xem xem có đồ uống khác hay không.” Trần Dương đứng lên, đang định đi tìm cô thư ký vừa rồi để cô ấy đổi cho An Niên đồ uống khác thì thấy Huyết Phách bỗng nhiên ấn vào điện thoại ở bên cạnh.

“Xin chào, đây là phòng thư ký.” Giọng nói của cô thư ký vừa rồi lập tức từ trong điện thoại truyền đến.

“Nói với cô ấy cô muốn uống gì.” Huyết Phách nói với An Niên.

“À… tôi có thể uống một ly nước hoa quả được không?” An Niên nói với điện thoại.

“Được, xin hỏi cô cần nước hoa quả gì.” Nữ thư ký nói.

“Gì cũng được, cái gì tôi cũng uống.”

“Cô đợi một chút.” Điện thoại bị tắt máy.

Trần Dương quay lại nhìn Huyết Phách hỏi: “Anh nhớ ra rồi?”

“Chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.” Huyết Phách lắc đầu.

Trần Dương không nói gì nữa, lại ngồi xuống ghế sofa. Chỉ chốc lát sau, nữ thư ký lại bưng hai ly nước hoa quả đi vào. An Niên uống nước hoa quả, qua thêm vài phút sau, chủ tịch đương nhiệm của Thời Đại Quốc Thụy, em trai của Huyết Phách, Nghiêm Vũ, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hai người.

Nghiêm Vũ và Nghiêm Triết không quá giống nhau, anh ấy thanh tú hơn so với Huyết Phách, da có hơi tái nhợt, cơ thể cũng rất gầy yếu, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

“Xin lỗi, để hai người chờ lâu rồi.” Nghiêm Vũ bắt tay với hai người rồi ngồi xuống một chỗ khác của sofa, thư ký nhanh chóng đưa thêm một ly cà phê đến, Nghiêm Vũ bưng lên uống một ngụm.

Huyết Phách ở một bên không kìm được nhíu mày.

“Công việc của chủ tịch Nghiêm bận rộn như vậy mà chúng tôi còn đến quấy rầy, thật là ngại quá.” Trần Dương nói.

“Anh đừng nói vậy.” Uống cà phê xong, Nghiêm Vũ hình như thả lỏng hơn một chút, anh ấy cười nói: “Đại sư Vân Duệ là bạn tốt của tôi, ông ấy nói các anh có chuyện cần tìm tôi, bảo tôi nhất định phải gặp các anh. Không biết là chuyện gì?”

“Nếu chủ tịch Nghiêm bận rộn như vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, thật ra lần này chúng tôi đến hỏi một vài chuyện liên quan đến anh trai của anh.” Trần Dương nói.

“Anh tôi?” Nghiêm Vũ kích động làm đổ cà phê trên tay: “Các anh có tin tức của anh tôi?”

Huyết Phách thấy Nghiêm Vũ kích động như vậy, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.

Phản ứng của Nghiêm Vũ cũng nằm ngoài dự đoán của Trần Dương, trước khi đến anh và Huyết Phách đã phân tích qua tình hình của Nghiêm Vũ. Một người sau khi anh trai mất không cử người đi tìm nhưng lại thừa kế công ti của anh trai, thế nào cũng không giống một người quan tâm anh trai. Thậm chí bọn họ đã nghĩ đến một bộ phim về gia đình nhà giàu, nhưng nhìn biểu hiện lúc này của Nghiêm Vũ lại không giống như vậy.

Trần Dương và Huyết Phách đưa mắt nhìn nhau, vẫn dựa theo kế hoạch cũ dò xét: “Nếu như tôi nói, anh của anh đã chết thì sao?”

“Thật sự đã chết rồi sao?” Ngoài dự đoán, mặc dù Nghiêm Vũ nghe được thông tin này có biểu hiện vô cùng bi thương nhưng cũng không ngoài suy đoán, dường như một phỏng đoán kéo dài rất lâu cuối cùng cũng được xác nhận.

“Anh biết?” Trần Dương hỏi.

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn luôn không tin.” Nghiêm Vũ cười khổ.

“Sao anh biết được?” Trần Dương hỏi.

“Tôi mời người đến bói toán.” Nghiêm Vũ nhìn hai người nói: “Các anh là người mà đại sư Vân Duệ giới thiệu đến, chắc cũng là người trong Huyền Môn đúng không?”

Hai người không phủ nhận.

“Mặc dù tôi là một người bình thường, nhưng từ nhỏ tôi đã tin những thứ này. Trước kia lúc anh tôi còn sống vẫn luôn mắng tôi mê tín, nói tôi làm việc không chính đáng, nhưng tôi vẫn tin tưởng, anh tôi cũng không quản được tôi.”

“Sau này anh tôi mất tích, khoảng thời gian đó tôi luôn mơ thấy bố mẹ đã qua đời của tôi ở trước giường tôi khóc, tôi lập tức có dự cảm xấu. Sau đó tôi tìm đại sư Vân Duệ nhờ giúp đỡ, muốn nhờ ông ấy tìm phương hướng của anh tôi. Nhưng ông ấy chỉ nhìn tôi rồi nói anh tôi không còn nữa.” Nghiêm Vũ nói.

“Sau đó, tôi lại lần lượt đi tìm rất nhiều đại sư khác, bọn họ cũng nói như vậy.”

“Vậy nên anh không tìm nữa?” Trần Dương hỏi.

“Tôi vẫn tìm, nhưng tôi chỉ cần cử người đi tìm thì sẽ vô duyên vô cớ bị bệnh. Sau đó đại sư Vân Duệ đến thăm tôi, ông ấy nói với tôi, có lẽ tôi đã bị người ta nguyền rủa, nếu như còn muốn sống tiếp thì không được đi tìm anh tôi nữa.” Nghiêm Vũ nói.

Trần Dương nghiêng đầu nhìn Huyết Phách, vẻ mặt của Huyết Phách rất bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra tâm trạng của anh ta.

“Các anh… tìm ra hài cốt của anh tôi rồi sao?” Nghiêm Vũ run run hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.