Bạn Gái Tai Tiếng

Chương 40: đố kỵ



Dưới ánh đèn lờ mờ, phòng sách được trang hoàng xa hoa tinh xảo, quanh quẩn du dương một khúc dương cầm, một lớp thảm thuần lông trắng noãn bày giữa phòng, lông tơ thuần trắng sạch sẽ không nhuốm bụi trần, Chân Lộ Sanh lười biếng tựa ở một bên bàn đọc sách, phía sau là một dãy những tủ sách to xếp thành hàng, một nửa là giá sách, chỉnh tề bày biện từng loạt từng loạt thư tịch, một nửa còn lại là tủ rượu, mỗi một bình rượu đều vô cùng đắt giá.

Chân Lộ Sanh tựa trên ghế làm việc mềm mại, một tay ưu nhã kẹp lấy một điếu thuốc lá trắng noãn, một tay bưng một ly rượu đế cao, nhẹ nhàng lắc lắc dịch rượu đỏ bừng như máu. Mặc trên người một thân sườn xám may bằng tay màu đen trang nhã, tô rõ dáng người ưu việt, tà váy xẻ cao lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, hai chân tự nhiên chồng lên nhau, nàng ngửa đầu nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt mang nụ cười khẽ thần bí, trong miệng không ngừng nhẹ nhàng ngâm nga khúc dương cầm du dương, thoạt nhìn hơi lười biếng và nhàn nhã.
Trong giá sách, đột nhiên truyền ra vài tiếng mèo kêu yếu ớt, Chân Lộ Sanh chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài như hồ ly, lại nhuộm mấy phần huyết sắc. Ý cười nơi khóe môi vẫn cao quý mà trang nhã, nàng vươn tay nâng thuốc lá, một làn hơi màu trắng lượn lờ nhẹ nhàng bay ra khỏi đôi môi đỏ tươi, mê người và mê hoặc nhân tâm.
Lung lay cốc rượu trong tay, dịch rượu đỏ thẫm suýt nữa đổ ra mấy lần, Chân Lộ Sanh đi chân trần, bước chân có chút lảo đảo, ngồi phục xuống bên cạnh giá sách, vừa ngâm nga giai điệu vừa tiện tay mở chiếc tủ nhỏ nơi thấp nhất của giá sách ra.
Con mèo màu đen xinh đẹp bị một sợi dây thừng cột vào trong góc của ngăn tủ, thoi thóp suy yếu đến đáng thương nằm trong góc, khi ngăn tủ được mở ra, ánh sáng chiếu vào khiến lỗ tai con mèo đen giật giật, hữu khí vô lực ngẩng đầu, đồng tử màu lam nhìn về phía Chân Lộ Sanh, trong nháy mắt lộ ra biểu hiện sợ hãi cùng hoảng sợ, thân thể cuộn tròn rúc vào một chỗ, không ngừng nức nở nghẹn ngào.
"Tiểu gia hỏa, đói bụng à." Chân Lộ Sanh hơi hơi híp mắt ôn nhu nhìn con mèo đen run lẩy bẩy trong góc, khóe mắt nhìn vào một góc khác trong ngăn tủ, nơi đặt một chén nhỏ thức ăn cho mèo.
Con mèo đen hiển nhiên đói sắp bất tỉnh, cách đó không xa để đồ ăn cho mèo ở đó, lại đi cột cổ nó lại, căn bản độ dài của dây đủ không đến con mèo bò qua đó ăn, dưới đáy ngăn tủ lộ ra không ít dấu vết móng vuốt, có một số vết xước thậm chí còn dính chút máu, nhìn kỹ thì thấy trên móng vuốt con mèo đã đẫm máu, một vài vệt máu dính vào bộ lông mềm mại, khiến chúng bết vào nhau.
"Biết sai rồi sao." Đôi mắt Chân Lộ Sanh hẹp dài mang theo ý cười, môi đỏ nhẹ nhàng hé mở, từ trên cao nhìn xuống con mèo đen co lại thành một khối.
Con mèo đen không dám phát ra tiếng kêu, một đôi mắt to màu đen phóng đại đến cực hạn nhìn thức ăn trong góc đối diện, vừa khao khát vừa sợ với lấy.
"Thật là một tiểu gia hỏa đáng thương." Chân Lộ Sanh Khinh cau mày, lộ ra thần sắc trìu mến, bèn đặt ly đế cao trên tay xuống một bên, vươn tay nhẹ nhàng chuyển chén đồ ăn qua trước mặt con mèo đen. Mắt con mèo chợt lóe sáng, bổ nhào vào chén thức ăn trong tay Chân Lộ Sanh, ăn ngấu nghiến.
"Sao vẫn cứ thích vong ân phụ nghĩa." Chân Lộ Sanh nhẹ nhàng cảm thán, khi con mèo đen nhào tới, nhanh chóng thu tay về, trên mu bàn tay xinh đẹp lại có thêm vài vết máu mới.
Nhìn thấy con mèo đen không có chút hối cải, điên cuồng nuốt đồ ăn trong chén, Chân Lộ Sanh khẽ cười một tiếng bưng chén rượu đứng lên, quay người bước chân lay động đi đến trước bàn sách, không quan tâm con mèo đen sau lưng nữa.
Trên bàn sách lớn như vậy mà chính giữa ngoại trừ đặt một phong thư ra thì hoàn toàn trống trơn. Chân Lộ Sanh chầm chậm ngồi xuống, vừa ngâm nga vừa mở phong thư, đặt xuống bàn, một xấp hình ảnh.
Trên dưới cũng mấy chục tấm, nhưng tấm nào cũng có sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp đến sắc sảo, với nụ cười tự tin tỏa nắng, không ai khác mà chính là Tô Phùng Tần.
Mỗi một tấm ảnh là một gốc độ khác của Tô Phùng Tần, hiển nhiên nàng đã bị chụp lén. Có ảnh ở nhà hàng cùng người dùng cơm, có ảnh ở tiệc rượu mặc lễ phục cùng người xã giao, có vài ảnh cầm văn kiện đứng ở bên đường, có ảnh tay cầm cốc cà phê vừa đọc sách vừa ngắm ánh mặt trời. Bên dưới những tấm ảnh này còn vô số những tấm ảnh khác của nàng.
Nhưng những tấm ảnh ấy không còn là những bức ảnh chỉ có mình Tô Phùng Tần, mà còn có một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy, tóc dài hơi xoăn, mặt không chút biểu tình, lúc nào cũng đứng bên cạnh Tô Phùng Tần. Có ảnh cô che dù cho nàng, có ảnh hai người cùng tới nhà hàng dùng bữa, hay là tới quảng trường cho chim bồ câu trắng ăn.
Ý cười nơi khóe miệng Chân Lộ Sanh càng ngày càng sâu, cô cầm một bức lên mà nắm chặt, đôi mắt hẹp dài như hồ ly chăm chú nhìn.
Tấm ảnh trong tay là hình Tịch Sư Tử đang đẩy xe mua đồ trong siêu thị, một tay Tô Phùng Tần nắm tay cô, một tay chỉ vào kệ rượu đỏ đối điện, nét mặt có chút nũng nịu, như thiếu nữ e thẹn nhìn Tịch Sư Tử, với đôi mắt tỏa hào quang. Mà Tịch Sư Tử lại đang khẽ cau mày tựa hồ có chút bất mãn, môi mím thật chặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Phùng Tần, mang theo một sự trách cứ.
"Ha ha, thú vị lắm." Chân Lộ Sanh nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên, nàng chăm chú nhìn chằm chằm hai người trên tấm ảnh, ánh mắt dần tối đi.
"Lạch cạch." một đốm lửa màu xanh lam từ chiếc bật lửa chiếu sáng mặt Chân Lộ Sanh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia mang theo nụ cười quỷ dị, và vài phần ghen ghét. Ngọn lửa nuốt trọn hình ảnh của Tịch Sư Tử, khi ngọn lửa sắp lan tới mặt Tô Phùng Tần thì bị dập tắt.
Cảm giác phỏng thậm chí không khiến Chân Lộ Sanh nhíu mày, cô nhìn nửa tấm hình còn thừa trong tay cười cười, bóng dáng Tịch Sư Tử đã biến mất, chỉ lưu lại mỗi hình ảnh Tô Phùng Tần ôn nhu hơi nghiêng đầu cười.
Gió nhẹ nhẹ thổi qua bờ sông, Tịch Sư Tử miễn cưỡng đứng sau lan can, Tô Phùng Tần dùng hai tay ôm cánh tay cô, hai người an tĩnh nhìn con sông trước mặt. Cơn mưa đầu mùa khiến mặt sông gợn sóng, trông càng đẹp hơn.
"Phải về rồi." Tịch Sư Tử nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần ăn mặt phong phanh nói.
"Ngắm thêm một lát đi." Tô Phùng Tần nhìn không chuyển mắt, đôi mắt lóe sáng, nàng hơi khẽ nheo mắt nhìn màn mưa rơi trên mặt sông.
"Đã ngắm cả một giờ rồi, sớm biết vậy đã không dẫn chị đi." Tịch Sư Tử nhíu mày, nhét đem cây dù vào trong tay Tô Phùng Tần, sau đó cởi áo khoác trên người, nhu hòa choàng lên người Tô Phùng Tần, mang theo chút trách cứ nói: "Sao mỗi lần đi ra ngoài đều ăn mặc mỏng như vậy, mặc dày một chút cũng vẫn xinh đẹp mà."
"Sư Tử, em không lạnh sao." Tô Phùng Tần ngây cả người, ngẩng đầu nhìn Tịch Sư Tử trên người chỉ còn độc một cái áo thun ngắn tay, muốn cởi áo khoác trên người xuống.
Tịch Sư Tử đè tay của nàng lại, đầu lông mày nhẹ nhàng vẩy một cái, thản nhiên nói: "Em không lạnh, chị mặc đi."
Tô Phùng Tần cắn môi có chút cúi đầu, ôn nhu cười e thẹn, không lạnh như tay nàng, tay Tịch Sư Tử rất ấm, hệt như mặt trời giữa mùa hạ. Người khiến người khác có cảm giác ấm áp như vậy khiến Tô Phùng Tần không muốn xa rời mà cứ mãi trầm mê, nhưng trong lòng lại vẫn mang chút phiền muộn.
"Trước kia rất nhiều lần đi ngang qua nơi này, lại chưa từng phát hiện ra, nơi này vào những ngày mưa lại đẹp đến vậy." Ánh mắt Tô Phùng Tần chuyển hướng xuống mặt sông, sóng nước lấp lánh bắt đầu dâng lên một tầng sương mù trên mặt sông, mông lung mà lãng mạn.
"Bởi vì chị chưa từng chăm chú xem, cho nên đương nhiên không hề phát hiện ra." Hai tay Tịch Sư Tử đan vào nhau, theo ánh mắt Tô Phùng Tần nhìn về phía xa xa.
"Ừm, vậy nên phải cảm ơn Sư Tử em giúp chị dừng lại." Tô Phùng Tần ngắm nhìn phương xa, trong lòng bình tĩnh mà ấm áp trước nay chưa từng có.
Cằm Tịch Sư Tử nhẹ nhàng giương lên, lẳng lặng đứng ở bên người Tô Phùng Tần, không nói gì.
Hai người cứ như vậy nhìn mặt sông, trốn chung một chiếc dù, cùng tắm trong hơi mưa. Nghe tiếng những hạt mưa rơi trên mặt dù nhẹ vang lên trong tịch mịch, nhìn làn hơi sương dần lan tỏa nơi mặt sông.
Esley: sắp tới Es về việt nam thăm nhà nên tính tổ chức một buổi offline cho những ai thích bách hợp, mình sẽ upload info về buổi offline này trên trang chính wattpad của mình. Ai thích thì đi tham gia làm quen nhau cho vui nhe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.