Hà Dư mỉm cười: "Cậu gần đây thế nào?"
"Vẫn như cũ, còn đang cai thuốc," Khương Vân lắc lư hộp thuốc rỗng trong tay, hôm nay một mực không hút, hộp thuốc rỗng chẳng qua dùng để trì hoãn qua cơn nghiện thuốc, "Khó chịu......"
Nổi hứng tới đầu óc nóng lên liền tính toán cai thuốc, nhưng nào có dễ dàng như vậy, từ bỏ lại không cam lòng, sai lầm trước đó không thể nói xóa là xóa, nhưng cơn nghiện thuốc tới thật sự rất bực bội, mệt mỏi rã rời, héo bẹp như cà tím đông lạnh.
Hà Dư đưa viên kẹo cao su cho cô ấy: "Kiên trì, chống cự qua đi thì tốt rồi."
Khương Vân không lên tiếng, vẫn nhai kẹo cao su.
Hai người đang ngồi ở nhà hàng Tây chờ dọn cơm lên, nhà ăn coi trọng hòa phối tình thú, ánh sáng khá mờ tối, Hà Dư lướt di động, thuận miệng hỏi: "Gần đây sao đều không nhìn thấy A Ninh?"
"Nó đang chuẩn bị chuyện thi lên thạc sĩ," Khương Vân trả lời, "Mới vừa xác định chuyên ngành và trường học, mua tài liệu, đã bắt đầu hăng hái chiến đấu rồi."
Hà Dư đột nhiên sửng sốt trong giây lát.
Khương Vân lại nói: "Sinh viên bây giờ đều rất có kế hoạch, hồi trước tớ chính là quá lười không chăm chỉ học tập, công việc sau này luôn đi đường vòng vấp phải trắc trở" Cô ấy dừng một chút, tay siết chặt dọc theo cạnh hộp thuốc, "Tớ nghe A Ninh nói, Diệp Tầm khả năng cao sẽ bảo nghiên đại học T, đến lúc đó cậu định làm thế nào?"
Hà Dư không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng hết thảy phải xem quyết định của bản thân Diệp Tầm, dù sao hiện nay đất khách không phải vấn đề gì lớn.
"Đến lúc đó nói sau, thi lên thạc sĩ hay là xuất ngoại, xem em ấy chọn như thế nào." Nàng nói.
"Chắc sẽ không xuất ngoại, muốn xuất ngoại thì sớm hai ba năm liền đi rồi, đại học T vẫn rất tốt, chuyên ngành cơ khí xếp hạng thế giới vô cùng cao, giáo dục trong nước cũng không hề kém so với nước ngoài, huống hồ vị kia nhà cậu cũng không sống dựa vào chuyên ngành." Khương Vân phân tích nói, nói xong, cảm giác kéo đến có hơi xa, vì thế nói sang chuyện khác, "Năm ngoái lợi nhuận cửa tiệm thế nào?"
Hà Dư đưa ra bốn ngón tay: "Quân bình hàng tháng."
"Phú bà......" Khương Vân mỉm cười nói.
"Tháng tư chuẩn bị mua nhà."
"Làm cho tốt, về sau ôm đùi cậu."
Hà Dư buồn cười: "Được thôi."
...
Hôm mùng mười Diệp Tầm trở lại Trùng Khánh, Hà Dư tới sân bay Giang Bắc đón cô, cô ăn mặc anh khí gọn gàng, tay dài chân dài ngoại hình đẹp, tóc ngắn gần ngang vai tùy tính buộc hờ, tay phải là rương hành lý tay trái là bó hoa hồng, vừa bước ra liền trực tiếp dang tay ôm lấy Hà Dư.
Sân bay người đến người đi, không ít người tò mò âm thầm đánh giá hai người.
Hà Dư vỗ vỗ sau lưng cô: "Được rồi, trước đi về rồi nói."
Trước mặt mọi người, chung quy có chút ngượng ngùng.
Diệp Tầm ừ một tiếng, buông tay ra, trong lúc thẳng người lên, trộm dùng môi cọ qua má nàng.
Hà Dư phát hiện, buồn cười giương mắt nhìn cô, tiếp nhận hoa hồng, Diệp Tầm vô cùng tự nhiên mà hơi khom người nắm chặt tay nàng.
Buổi tối, Hà Dư chủ động giữ đối phương lại qua đêm.
Diệp Tầm thấy nàng đang xem bài báo về trang hoàng, vừa cầm gối vừa hỏi: "Muốn mua chỗ nào?"
Hà Dư đặt điện thoại xuống, phối hợp hơi nâng eo một chút: "Đang xem."
"Sang năm em phải về Bắc Kinh bên kia," Diệp Tầm nói, cũng cúi người hôn hôn đôi môi mềm đóng mở kia, "Qua đó học nghiên."
Xúc cảm tê dại làm Hà Dư cảm thấy thỏa mãn, lại có chút trống vắng, nàng vịn vào vai Diệp Tầm hôn trả.
Một lúc sau, Diệp Tầm đem nàng ấn đến nằm sấp ở trên giường.
"Nghiêm túc học tập," Nàng hơi ngưỡng cổ, nắm chặt lấy gối đầu, thoáng hoãn chốc lát, "Đến lúc đó......!Chị có rảnh liền......!Ưm~......!Tới thăm em......"
Diệp Tầm cúi người kề sát sau lưng nàng, ghé sát vào bên tai nhẹ giọng nói: "Được......"