Ở phía này, Mục Cảnh Hành cười ngặt nghẽo: “Ông anh của tôi ơi, đừng nuốt lời nhé.
Lúc về, nhớ tặng chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn của anh cho tôi nhá.”
Vừa dứt lời, thấy vẻ mặt u ám của Quân Dạ Huyền, anh ta chột dạ.
“Anh… Anh ba, anh đừng tức giận như thế chứ? Chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi không cần đâu.”
Quân Dạ Huyền liếc nhìn anh ta như một thằng ngốc.
Ném chìa khóa xe cho anh ta xong, anh tiếp tục nhìn về phía Kiều Khanh.
Cầm chìa khóa xe trong tay, trông Mục Cảnh Hành như một đứa bé.
Anh ta vừa nhìn vẻ mặt của Quân Dạ Huyền vừa dụi mắt.
Hình như anh ta thấy trong mắt anh ba có chút oán hận và… ghen tị?
Chắc anh ta bị quáng gà rồi!
Kiều Khanh che chắn ánh nhìn của mọi người cho cô gái ấy.
Sau khi thấy cô gái ấy đã mặc quần áo xong xuôi, cô định đứng lên rồi rời đi.
Cô gái ấy bỗng nhào đến ôm lấy cô rồi nói: “Kiều Khanh ơi, cảm ơn cậu.”
Mục Cảnh Hành chỉ thấy khí áp trong người Quân Dạ Huyền giảm xuống.
Anh ta bất giác nhích ra xa.
Kiều Khanh cúi đầu nhìn cô gái đang ôm mình, cô hơi ngạc nhiên: “Cậu biết tôi à?”
Cô gái ấy ngẩng lên nhìn cô với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, quên luôn nỗi sợ ban nãy: “Cậu không biết tôi sao?”
Kiều Khanh im lặng.
Cô gái ấy nói tiếp: “Kiều Khanh, tôi là Lâm Tích Nhan, bạn cùng bàn của cậu.
Chúng ta ngồi cùng bàn với nhau sắp được một kì rồi.”
Kiều Khanh: “…”
Mục Cảnh Hành: “…”
Quân Dạ Huyền: “…”
Kiều Khanh hơi lúng túng, cô gượng gạo vươn tay vuốt tóc Lâm Tích Nhan: “Vậy đi học chung nha.”
Cô cũng không thể giải thích vì sao cô không nhận ra người ta.
Lâm Tích Nhan không dám hỏi thêm, chỉ gật đầu, cầm cặp sách đang nằm dưới đất lên rồi đi theo Kiều Khanh.
Sau khi hai người họ rời đi, Mục Cảnh Hành không nhịn được nữa, anh ta bật cười thành tiếng: “Buồn cười quá đi mất.
Anh ba, hình như anh đoán sai rồi ấy.
Tôi chưa từng nghĩa Kiều Khanh lại thế này đấy.
Bạn ngồi cùng bàn gần được một kì mà không nhớ, nói cô ấy là người vụng về cũng chẳng quá đáng đâu.”
Quân Dạ Huyền mặc kệ anh ta, anh nhíu mày và suy nghĩ.
Cười xong xuôi, Mục Cảnh Hành bỗng nhớ ra chuyện gì đó rồi vỗ đùi một cái.
“Đúng rồi, anh ba, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Lúc báo cáo chuyện về Kiều Khanh cho anh, còn một chuyện chưa nói đã cắt ngang lời anh.”
Quân Dạ Huyền nhìn anh ta.
Mục Cảnh Hành nói thêm: “Dĩ nhiên chưa thể biết tin này là thật hay giả.
Những người xung quanh Kiều Khanh, cả mẹ của cô ấy, đều không biết rằng chứng mù mặt người của cô ấy rất nghiêm trọng!”
Quân Dạ Huyền nheo mắt, chợt nhớ đến cảnh sáng hôm qua Kiều Khanh hỏi vị hôn phu của cô là ai.
Nét mặt cô khi ấy rất thật, cô thật sự không biết Khương Dực.
Nếu nghĩ theo hướng này thì rất có lý.
Mục Cảnh Hành thấy tính khí của Quân Dạ Huyền dễ thay đổi hơn cả một đứa trẻ.
Ban nãy đang lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm, nhưng trong nháy mắt đã tan chảy thành nước.
Anh ta cũng không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì.
Anh ta đột nhiên hỏi: “Nếu chuyện Kiều Khanh bị mù mặt là thật, vậy khi chúng ta trở về thủ đô, cô ấy sẽ không quên chúng ta chứ?”
Vừa nói xong, Quân Dạ Huyền trừng mắt nhìn anh ta một cách hung dữ, đáp lại với giọng điệu kiêu ngạo và tự phụ.
“Cô ấy chỉ không nhớ những con người xấu xí kia thôi.
Với một người như tôi thì khác, cô ấy sẽ khó có thể quên được.”
Mục Cảnh Hành: “…”
Giọng điệu gì như muốn đánh nhau vậy!
Nhưng một người đàn ông của anh ta cũng phải thừa nhận rằng khuôn mặt của Quân Dạ Huyền quả thực không thể nào quên được.
Bao lời khen hay ho trêи đời này cũng không thể tả hết gương mặt đẹp trai lai láng của một người đến từ thủ đô như anh được.
“Cả đời này mà chưa từng được nhìn thấy cậu ba nhà họ Quân thì thật là lãng phí.” “Nếu được ở cùng cậu ba nhà họ Quân, dù đó là đêm xuân nghìn vàng hay mạng sống của mình, gì cũng cho anh hết,.”
“Tôi hoàn toàn chắc chắn với xu hướng tính ɖu͙ƈ của mình, nhưng đối phương là cậu ba nhà họ Quân thì khác.”
Anh đẹp đến nao lòng, nam nữ ai cũng si mê.
Tin về anh nổi tiếng hơn đỉnh lưu của làng giải trí rất nhiều..