Các đáp án của cô gần như y hệt với đáp án của anh ta.
Anh ta không tìm ra đáp án cho câu cuối, nhưng cô lại có.
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô: “Em biết đáp án của câu cuối sao?”
Kiều Khanh lật một trang của cuốn sách y khoa cô đang đọc và phớt lờ anh ta.
Anh ta không tin Kiều Khanh đã tự làm câu này.
Vả lại cô chưa đọc hết thì sao có thể giải ra kết quả trong nháy mắt như thế?
Nhưng dù đáp án của Kiều Khanh là như thế nào, cô cũng đã nộp bài.
Khi Khương Dực đứng dậy định rời đi, Lâm Tích Nhan đột nhiên nói: “Mong rằng bạn học Khương sẽ đối xử công bằng, bình đẳng với tất cả các bạn học sinh.
Nếu cậu đã thu bài của Khanh Khanh, thì cũng đừng quên Lạc Thâm.”
Cô ấy vừa dứt lời, ai nấy đều hít vào một hơi khí lạnh.
Lạc Thâm không chỉ là người đẹp trai nhất trường, mà còn là học sinh học siêu giỏi của trường.
Cậu ta hay sử dụng điện thoại trong giờ học, ngủ trong lớp, chưa bao giờ nộp bài về nhà.
Nhưng không biết có phải vì nhà họ Lạc đã “quyên góp” quá nhiều cho nhà trường nên các giáo viên và lãnh đạo nhà trường không dám kỷ luật cậu ta.
Và không đề cập đến những học sinh khác.
Tuy nhà họ Khương là gia tộc nổi tiếng và có địa vị của thành phố Lương, nhưng họ không thể so sánh với nhà họ Lạc - gia tộc số một ở thành phố Lương này được.
Trái lại, Khương Dực vốn có lòng tự trọng cao, nên anh ta rất coi thường một tên lưu manh như Lạc Thâm.
Tuy đều là những cậu chủ giàu có, quyền lực và học cùng lớp nhưng họ gần như không có điểm chung.
Cô gái nói giọng mỉa mai ban nãy nhìn Lâm Tích Nhan: “Chẳng phải cậu không thích ngồi cùng bàn với cậu ta sao? Sao bây giờ lại trở thành người hầu cho người ta thế?”
Lâm Tích Nhan: “Ai bảo tôi không thích Khanh Khanh? Lúc trước tôi cứ nghĩ Khanh Khanh là người lạnh lùng nên không dám nói chuyện với cô ấy.
Thật ra Khanh Khanh là người rất tốt!”
Cô gái kia nhếch mép và không xem lời cô ta vừa nói ra gì.
Bệnh viện.
Trong lúc bác sĩ chỉnh xương, mặt Liêu San San tái mét vì đau đớn, cô ta không ngừng la hét.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô ta nói với giọng điệu đầy thù hận: “Tao không báo thù này, tao không phải người họ Liêu!”
Một cô gái đề nghị: “Hay là báo cảnh sát? Vết thương của cậu đủ để đưa cô ta vào trung tâm giam giữ trẻ thành viên ở vài ngày rồi.”
“Đồ ngu!” Liêu San San nói: “Nếu báo cảnh sát, có khi cả đám chúng ta cũng bị tống vào đấy luôn!”
“Vậy giờ nên làm gì?”
Liêu San San nói: “Cô ta dám bẻ tay tao, vì vậy tao cũng sẽ bẻ tay cô ta để cô ta tàn tật suốt đời!”
Vừa nói cô ta vừa nhìn các cô gái ở đối diện: “Tụi mày biết con nhỏ đó là ai không?”
Một trong số các cô gái nói: “Tôi biết tôi biết cô ta là bạn cùng bàn của Lâm Tích Nhan, là con gái của ông Kiều Truy Bác – một thiên tài nổi tiếng của thành phố Lương chúng ta, là Kiều Khanh vô dụng!”
“À, cô ta học lớp 22! Trùm trường Lạc Thâm cũng học lớp đó!”
Một người trong số họ đề nghị: “San San, nếu cậu bẻ gãy tay của cô ta, cậu sẽ tự chuốc tai họa vào người.
Chi bằng nhờ Lạc Thâm xử lý cô ta giúp cậu, lúc ấy nhà họ Kiều sẽ không thể tìm ra cậu.
Nhà họ Lạc là gia tộc có gia thế đứng đầu thành phố Lương, ngay cả nhà họ Khương cũng không dám đối đầu với họ.”
Liêu San San cau mày: “Nhưng tao chưa từng nói chuyện với Lạc Thâm, sao cậu ta phải giúp tao?”
“Vậy không phải là rất dễ sao!” Một trong số họ đề nghị: “Dù gì cũng là mượn dao giết người, hãy mượn thêm một người nữa.
Ai trong trường Nhất Trung cũng biết rằng Lạc Thâm thích Kiều Niệm, và Kiều Niệm là em họ của Kiều Khanh, nghe nói hai chị em họ đã bất hòa từ lâu.
Chỉ cần là Kiều Niệm nhờ, không lẽ Lạc Thâm không giúp?”
Một cô gái khác thắc mắc: “Kiều Niệm là một cô gái tài giỏi, xuất sắc có một không hai của thành phố Lương chúng ta.
Mặc dù cô ta có quan hệ không tốt với Kiều Khanh, nhưng chắc gì cô ta để cho chúng ta lợi dụng?”
Nghe vậy, Liêu San San mỉm cười: “Tao tự có cách để cô ta đồng ý.”.