Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 12: 12: Một Chữ Cũng Không Nói Với Cậu




Lúc Minh Thành công bố thành tích thi cuối kỳ, Lê Nhất đang ngủ bù.

Lúc này đang là một giờ chiều, cô ngủ từ bốn giờ sáng đến giờ.
Đêm qua Lê Nhất điên cuồng xem phim mà Kiều Mộ Dương thích, tâm trạng trước khi xem là xuất phát từ việc yêu ai yêu cả đường đi.

Xem một tập xong, cô liền thích luôn.

Sau khi thức đêm xem xong không nhịn được lại khen gu của Kiều Mộ Dương.
Ba giờ sáng, Lê Nhất phá lệ đăng bài lên vòng bạn bè, lưu loát viết ra gần ngàn chữ cảm nghĩ.

Bây giờ cô vẫn còn chưa biết, bảy giờ sáng nay Kiều Mộ Dương dậy trước khi đi chơi bóng đã lặng lẽ ấn thích bài đăng của cô.
Tin nhắn trong nhóm biệt đội ăn kem lần lượt đến, Lê Nhất bị tiếng rung đánh thức.

Lúc cô vào Wechat, cô nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ trong vòng bạn bè, nhưng cô không vội xem mà vào nhóm trước.
Phí Nhã: [Lê Nhất đỉnh quá đỉnh quá!!! Mời khách mời khách!]
Cao Phi: [Lão Nhị ngàn năm rốt cuộc đổi mình, không cần đổi tên!]
Thiệu Tinh Tuyền: [@LY, mau ra đây nhận một lạy đi đại ca!]
Lê Nhất bình tĩnh lướt xem hết mấy tin nhắn này, đã hiểu.

Ồ, lần này vận may của cô không tệ, vượt qua đại ma vương bất bại Kỷ Tư Viễn, cô đã lên ngai vàng đứng đầu khối như ý nguyện.
Sau đó cô ấn vào vòng bạn bè...
Trời ơi!
Bàn tay cầm điện thoại của cô bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, trái tim đập mạnh hai cái.

Cái lượt thích từ "Q" lại khiến cô kích động hơn chuyện mình đứng hạng nhất.
Lê Nhất, mày thay đổi rồi! Mày không coi trọng điểm số! Mày bị sắc đẹp của Q làm cho mê mẩn tâm trí rồi!
Cô khinh bỉ bản thân mình một cách điên cuồng trong tâm trạng vui vẻ.

Điện thoại bỗng nhiên lại rung lên, Lê Nhất quay lại trang nói chuyện.

Kỷ Tư Viễn bị cô đánh bại gửi cho cô một câu "Chúc mừng".


Cô đang định trả lời "Cảm ơn" thì Kỷ Tư Viễn lại gửi một câu thật dài —— [Vui không? Lần này rốt cuộc cậu cũng thắng rồi.

Tớ cũng không hề không vui như trong tưởng tượng, người đứng trước tớ là cậu thì vẫn tốt hơn so với người khác.]
Ồ...
Lê Nhất mặt không cảm xúc đọc xong rồi nói tiếng cảm ơn, điềm nhiên như không có chuyện gì quăng điện thoại sang một bên.

Cô ngâm nga bài hát rồi đứng dậy làm đồ ăn cho mình.

Hai giờ chiều cô phải đi dạy kèm cho Giang Sầm, đây là chuyện cô mong chờ nhất trong ngày.
Mỗi lần Lê Mạn sắm thêm quần áo mới cho bản thân đều sẽ không quên mua cho Lê Nhất một bộ.

Phần lớn thời gian Lê Nhất đều mặc đồng phục, bởi vậy rất nhiều quần áo mới đều để đó không dùng.
Sau khi ăn chút đồ ăn đơn giản, Lê Nhất lấy ra mấy cái váy mà Lê Mạn mua cho cô vào mùa hè năm ngoái trong tủ quần áo ra.

Bên trong vậy mà lại có một bộ váy đồng phục JK.
Cô không có ấn tượng với chuyện này, cô sờ gấu váy đồng phục.

Cô nhớ đến bộ phim xem tối qua, nữ chính trong phim cũng mặc bộ váy đồng phục rất đẹp.

Có lẽ vì thức cả đêm mệt mỏi, chóng mặt nên ngại ngùng thay bộ đồ này.
Cái này hoàn toàn không giống với phong cách ăn mặc thường ngày của cô.

Cô đành phải thuyết phục mình, phóng đại thì cũng phóng đại rồi, con gái nên mặc đồ tự do.
Đứng trước gương, đôi chân thon dài thẳng tắp của Lê Nhất lần đầu tiên lộ ra trong ngày hè.

Áo sơmi trắng và cà-vạt màu xanh thẫm, buộc tóc đuôi ngựa lên cao hệt như chị cả cool ngầu trong truyện tranh.
Lúc bước vào tàu điện ngầm, Lê Nhất ăn mặc tỉ mỉ đã thu hút ánh mắt của nhiều hành khách.

Cô cũng không để ý đến ánh mắt của người ngoài, đeo tai nghe nghe nhạc như bên cạnh không có ai.
Là bài hát mà Kiều Mộ Dương đã hát trong lần thi đấu khẩu ngữ, bản gốc gần như bị cô nghe sắp nát nhưng chỉ cần bài hát này phát đến đoạn cao trào, cô vẫn sẽ rung động như ngày hôm đó.
Lê Nhất đang trong khoang xe gào thét nghe bài hát mà thiếu niên đã từng hát, hy vọng đây là mùa hè tươi đẹp khó quên.
-
Giang Sầm chạy chậm đi mở cửa cho Lê Nhất, cửa vừa mở ra, Lê Nhất nghe thấy giọng nữ lanh lảnh vang lên từ bên trong.

Cô gái kêu tên "Kiều Mộ Dương", nói: "Lát nữa nếu cậu thua thì làm sao?"
Có lẽ Kiều Mộ Dương lại làm tổ trong sofa mềm mại, giọng điệu giống như chưa tỉnh ngủ, lười biếng, "Tuỳ cậu làm."
"Chị Lê Nhất, hôm nay chị xinh quá."
Giọng của Giang Sầm kéo sự chú ý của Lê Nhất, cô niết mặt của Giang Sầm một cái, "Ngại quá, hôm nay dậy muộn nên đến muộn năm phút, chị sẽ bù thêm giờ cho em được không?"
Đi vào phòng khách, Lê Nhất không nhìn thấy bóng dáng của Giang Sùng.

Cô khách sáo gật đầu về phía Kiều Mộ Dương và cô gái kia rồi đi vào thư phòng với Giang Sầm.
Cô nói cho bản thân mình biết, cô không phải đến vì ai cả, tâm tư của cô phải đặt vào trong việc làm giáo viên.

Cũng tự nhiên nói với bản thân mình, cô mặc bộ quần áo này là mặc cho bản thân xem.
Giang Sầm đúng lúc hỏi cô: "Chị Lê Nhất, hôm nay chị mặc đẹp như vậy, là muốn đi gặp bạn trai sao ạ?"
Lê Nhất hỏi lại: "Em biết bạn trai là thế nào không?"
"Em biết chứ, em đã chín tuổi rồi." Giang Sầm nói chuyện bỗng nhiên quay lại đi nói với hai người trong phòng khách: "Dì sắp vào học rồi, hai người đi ra ngoài chơi lúc về phải nhớ mang đồ ăn ngon cho dì nha."
Lê Nhất tiếp tục đường dưới chân, bước vào cửa thư phòng.

Cô nghe thấy Kiều Mộ Dương ban nãy chưa nhìn thấy rõ, hỏi: "Dì muốn ăn cái gì?"
Giang Sầm chọn rất nhiều loại, lại thay đổi chủ ý đổi này đổi kia, tên kia không kiên nhẫn nói: "Dì nghĩ xong thì liệt ra danh sách gửi Wechat cho cháu."
"Nhưng mà dì không có điện thoại."
Kiều Mộ Dương quên mất Giang Sầm vẫn còn là học sinh tiểu học vẫn đang dùng đồng hồ điện thoại, giơ tay lên quăng điện thoại của mình đến sofa gần Giang Sầm: "Dùng của cháu đi, mật khẩu là sinh nhật cháu.

Dì gửi Wechat cho Zoe là được."
"Sinh nhật cháu là ngày mấy tháng mấy vậy?"
"618."
Lê Nhất ngồi vào chỗ của mình, tầm mắt dừng lại trên cuốn sách mới mà Giang Sùng để trên bàn học, tên là《Hẹn với thần chết》, là một trong những tác phẩm tiêu biểu của tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng Agatha Christie.
Lê Nhất nhớ kỹ con số "618" này, nghĩ đến sinh nhật mười bảy tuổi vừa qua không lâu của cậu.

Cô nhớ lại ngày 18 tháng 6 năm nay cô đang làm gì, lật lịch ra, ồ, hôm đó là cuối tuần, cô vẫn như mọi ngày, ở nhà trải qua một ngày bình thường.
Vài năm sau, 618 trở thành ngày lễ mang tính biểu tượng cho thương mại điện tử.

Cư dân mạng thích mua sắm vào ngày đó cũng "cuồng hoan" như ngày lễ độc thân, nhưng Lê Nhất lại không mua sắm online bất cứ thứ gì vào ngày này.
Sau khi Giang Sùng quay về, trong thư phòng truyền đến tiếng đóng cửa ở phòng khách.


Hai vị phụ huynh kia dường như đang đợi giáo viên tới, Lê Nhất vừa mới đến, bọn họ đã vội vàng kết thúc nhiệm vụ trông trẻ.
Giang Sầm lầm bầm ngắt quãng: "Zoe vừa về, Tiểu Kiều chắc chắn mỗi ngày đều chơi với chị ấy.

Anh em mỗi ngày lại chạy ra ngoài, nếu không phải chị Lê Nhất đến, kỳ nghỉ hè này của em e rằng chán chết mất."
"Anh em đi đâu vậy?" Lê Nhất chọn câu hỏi mà mình biết rõ để hỏi.
Giang Sầm lắc đầu: "Em không biết, có lẽ là tụ tập với bạn học, hoặc là đi hẹn hò.

Dù sao anh em cũng lớn rồi, bố mẹ em cũng không quản anh ấy."
Lê Nhất cười một cái, tự nhiên mà hỏi: "Zoe cũng là họ hàng nhà các em sao?"
"Không phải, chị ấy là con gái của bạn chị họ lớn của em."
"Chị họ lớn?"
"Là mẹ của Tiểu Kiều ấy ạ, chị ấy sống ở nước khác.

Nhà của Zoe cũng ở đó, là hàng xóm của chị họ lớn."
Giang Sầm xoè bàn tay nhỏ ra: "Vốn dĩ nói sắp về nhưng tạm thời có việc không về được.

Hôm nay Tiểu Kiều đến sân bay cũng chỉ đón được mỗi Zoe."
Lê Nhất nghĩ, thiếu niên không đợi được mẹ nhất định rất thất vọng.
Giang Sầm lại nhỏ tiếng nói: "Em không thích Zoe."
Lê Nhất không hỏi nguyên nhân, cô cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô.

Cô vỗ vỗ đầu Giang Sầm: "Chúng ta tranh thủ học xong trong hai tiếng, một tiếng còn lại chị và em làm chuyện khác được không?"
"Quá tuyệt."
Lê Nhất rất chuyên tâm sắm vai gia sư dạy tiếng Anh, thỉnh thoảng trong đầu loé lên bóng dáng thiêu niên thiếu nữ ban nãy kia, cô sẽ lập tức túm suy nghĩ quay trở lại.
Nhưng hết thảy điềm tĩnh giả vờ bị phá vỡ vào lúc màn hình điện thoại của Kiều Mộ Dương sáng lên.
Điện thoại của Kiều Mộ Dương nhận được một tin nhắn, trình bảo vệ màn hình điện thoại là ảnh chụp của Zoe.

Ban nãy Lê Nhất chỉ vội vàng nhìn thoáng qua nên vẫn chưa nhìn thấy rõ mặt của Zoe.

Bây giờ thấy rõ, đây là gương mặt còn mê người hơn cả idol nữ.

Xem ra là con lai rất đẹp, bởi vì cái này không giống người bình thường khiến cho cô gái vốn xinh đẹp toả ra sức hấp dẫn càng đặc biệt hơn.
Lê Nhất chưa từng hâm mộ cô gái xinh đẹp, cũng không phải bản thân cô đã rất xinh đẹp mà là cô không cho rằng vẻ ngoài là chuyện đáng hâm mộ.
Nhưng tâm trạng bây giờ của cô lại có liên quan đến hâm mộ, nói đúng ra, là "chua" mà Cao Phi thường hay nói.

Trong lòng cô chua, ảnh nền điện thoại của Kiều Mộ Dương là cô gái này, sự chờ mong của cô về mùa hè này vào ban nãy chợt tan thành mây khói.
Học bài xong, lại xem nửa bộ phim cùng với Giang Sầm rồi Lê Nhất chào tạm biệt.

Giang Sùng vội vàng về nhà tiếp quản đứa nhỏ trước, lúc đối mặt với Lê Nhất, nói hôm nay cô mặc rất đặc biệt, hỏi cô có phải tối nay có hẹn không.
Lê Nhất cười cười: "Có hẹn ạ, em phải mau chóng về nhà cưng chiều cái giường của em."
Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, Lê Nhất chi nhiều tiền mua một cái bánh mousse ở tiệm bánh ngọt trước cổng tiểu khu, định mang về ăn cùng với Lê Mạn.
Hôm nay không có chút chuyện đáng chúc mừng nào cả.

Nhưng ai quy định nhất định phải có chuyện tốt đẹp xảy ra mới được ăn bánh ngọt.
Ăn đồ ngọt có thể khiến sự chua trong lòng theo bánh ngọt rơi xuống bụng.
Lúc đợi nhân viên tiệm đóng gói, bả vai Lê Nhất đột nhiên bị người đằng sau vỗ một cái.

Cô quay đầu lại, vậy mà lại là Kỷ Tư Viễn.
Kỷ Tư Viễn nói: "Đi ngang qua tiệm này nhìn thấy bóng lưng rất giống cậu, không ngờ thật sự đúng là cậu."
Lê Nhất cười lịch sự, nghĩ thầm, cô mặc như vậy mà người này cũng nhận ra được, thật lợi hại.
Cô hỏi Kỷ Tư Viễn: "Cậu sống ở bên này sao?"
Kỷ Tư Viễn lắc đầu, thẳng thắn nói: "Bố tớ lái xe cho một ông chủ trong tiểu khu này, tớ nhân lúc nghỉ hè đến dạy kèm cho thằng bé nhà ông chủ đó, kiếm chút thu nhập."
Lê Nhất "ừm" một tiếng, nói: "Tớ cũng đến làm gia sư."
Trong tiệm bánh ngọt ánh đèn sáng trưng, hai cô cậu thiếu niên hiếm khi có bầu không khí nói chuyện thoải mái tách rời vườn trường.
Kỷ Tư Viễn không mặc đồng phục thoải mái hơn so với trong trường.

Mà Lê Nhất mặc bộ đồng phục JK cũng dễ đến gần hơn so với trong trường.
Kiều Mộ Dương và Zoe chơi bóng ở công viên Lạc Khắc xong đi về, lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt trước cổng tiểu khu, Zoe nhắc muốn mua một cái bánh ngọt chúc mừng cô ấy đến Trung Quốc.
Hai người bước vào trong tiệm, cô gái ăn mặc không giống phong cách thường ngày đang dựa vào trước tủ kính bày đầy những món ăn vặt đẹp đẽ, tươi cười chuyện trò rôm rả với một chàng trai mọt sách.
Buổi chiều Giang Sầm hỏi cô có phải buổi tối có hẹn với bạn trai không, cô không phủ nhận.
Bây giờ xem ra, quả thực là phải rồi.
Kiều Mộ Dương đang ngồi gần cửa đợi Zoe đi mua bánh ngọt, Lê Nhất không quay đầu lại cũng không tiến lên chào hỏi.
Sau khi gói xong bánh ngọt của Lê Nhất, cô và Kỷ Tư Viễn cùng nhau đi về phía cửa.

Lúc đi qua chỗ ngồi gần cửa, cô giống như lúc chiều gặp mặt vậy, không biết Kiều Mộ Dương đã đến từ lúc nào bèn khẽ gật đầu một cái, một chữ cũng không nói với cậu.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với Kỷ Tư Viễn về chủ đề gia sư.

Nghênh đón ánh hoàng hôn, bọn họ bước vào dòng người quay về nhà, cách càng lúc càng xa tiệm bánh ngọt và thiếu niên đang nhìn nắng chiều trước cửa.
Zoe chọn bánh xong, quay lại bên cạnh Kiều Mộ Dương, hỏi cậu: "Cậu thân với cô gái đấy hả?"
Kiều Mộ Dương nghịch con búp bê trang trí trên bàn, thuận miệng nói: "Không, là bạn cùng trường."
"Cô ấy rất xinh, tiếc là có bạn trai rồi." Zoe tiếc nuối nói.
Gương mặt thiếu niên chìm trong ánh tịch dương mạ ra hơi thở văn nghệ điện ảnh.

Cậu ngáp một cái buồn ngủ, thờ ơ nói: "Không xinh bằng cậu.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.