Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 61



Trưa ngày hôm sau, Trần Dương mời Tề Khải đi ăn, vốn Trần Dương muốn đưa An Niên đến, nhưng không biết vì lý do nào đó mà An Niên từ chối nên Trần Dương phải đến một mình.

Trần Dương đến nhà hàng trước, các món ăn đã được gọi gần hết, còn Tề Khải thì thong dong đến muộn.

“Xin lỗi, có bệnh nhân bị thương nên đến muộn một chút.” Tề Khải cởi áo khoác đặt lên ghế bên cạnh, trên người vẫn còn mùi nước khử trùng chỉ có ở bệnh viện: “Gọi món xong chưa?”

“Gọi rồi, cậu còn muốn ăn gì nữa không.” Trần Dương đưa thực đơn cho Tề Khải.

“Cậu cứ gọi đi.” Tề Khải không thèm nhìn, ném thực đơn sang một bên, vội vàng hỏi: “Trước đó cậu nói với tôi là không đến thay thuốc nữa là có ý gì?”

“Ồ, bác sĩ ở bộ chúng tôi nghỉ phép về rồi. Sau này tôi sẽ thay thuốc ở chỗ ông ấy, về sau sẽ không làm phiền cậu nữa.” Trần Dương nói một cách mơ hồ.

“Bộ của các cậu…” Tề Khải sửng sốt một chút, suy nghĩ đến công việc của Trần Dương không tiện nói tới, cho nên anh ấy có chừng mực không tiếp tục hỏi nữa, mà chỉ quan tâm nói: “Vậy vết thương của cậu thế nào rồi, bắt đầu lành chưa?”

“Đã lành rồi, sáng nay bắt đầu đóng vảy.” Trần Dương nói.

Tề Khải không nghi ngờ gì nữa, dù sao thì các bác sĩ được trang bị ở các bộ đặc biệt của nhà nước nên có trình độ y tế tốt.

Hai người trò chuyện một hồi, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, lúc đầu Tề Khải không có cảm giác gì, nhưng khi đồ ăn đặt lên bàn quá nhiều sắp không còn chỗ để, Tề Khải nói: “Còn ai nữa à?”

“Không, chỉ có hai chúng ta.” Trần Dương đáp.

“Chỉ có hai chúng ta, cậu gọi nhiều món như vậy? Nếu thật sự muốn trả lại tiền thuốc men cho tôi thì trực tiếp đưa tiền là được, gọi nhiều món như vậy, ăn không hết thì chẳng phải lãng phí lắm sao?” Tề Khải nói.

Trần Dương sững sờ, nhìn trên bàn đầy thức ăn mà mới ăn vài miếng, sau đó mới nhận ra hôm nay không phải là An Niên đi ăn cùng anh.

“Quen rồi, lỡ tay gọi nhiều quá.” Trần Dương vội vàng kêu người phục vụ hủy các món tiếp theo.

“Phía sau còn có nữa, rốt cuộc cậu đã gọi bao nhiêu món thế?” Tề Khải ngạc nhiên cầm lấy thực đơn vừa để sang một bên rồi đếm: “Tám món và một canh? Cậu thường ăn nhiều như vậy với ai à?”

Trần Dương lúng túng cười không nói gì.

“Không phải là bạn gái của cậu đấy chứ.” Tề Khải suy nghĩ một chút rồi đoán: “Bạn gái của cậu ăn được nhiều như vậy hả?”

“Cô ấy khá thích ăn.”

“Đúng là cô ấy thật à, nhưng với cách ăn ở như vậy, chỉ với số tiền lương ít ỏi đó của cậu có thể nuôi được sao?”

“Cũng được.” Trần Dương cười.

Tề Khải nhìn Trần Dương như vậy, đột nhiên cũng nở nụ cười: “Lúc trước tổ chức tiệc nhỏ, chúng ta đều nói chuyện khi nào thì cậu mới yêu đương, còn nói nếu thật sự không có, tôi sẽ giới thiệu em gái của tôi cho cậu. Lần này khó khăn lắm em gái tôi mới về nước, nhưng cậu lại có bạn gái rồi, đúng là không có duyên phận.”

“Em gái cậu về nước rồi à?” Tề Khải có một cô em gái, nhưng Trần Dương chưa bao giờ gặp cô ấy, nghe nói vì sức khỏe của cô ấy không tốt nên quanh năm đều ở nước ngoài dưỡng bệnh.

“Về lâu rồi, còn tìm được một công việc. Đã chuyển ra ngoài sống một mình, nói rằng ở nước ngoài đã quen với cuộc sống một mình.”

Tề Khải đột nhiên nghĩ tới: “Công ty của em tôi ở gần đây, tôi gọi con bé đến ăn nhé.”

Trần Dương không từ chối, có rất nhiều món ăn, bọn họ không thể ăn hết.

Tề Khải kết thúc cuộc điện thoại, một lúc sau, một cô gái từ cửa bước vào.

“Kỳ Kỳ.” Tề Khải nhìn thấy em gái mình, vui vẻ hét lên.

Đến nhanh như vậy, không phải là công ty ở trên lầu nhà hàng đấy chứ. Đang nghĩ ngợi, Trần Dương quay người, định chào hỏi lễ phép thì thấy cô gái đi trước anh một bước: “Là anh?!”

Giọng cô gái đầy ngạc nhiên, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc.

“Hai người quen nhau à?” Tề Khải sửng sốt, đầu năm nay em gái anh ấy mới từ nước ngoài về nên chắc không quen ai cả.

“Từng gặp.” Trần Dương đứng dậy và gật đầu với cô gái: “Tôi thực sự xin lỗi vì ngày hôm đó đã làm bẩn quần áo của cô.”

“Không sao… không sao.” Cô gái đỏ mặt, lắp bắp giới thiệu mình với Trần Dương: “Xin chào, em… em tên là Tề Kỳ.”

“Xin chào, anh là Trần Dương, là bạn nối khố của anh trai em.” Trần Dương nói.

Bạn nối khố? Kỳ Kỳ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó tràn đầy tiếc nuối, nếu khi còn nhỏ cô ấy không ra nước ngoài, liệu cô ấy đã biết Trần Dương từ khi còn bé rồi không.

“Sao hai người lại quen nhau thế?” Tề Khải kéo ghế ra để em gái ngồi xuống, tò mò hỏi.

“Chúng tôi gặp nhau khi đi mua đồ ăn sáng, chắc em gái cậu sống gần căn hộ của tôi.” Trần Dương đoán.

“Đúng vậy, em sống trong tiểu khu đối diện với anh Trần Dương.” Cô gái nhỏ giọng nói.

“Trùng hợp thế à? Trần Dương à, sau này nhờ cậu chăm sóc em gái tôi nhiều hơn.” Tề Khải nói.

“…” Trần Dương liếc mắt nhìn Tề Khải và nói: “Tôi phải hỏi bạn gái tôi trước đã.”

“Cậu là đồ vợ quản nghiêm khắc.” Tề Khải lập tức khinh thường.

Mặt khác, khi Kỳ Kỳ nghe tin Trần Dương có bạn gái, trái tim cô ấy đột nhiên đau nhói, sau đó ho dữ dội.

“Kỳ Kỳ, em bị sao vậy?” Tề Khải giật mình, buông đũa xuống và đi kiểm tra tình trạng của em gái.

“Anh… ngực em không thoải mái.” Tề Kỳ yếu ớt nằm liệt trong vòng tay anh trai, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn.

“Trần Dương.” Tề Khải hét lên với Trần Dương, Trần Dương lập tức hiểu ra, bước tới giúp kéo ghế, bảo Tề Khải bế em gái anh ấy lên, họ vội vàng thanh toán hóa đơn, cả hai chạy đến bệnh viện.

Từ nhà hàng đến bệnh viện không xa, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước, Tề Khải ôm cô ấy đi được nửa đường thì không ôm nổi nữa. Thấy vậy, Trần Dương đưa tay ra đón lấy, ôm lấy cô gái và tiếp tục chạy đến bệnh viện, đến khi đến giường cấp cứu của bệnh viện, Trần Dương mới để cô gái trên tay lên giường bệnh.

“!” Trần Dương sững sờ khi thấy tay cô gái nắm lấy vạt áo trước của mình, anh không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô gái trên giường bệnh. Thấy Trần Dương đang nhìn mình, cô gái rụt tay lại, vẻ mặt đầy xấu hổ.

Trần Dương không lên tiếng, đứng thẳng người và tránh ra.

“Cảm ơn, hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn.” Tề Khải vội vàng giải thích, xoay người rời đi theo em gái.

Trần Dương đứng trong phòng cấp cứu một lúc, sau khi do dự vẫn rời đi. Với mối quan hệ của anh với Tề Khải, lúc này anh nên quan tâm đến em gái của anh ấy nhiều hơn. Nhưng Trần Dương quyết định giữ khoảng cách với người con gái đã âm thầm đi theo anh suốt một tháng.

Đúng vậy, Tề Kỳ chạm trán với Trần Dương ở lối vào tàu điện ngầm mỗi sáng, ngay cả chủ cửa hàng ăn sáng cũng phát hiện ra điều này. Là cảnh sát, làm sao mà Trần Dương không biết điều đó chứ. Anh giả vờ như không biết, chỉ vì anh không quan tâm. Nhưng không ngờ rằng cô gái này lại là em gái của Tề Khải.

Sau một loạt các cuộc kiểm tra, em gái của Tề Khải không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là nhịp tim đột ngột không đều. Bác sĩ tim mạch cho rằng có thể do làm việc quá sức, lúc này mới khiến Tề Khải thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy bước vào phòng em gái và hơi trách móc: “Nhà mình không thiếu chút tiền đó của em, em làm việc vất vả như vậy làm gì?”

“Em… sau này em sẽ không thế nữa.” Vẻ mặt Kỳ Kỳ áy náy.

“Từ nhỏ sức khỏe của em đã không tốt, nên sau này phải chú ý đến bản thân.” Tề Khải không thể tức giận nổi với cô em gái của mình, người đã ốm yếu từ nhỏ.

“Vâng ạ.” Kỳ Kỳ nhanh chóng gật đầu đáp lại.

“Còn nữa…” Tề Khải không nhịn được vẫn nói: “Anh hiểu rất rõ tính cách của Trần Dương, nếu cậu ấy đã thích người nào đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cho nên em đừng thích cậu ấy nữa.”

Kỳ Kỳ sửng sốt trước, sau đó là xấu hổ, cô ấy không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là vừa rồi cảnh cô ấy nắm chặt lấy áo sơ mi của Trần Dương đã bị anh trai mình phát hiện.

“Mặc dù Trần Dương rất xuất sắc, nhưng con gái nhà họ Tề của chúng ta không sợ không tìm được một người tốt hơn.” Nhìn thấy biểu hiện của em gái, cuối cùng Tề Khải lại mềm lòng.

“Em xin lỗi.” Kỳ Kỳ xấu hổ khóc.

Đúng là cô ấy thích Trần Dương, ngay từ lần đầu gặp mặt đã thích rồi, nhưng cô ấy thật sự không muốn cướp bạn trai của người khác. Khi biết Trần Dương đã có bạn gái, cô ấy đã quyết định từ bỏ, cô ấy chỉ níu áo Trần Dương lại vì khi cô ấy tựa vào vòng tay của anh, cơn đau trong lồng ngực có thể giảm bớt.

“Đừng khóc.” Tề Khải đau lòng ôm em gái vào lòng, trong lòng thầm mắng Trần Dương là đồ nam nhan họa thủy*.

*Nam nhan họa thủy: chế từ câu “hồng nhan họa thủy”

Trần Dương không nói chuyện xảy ra lúc trưa với An Niên, nhưng khi về đến nhà, Trần Dương rất chán nản, vì khi những cô gái khác muốn dụ dỗ anh, bạn gái chính hiệu của anh lại đang trốn tránh anh.

Trần Dương ngồi ở cuối ghế sô pha, còn An Niên thì chuẩn bị ngồi ở đầu kia của ghế sô pha. Trần Dương đi tới, An Niên trực tiếp ngồi trên thảm. Trần Dương muốn ôm bạn gái nhưng An Niên đã biến thành một con mèo mun và trốn dưới ghế sô pha, không thèm để lộ đuôi.

“…” Mặt Trần Dương đen như đáy nồi, tức sắp ói ra máu.

Trần Dương không chịu nổi nữa trực tiếp di chuyển ghế sô pha, ai biết Trần Dương chuyển đến đâu, An Niên cũng sẽ di chuyển theo sô pha, ghế sô pha đi đến đâu thì sẽ tới đó, tóm lại không cho Trần Dương nhìn thấy mình.

Cuối cùng, hộ dân bên dưới đã kháng nghị và lên lầu hỏi tại sao lại dọn đồ vào ban đêm, Trần Dương mới ngượng ngùng dừng lại.

“An Niên, em đi ra đi, chúng ta nói chuyện.” Trần Dương ngồi xếp bằng trên sàn, hơi bực bội nói.

Một đầu mèo cẩn thận lộ ra dưới ghế sô pha, An Niên chớp chớp đôi mắt mèo vàng, cảnh giác hỏi: “Vậy anh không được ôm em.”

“…” Trần Dương nghiến răng nghiến lợi, anh gật đầu lia lịa và đáp: “Được.”

An Niên có được lời bảo đảm, lúc này mới chậm rãi từ dưới sô pha đi ra, sau đó nhảy lên sô pha ngồi xổm xuống, cùng Trần Dương đang ngồi trên thảm nhìn nhau.

“Tại sao em lại trốn tránh anh?” Trần Dương hỏi.

“Em không có, em chỉ không muốn anh ôm em thôi.” An Niên hất đuôi.

“Em…” Lồng ngực Trần Dương căng cứng, kiềm chế tức giận và tiếp tục hỏi: “Tại sao em không để cho anh ôm?”

“Em phát hiện ra rằng sau khi chúng ta tiếp xúc thân thể, rất dễ động tình.” An Niên nghiêm mặt nói.

“…” Trần Dương buồn bực, anh nghĩ có phải đã đến lúc tìm cơ hội đưa giáo dục giới tính vào chương trình công tác hàng ngày.

“Mặc dù vết thương có thể chữa khỏi bằng cách liếm nó, nhưng nếu bị thương, anh Trần Dương vẫn sẽ đau.” An Niên thật sự không muốn làm Trần Dương bị thương.

“Nhưng nhìn thấy mà không được ôm, trong lòng anh rất đau.” Vẻ mặt Trần Dương nhăn nhó. Lúc ở hình dáng người không cho ôm thì thôi đi, trở thành mèo cũng không được ôm, còn để người ta sống nữa không.

“Vậy thì phải làm sao? Hay là em sẽ chuyển về ký túc xá trước. Nhưng nếu làm như vậy, không có em ở bên cạnh, cả đêm anh Trần Dương sẽ không thể ngủ ngon.” Vẻ mặt An Niên xoắn xuýt.

Được rồi, Trần Dương cũng không biết làm sao mình có thể nhìn thấy sự xoắn xuýt ở trên mặt con mèo, nhưng anh hiểu rõ, nếu như ép An Niên để cho anh ôm, có lẽ An Niên sẽ thật sự chuyển về ký túc xá. Thôi được rồi, chịu khó thêm một chút nữa, thời kỳ động dục của mèo sẽ nhanh chóng qua đi, sau khi hết thời kỳ này, sẽ nghĩ cách để dạy dỗ An Niên.

Chết tiệt, sao mình lại làm cho bản thân mình giống như dụ dỗ trẻ vị thành niên vậy.

Trần Dương buồn bực không có ý định xem TV, cuối cùng đã ngủ sớm. Sau khi Trần Dương chìm vào giấc ngủ, An Niên lặng lẽ chạy ra khỏi phòng và gặp Cố Ngạn đang đợi ở cổng tiểu khu.

“Đi thôi.” An Niên lên xe của Cố Ngạn.

Cố Ngạn mỉm cười, quay tay lái, quay ngoắt 180 độ trước cổng tiểu khu rồi tăng tốc lao ra ngoài. Khoảng hai mươi phút sau, xe quay trở lại biệt thự ven hồ.

“Ơ?!” Vừa xuống xe, An Niên lập tức cảm nhận được một luồng khí quen thuộc: “Ở đây có rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng.”

“Đi theo tôi.” Cố Ngạn khóa xe, đưa An Niên đi vào biệt thự, sau đó bước xuống cầu thang đến cửa phòng đặc biệt ở tầng hầm.

Cố Ngạn vươn tay ra đẩy cửa, sức mạnh tín ngưỡng chói lọi hiện ra trước mắt An Niên như những vì sao trên bầu trời, nhưng ánh mắt của An Niên lại nhìn xuyên qua sức mạnh của tín ngưỡng, rơi vào cô gái ở trung tâm căn phòng. Cô cảm thấy trên người cô gái này có một sức mạnh quen thuộc hơn.

An Niên đi theo Cố Ngạn đi vào và đi đến tận chiếc giường đá, cả hai đứng ở hai bên chiếc giường đá.

Cố Ngạn không nói gì, An Niên lặng lẽ quan sát cô gái, chính xác mà nói, đó phải là xác của cô gái và lực lượng quen thuộc bên trong xác chết.

“Cô nhìn thấy gì?” Dường như Cố Ngạn cố ý dành thời gian cho An Niên quan sát, thấy cũng được kha khá thời gian, anh ta hỏi.

“Cô ấy có một sức mạnh rất giống với sức mạnh trong cơ thể tôi.” An Niên trả lời.

“Còn gì nữa không?”

“Sức mạnh này đã phong ấn một trong ba linh hồn và bảy phách của cô gái.” Vì cô gái ấy trông cũng trạc tuổi mình nên An Niên không gọi là chị hay em mà gọi cô ấy là một cô gái.

“Đúng vậy, tôi nghĩ đó là phong ấn mà cô cần mở khóa.” Cố Ngạn nói.

An Niên là một người thẳng thắn, cô đã hứa giúp người khác thì sẽ không chối từ, vì vậy cô đã cố gắng mở phong ấn ngay tại chỗ. Thật lâu sau, cô có chút thất bại nói: “Lực lượng này so với tôi còn mạnh hơn nhiều, tôi phải từ từ hấp thụ mới được, trong nháy mắt cũng không mở được.”

“Không sao đâu, tôi không vội.” Cố Ngạn nói.

“Nhưng tôi vội, tôi không muốn gặp anh nữa.” An Niên nói thẳng.

“…” Cố Ngạn bật cười: “Cô ghét tôi đến thế à, tốt xấu gì chúng ta cũng có thể coi là cùng một nửa tộc.”

“Ai cùng tộc với anh, tôi là mèo, anh là hồ ly.”

“Nhưng… trên thế giới này những người kế thừa sức mạnh của yêu tộc có lẽ chỉ có hai chúng ta.” Cố Ngạn nhướng mày.

“Anh đừng nói chuyện nữa, tôi phải tập trung vào việc hấp thụ sức mạnh của phong ấn.” An Niên không muốn quan tâm đến Cố Ngạn nữa, khi hấp thụ sức mạnh của phong ấn, tâm trí cô tràn ngập rất nhiều cảm xúc, đồng thời khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Sau đó, An Niên đã bật khóc.

“Cô sao vậy?” Cố Ngạn ngạc nhiên hỏi.

“Cô gái này đang khóc.” An Niên khó chịu buông tay ra, khó khăn lắm mới kìm được nước mắt lại.

“Cô đã thấy gì?” Cố Ngạn lo lắng hỏi.

“Không có, đó là một loại chấp niệm.” An Niên lắc đầu nói: “Từ mảnh linh hồn đó, tôi có thể cảm nhận được sự chấp niệm của cô ấy về một thứ cô ấy cầu mà không được. Chính chấp niệm này đã giam cầm linh hồn cô ấy?”

“Chấp niệm vẫn còn sâu đậm sao?” Dường như Cố Ngạn không ngạc nhiên về chấp niệm này.

“Rất sâu.” An Niên gật đầu.

“Người đã giúp tôi phong ấn chuyện này nói rằng tộc mèo mun của các cô có sức mạnh ăn thịt linh hồn, phong ấn này sẽ hấp thụ chấp niệm trong linh hồn của Nguyệt Nhi, sau đó sẽ bị tiêu hóa. Những gì cô cảm nhận được có lẽ là chấp niệm bị phong ấn hấp thụ.” Cố Ngạn vui vẻ nói.

“Cô cảm nhận được chấp niệm sâu sắc như vậy, có nghĩa là chấp niệm trong linh hồn cô ấy đã gần như bị hấp thụ hết rồi?”

“Không, phong ấn mới chỉ hấp thụ một phần nhỏ chấp niệm của cô ấy, trong tâm hồn của cô ấy vẫn còn rất nhiều.” An Niên lắc đầu.

“Cái gì?” Cố Ngạn không tin tưởng nhìn An Niên.

“Đúng là tộc mèo mun của chúng tôi có sức mạnh ăn tươi nuốt sống linh hồn, nhưng đó chỉ là nuốt linh hồn vào bụng và lọc sạch nó bằng chính sức mạnh của mình. Ở đây chỉ có một phong ấn duy nhất, phong ấn này có giới hạn và không thể tiêu diệt linh hồn nên sức mạnh nhỏ hơn nhiều.” Cùng lúc An Niên hấp thụ sức mạnh này, sức mạnh của tộc mèo yêu ở trong cơ thể cô cũng thức tỉnh.

Sức mạnh của mèo yêu trong cơ thể An Niên được đánh thức theo linh lực của chính bản thân An Niên, nó giống như một trò chơi thông qua cấp độ vậy, chỉ khi bạn đạt đến cấp độ cuối cùng thì cấp độ tiếp theo sẽ được tự động mở khóa, nếu không thì bạn sẽ không bao giờ biết đằng sau nó còn có những gì.

Trước khi An Niên gặp phong ấn này, cô không biết làm cách nào để phong ấn nó, nhưng sau khi hấp thụ phong ấn này, cô tự nhiên biết công năng của phong ấn này.

“Cho dù mở được phong ấn cũng vô dụng sao?” Cố Ngạn hơi hốt hoảng hỏi.

“Sau khi mở khóa phong ấn, anh muốn làm gì?” An Niên hỏi.

“Đưa cô ấy đi đầu thai.”

“Còn ba hồn và sáu phách khác của cô ấy thì sao? Nếu không có ba hồn và sáu phách kia, cô ấy không thể đầu thai được.” An Niên nói.

“Ba hồn và sáu phách còn lại đã đi vào luân hồi từ lâu rồi.” Cố Ngạn nói.

“Thiếu một phách, chắc hẳn sau khi đầu thai cô ấy sẽ có sức khỏe không tốt.”

“Ừ, mỗi kiếp đều không sống quá hai mươi lăm tuổi.” Cố Ngạn cười khổ.

“Vậy thì anh có cách nào tìm được đầu thai của cô ấy không? Chúng ta có thể tìm cách dung hợp linh hồn của cô ấy.” An Niên nhịn không được đề nghị, chỉ có thể sống đến hai mươi lăm tuổi, thật đáng thương.

“Vô ích thôi.” Cố Ngạn lắc đầu: “Nếu có thể tái sinh hoàn toàn linh hồn của cô ấy, tôi đã đưa cô ấy đến đó từ lâu rồi.”

An Niên bối rối nhìn Cố Ngạn.

“Tộc mèo mun các cô chắc khá giỏi trong việc dụ dỗ linh hồn, cô hãy thử đi, xem liệu cô có thể dụ được linh hồn của cô ấy không.” Cố Ngạn nói với An Niên.

An Niên kinh ngạc nhìn cô gái trên giường, sau đó gọi ra móng vuốt của mèo linh, xuyên qua cơ thể cô ấy thăm dò linh hồn đang ngủ say bên trong cô gái. Nhưng khi móng vuốt của mèo linh chạm vào mảnh linh hồn, lại không thể nắm lấy nó, giống như có hàng ngàn con mèo đang kéo mảnh linh hồn đó.

“Tôi không nắm được.” An Niên ngạc nhiên nhìn tay mình.

“Không phải chỉ có cô không nắm được, mà là quỷ sai dưới Địa Phủ cũng không nắm được.” Cố Ngạn lại cười khổ: “Cô ấy hoàn toàn không muốn đầu thai.”

“Vì chấp niệm?” An Niên lập tức nghĩ đến lý do này.

“Ừ.” Cố Ngạn thở dài.

“Chấp niệm của cô ấy là gì?” An Niên tò mò hỏi, chấp niệm nào có thể khiến cô ấy không muốn đầu thai.

“Là tôi.” Cố Ngạn trả lời.

An Niên nghĩ đến nỗi buồn đó không nói nên lời, cộng với việc hồ ly Cố Ngạn động dục khắp nơi, phúc đến thì lòng cũng sáng ra lập tức đoán được: “Ồ, tôi biết rồi, cô ấy là vợ của anh, sau đó anh đi khắp nơi qua lại với các cô gái khác, chọc tức cô ấy chết!”

“…” Cố Ngạn dở khóc dở cười trước ánh mắt lên án của An Niên.

“Cô đoán đúng một nửa, đúng là tôi qua lại với mấy cô gái ở khắp nơi, nhưng cô ấy không phải vợ của tôi. Ngược lại, chấp niệm của cô ấy là làm vợ tôi.”

“Vậy tại sao anh không cưới cô ấy?” An Niên khó hiểu.

“Đúng thế, tôi đã hối hận năm trăm năm, tại sao ngay từ đầu tôi không cưới cô ấy.” Hơn năm trăm năm qua, Cố Ngạn để tay lên ngực tự hỏi, anh ta là hồ ly động dục ở khắp mọi nơi, tại sao khi đó anh ta không thể cưới một cô gái thích mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.