Sau khi ra khỏi bệnh viện, Kiều Khanh tùy tiện ăn chút gì đó rồi lập tức quay trở về trường học.
Ai ngờ vừa trở lại chỗ ngồi, cô nhìn thấy một đống sổ tay được bày trêи bàn học của mình.
Cô mở một quyển, đập vào mắt là đủ loại màu sắc của bút ghi nhớ, các mục kiến thức được tóm tắt rõ ràng.
Không thể không nhìn về phía nữ sinh bên cạnh.
Lâm Tích Nhan hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi nghe cậu nói phải nghiêm túc học tập thật tốt.
Những thứ này, ừm, có lẽ sẽ giúp cậu phần nào, đây là tâm ý của mẹ tôi.
”
Kiều Khanh nghe vậy cười xoa đầu cô ấy: “Cảm ơn, thay tôi cảm ơn mẹ cậu nhé.
”
Lâm Tích Nhan đỏ mặt: "Không… Không cần phải cảm ơn.
”
Kiều Khanh: “…”
Sao lại nói lắp rồi?
Lạc Thâm nghe thấy tiếng động xoay người lại, nhìn chồng sổ ghi chép chất cao như núi ở trước mắt, mở to hai mắt cảm thán nói: "Khanh Khanh, cậu muốn quyết tâm vươn lên thật đấy hả?”
Kiều Khanh xoay bút, ngước mắt lên nhìn về phía cậu ta: "Có vấn đề gì sao? Không phải nói muốn đứng thứ nhất trong kỳ thi sao?”
Cô vừa dứt lời liền thu hút hàng loạt những ánh mắt khác thường từ xung quanh.
Kiều Khanh đã hoàn toàn miễn nhiễm với chuyện này nên dáng vẻ luôn thản nhiên tự cao như cũ.
Lạc Thâm nhịn không được cười ra tiếng: "Khanh Khanh, thật sự không phải tôi đả kϊƈɦ cậu, cậu nói cậu phải nỗ lực cố gắng thi đại học còn thực tế một chút, nhưng đứng thứ nhất kỳ thi thì cậu nên từ bỏ đi, tôi sợ đến lúc có kết quả, cậu lại chịu đả kϊƈɦ đến tự kỷ mất.
”
Kiều Khanh định tát một cái: "Làm cho tốt chuyện của mình đi đã.
”
Lạc Thâm chặn cổ tay cô lại: "Khanh Khanh, cậu muốn học chuyên ngành gì ở trường đại học nào?”
Kiều Khanh nói: "Đại học Y khoa Bắc Kinh.
”
“Phụt…”
Một số học sinh trong lớp phun nước.
Lạc Thâm ngẩn người hồi lâu mới lộ ra sắc mặt kiểu một lời khó nói hết: "Cậu nên thi trước lần một đi.
”
Kiều Khanh cúi đầu: "Ừm, lần sau.
”
Lạc Thâm: “…”
Ở buổi họp phụ huynh, không phải cậu ấy bị kϊƈɦ động đến ngu ngốc rồi đấy chứ?
Tuy rằng cậu ta cảm thấy Kiều Khanh đang nói chuyện viển vông, nhưng nhìn cô cúi đầu chăm chú đọc sách, cậu ta yên lặng thu lại máy chơi game trêи bàn, lấy ra bài thi phải nộp vào buổi trưa.
Cây bút ở đầu ngón tay xoay một vòng, hơi nghiêng đầu nói: "Khanh Khanh, đừng nói gì lớn lao quá, hai chúng ta cùng ở cuối bảng, trình độ trí tuệ không khác nhau mấy, nếu cậu đã bắt đầu cố gắng thì tôi không chơi nữa, chúng ta hẹn nhau cùng vào một trường đại học.
”
Kiều Khanh hơi sững lại: "Cậu nghiêm túc đấy à?”
Lạc Thâm gật đầu thật mạnh: "Bất kể cậu chọn trường đại học nào, tôi sẽ ủng hộ cậu.
”
Kiều Khanh khẽ mím cánh môi dưới, quay đầu nhìn về phía Lâm Tích Nhan, chỉ vào một đống sổ ghi chép: "Cậu có phiền không nếu cho tôi mượn thứ này?”
Lâm Tích Nhan vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi!”
Kiều Khanh đẩy sổ ghi chép về phía sau lưng Lạc Thâm: "Trong vòng ba tuần, phải đọc xong chỗ ghi chép này.
Kiều Khanh nói thầm chỉ đủ để hai người nghe được: "Không đọc hết thì không dạy Cổ võ.
”
"Đọc chứ!” Lạc Thâm vội vàng ôm đống ghi chép đi: "Khanh khanh bảo đọc, sao có thể không đọc chứ? Sau khi làm xong bài kiểm tra cần nộp hôm nay tôi sẽ đọc ngay.
”
Khi bạn ngồi cùng bàn Lạc Thâm là Chúc An An nhìn Lạc Thâm đang chăm chú viết giấy thi, không khỏi cảm kϊƈɦ Kiều Khanh quá đỉnh.
Không bao lâu sau, Lạc Thâm cầm giấy thi quay đầu lại, hỏi Lâm Tích Nhan: "Học sinh giỏi, câu này chọn gì?”
Dường như Lâm Tích Nhan không ngở rằng Lạc Thâm lại hỏi mình, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.