Bạn Gái Phúc Hắc

Chương 1: Sợ đến mức tè ra quần



Trong căn phòng tối nhỏ, mùi ẩm mốc bay lên khắp nơi làm cho con người ta không nhịn được mà cảm thấy khó chịu. Trong một góc nhỏ, hai thân ảnh nhỏ bé đang ôm lấy nhau, cậu bé khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đưa tay vỗ lên vai cô bé vì sợ hãi mà co rút lại.Miệng liên tục lẩm bẩm an ủi:" Đừng khóc, sẽ không sao đâu"

Cô bé đưa đôi mắt to tròn ngập nước mắt của mình nhìn cậu bé, rồi gật đầu. Đôi tay lâu lên khuôn mặt đầy nước mắt của mình. Một lúc sau, cô lấy từ trong cặp ra một thỏi kẹo nhỏ, giọng còn hơi run rẩy khóc nhiều:" Cái này cho cậu, mẹ tớ từng nói lúc sợ hãi hãy ăn thật nhiều kẹo vào, lúc đó sẽ khiến cậu không còn sợ nữa"

Cậu bé nhìn phong kẹo đưa trước mặt mình, ngẩn ra một hồi lâu rồi mới nhận lấy,miệng nhỏ nhắn:" vậy thì chúng ta cùng nhau ăn, như vậy cậu không sợ tớ cũng không sợ hãi nữa.Hai chúng ta sẽ rất kiên cường"

Cô bé nghe cậu nói liền gật đầu mỉm cười một cái thật ngọt ngào. Trong giây phút ấy, cậu bé thấy trái tim nhỏ bé của mình đập thình thịch, khuôn mặt bầu bĩnh dâng lên một tầng hồng. Mặc dù xung quanh tối đen như mực nhưng cậu lại cảm thấy bay giờ nó tỏa sáng một cách kì lạ, rất ấm áp.

Cậu bé nhìn cô bé hồi lâu rồi đưa tay lấy trên cổ mình xuống một sợi dây chuyền màu bạc, ở giữa có đính một viên ngọt màu xanh nhạt nhìn như một giọt nước trong suốt, ở mặt đằng sau sợi dây chuyền được khắc một cái tên viết tắt "FY", xong liền đưa đến mặt cô bé:"Cậu bé ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, rồi đưa lại cô một sợi dây chuyền nhỏ giọng nói:" Dây chuyền này là của mẹ tớ, mẹ tớ nói nếu một ngày tớ gặp người tớ thích thì hãy đưa cho người đó, tớ rất thích cậu, từ lúc này trở đi cậu chính là người của tớ"

Nói xong liền đeo sợi dây chuyền lên cổ của cô bé, đặt ngay má của cô một nụ hôn, xong rồi liền quay mặt của mình đi chỗ khác, che giấu gương mặt nhỏ đang dần đỏ lên của mình...

Cô bé ngẩn ra một hồi, sau đó liền sờ lấy sợi dây chuyền trên cổ, một hồi lâu mới cười lên một tiếng, hôn lại trên má cậu bé một cái thật kiêu:" tớ cũng rất thích cậu, nếu chúng ta ra được khỏi đây, tớ nhất định sẽ trở thành người của cậu"

....

Tiếng chuông báo thức không ngừng vang lên, kéo Tô Ân từ giấc mơ tỉnh lại.

Cô ngồi dậy, tay sờ lên mặt dây chuyền:" Lại là giấc mơ đó, ách không biết bây giờ cậu ấy đang ở nơi đâu"

Từ sau khi cả hai được cứu thoát, cô và anh đã mất liên lạc với nhau. Tô Ân được ông ngoại đem trở về nhà, hiện tại cũng đã 10 năm, cô vẫn không biết được tung tích của cậu bé đó. 

Suy nghĩ một hồi, cô liền đứng dậy. Chuẩn bị cặp sách tới trường.

Vừa bước xuống cầu thang, Tô Ân đã nhìn thấy ông ngoại đang đọc báo. Cô vui vẻ chạy tới lễ phép mà chào:" Ông ngoại, buổi sáng tốt lành"

Triệu Mạnh nhìn cô cháu gái, vừa lòng gật đầu:" Mau tới ăn sáng đi, hôm nay cháu có bận gì không?"

Cô gật đầu:" Hôm nay cháu tới trường, buổi chiều sẽ đi làm thêm có khi tối nay sẽ ngủ lại nhà của Mạt Mạt, ông không cần phải thức chờ cháu"

Triệu Mạnh gấp tờ báo, gật đầu nói:" Vậy được rồi"

Hai ông cháu ăn sáng xong, Tô Ân liền chào ông rồi chạy thật nhanh đến trường.Vừa hay lại kịp lúc...

Tô Ân hiện tại là sinh viên năm 3 của trường đại học kinh tế Hoa Vũ, là một trường đại học bậc nhất về độ giản dạy của cả nước. Trong suốt ba năm liền, cô đều là thủ khoa.Với vóc dáng và khuôn mặt tuyệt mỹ, Tô Ân có không ít nam sinh trong trường theo đuổi. Chỉ tiếc là không ai lọt vào mắt của cô. Thứ duy nhất khiến cô cảm thấy hứng thú đó chính là "tiền"

Hạ Mạt nhìn thấy Tô Ân đứng ở cổng liền vừa chạy vừa vẫy tay mà kêu cô:"Ân Ân, hôm nay cậu lại thiếu một chút nữa là đến muộn, ách, thật là cái tật không bao giờ sửa đổi"

Tô Ân thè lưỡi nhìn Hạ Mạt, bất đắc dĩ mà cười:" Cũng không phải vừa đúng giờ sao? Chỉ tại câu đi quá sớm đi! Liền đổ oan cho tớ"

Hạ Mạt thở dài:" Được rồi được rồi, chúng ta nhanh vào lớp.Đúng rồi, hôm nay cậu có bận gì không. Chúng ta cùng nhau đi ăn "

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Hạ Mạt liền thở dài:" Hôm nay mình bận một chút, buổi tối có thể sẽ đến nhà cậu ngủ lại! Cậu có thể hay không chứa chấp tớ"

Hạ Mạt sảng khoái cười lớn, ôm lấy cổ tay của Tô Ân:" Haha, đương nhiên có thể, bản cô nương còn sợ ngươi khong thèm để ta chứa chấp đây này"

"Đâu có đâu có, vậy thì tại hạ xin vạn lần cảm tạ"

Cả hai cùng cười nói mà đi vào lớp học....

Sau khi lớp học kết thúc, cô và Hạ Mạt chia tay nhau.

Tô Ân đi đến một nhà vệ sinh công cộng, lúc bước ra đac trở thành một chàng trai đầy phong trần. Mái tóc gọn gàng, khuôn mặt đường nét tuyệt mỹ, ngũ quan tinh sảo làm tăng thêm vẻ mị hoặc.Từ một cô gái xinh đẹp cô đã biến thành một chàng trai mị hoặc, xuất trần.

Hóa trang xong, Tô Ân nhanh chóng lái xe moto đến Hoan Lạc. Vừa đến nơi, tiếng nhạc xập xình đã vang lên ỉnh ổi, không khí truy lạc làm người ta như bị me hoặc. 

Phục vụ vừa nhìn thấy cô liền cúi đầu lễ phép chào:" Anh Ân, lão đại đang chờ anh ở bên trong"

Tô Ân gật đầu đi theo phục vụ đến 1 căn phòng, sau đó liền mở cửa mà bước vào. Bên trong đã nghe âm thanh trêu ghẹo:" Bảo bối, em thật là không nghe lời"

Giọng người phụ nữ cũng vang lên nũng nịu:"Đáng ghét"

Tô Ân bước vào, tự nhiên ngồi trước mặt người đàn ông kia. Tay cầm lấy ly rượu đỏ, liền uống mộy ngụm. Người đàn ông kia nhìn thấy cô đi vào cũng không tức giận, ngược lại bộ dạng rất khách sáo.

"Ách, lão Ân hôm nay xem như cậu gặp may mắn, tôi mới nhận được một nhiệm vụ.Tiền thưởng rất kết xù, công việc đối với cậu cũng rất nhẹ nhàng, cậu có muốn nghe thử một chút hay không?"

Tô Ân bộ dạng mệt mỏi, tay xoa thái dương, giọng nói khàn khàn của đàn ông:" Nhiệm vụ gì?"

Người đàn ông kia cười cười, liền định ngồi đến gần cô, liền bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi mà lui lại:" Chỉ là hù dọa một người, làm cho cậu ta sợ mất mật một chút"

To nheo mắt, khó tin, mỗi lần cô nhận nhiệm vụ.Không giết một vài tên cặn bã thì cũng dạy dỗ đám côn đồ.Làm cho họ thừa chết thiếu sống. Lần này chỉ là hù dọa, mà tiền lại là một khoản lớn

Cô trầm giọng nói:" Chỉ đơn giản như vậy?"

Người đàn ông kia gật đầu:" Đúng đúng, chỉ đơn giản như vậy. Nếu hoàn thành lại được một khoản rất lớn, việc này xem như là không tốn sức mà vẫn có tiền. Cậu xem, quá lời rồi còn gì"

Tô Ân đầu gật gù, buông ly rượu xuống, ánh mắt như dao sắc bén phóng về phía người đàn ông kia:" Anh Lâm, nếu anh mà gạt tôi. Anh cũng biết hậu quả là gì?"

Lão Lâm kia sống lưng đổ mồ hôi lạnh, lập tức lắc đầu:" Tôi nào dám gạt cậu, Lão Ân cậu cứ yên tâm.Anh mày kiếm cho cậu nhiệm vụ luôn quan sát cẩn thận mà!"

"Vậy được, nói đi là ai?"

Lão Lâm thở ra một hơi, tiếp tục duy trì nụ cười:" Một người tên Lục Phi Vũ"

"Lục Phi Vũ?"Cô lập lại một lần liền cảm thấy có chút quen thuộc. Bất quá hiện giờ chưa nhớ ra. 

Tô Ân cong môi, đôi mắt dâng lên lãnh ý. Lão Lâm ngồi bên cạnh không nhịn được rùng mình nhìn tiểu ác ma này. Mỗi lần cô tiếp nhận nhiệm vụ thì luôn có ánh mắt như vậy. Mặc dù đã thân quen bao năm nhưng cũng không khiến anh ta bớt sợ hãi. 

Tô Ân lạnh giọng, đầy thích thú:" Con mồi này, tôi nhất định sẽ khiến anh ta sợ đến nỗi tè ra quần"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.