Kiều Niệm nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn sang, tuy trên mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng thì đã nhảy nhót vui mừng.
Cho dù cô ta không làm gì thì cũng có người xử lý người đó.
Nghĩ đến đây, cô ta lấy di động ra nhắn tin cho Tần Vịnh Mai.
Rất lâu sau khi Lương Mẫn nói xong, Kiều Khanh mới gấp sách lại: “Lý do đuổi em là gì?”
“Em còn không biết xấu hổ mà hỏi lý do?” Lương Mẫn lạnh lùng cười: “Lần trước em nói em không thoải mái thì thôi đi, trong chớp mắt em lại không hề xem người lớn ra gì, ngay trước mặt tôi mà về sớm không có lý do! Em đếm thử xem, học kỳ này, em trốn học bao nhiêu lần rồi?”
Kiều Khanh “A” một tiếng: “Trường học có quy định trốn học nhiều lần thì bị đuổi học ạ?”
“Đúng thế!” Phía dưới đã bắt đầu có học sinh bất bình.
“Em cũng cúp cua đây, sao không thấy ai nói gì em? Giáo viên tiếng Anh của chúng ta sao cứ chăm chăm bắt bẻ chị Khanh thế?”
Lạc Thâm nói: “Số lần Khanh Khanh trốn học sao có thể so với em được? Nói vậy thì có phải em cũng nên bị đuổi học không?”
“Ở đây không có việc của em!” Lương Mẫn mắng Lạc Thâm, lại nhìn Kiều Khanh nói: “Em cho rằng không đủ điều kiện thì tôi không thể khiến ban giám hiệu đuổi học em? Quy định của trường học là, học sinh không được phép ẩu đả đánh nhau, chỉ cần phát sinh thì nhất định sẽ bị đuổi học.
Em ngẫm lại xem bản thân đã đánh nhau bao lần rồi? Ở cổng trường một lần, làm tay của Liêu San San lớp 11 bị thương.
Một lần khác là tụ tập đánh nhau trong con hẻm nhỏ gần cổng phía đông của trường.
Em thực sự nghĩ là không ai bắt gặp được, hay là không có ai giám sát đấy à?”
Lạc Thâm nghe vậy thì đáy lòng lạnh lẽo, thậm chí còn muốn tự tát mình một bạt tai.
“Cái lần ở con hẻm gần cổng phía đông của trường là do em dẫn người chặn đường cậu ấy, cậu ấy ra tay chỉ vì tự vệ mà thôi.
Sao có thể xem là tụ tập đánh nhau được? Nếu ai tham gia cũng tính thì em là người khởi xướng tụ tập, vậy lỗi của em còn lớn hơn nữa?”
Tiếng nói của cậu ta vừa dứt, trong nháy mắt, bạn học cả lớp đều dồn mắt nhìn sang.
Một bạn học ngạc nhiên nhìn cậu ta, thì ra anh Thâm và chị Khanh từng có quá khứ yêu nhau lắm cắn nhau đau như thế à?
Lương Mẫn hoàn toàn bị Lạc Thâm chọc giận: “Nếu em đã tự bới móc sai lầm của mình như vậy thì cùng em ấy cút đi đi! Thật sự tưởng là trường học này không có em thì không được?”
Đúng lúc này, Dương Liên Phong cầm cốc nước và giáo án đi đến: “Làm sao thế cô giáo Lương? Hình như tiết này không phải môn của cô.”
“Anh Dương, cô giáo tiếng Anh muốn đuổi học chị Khanh!” Hầu Tự Bân gào lên: “Anh không biết à?”
Giọng điệu này cứ như trẻ con đang mách lẻo với cha mẹ mình vậy.
Việc Dương Liên Phong nhận thư tình của Hầu Tự Bân hôm trước còn ngay trước mắt.
Mọi người nhìn hai người kia, không khỏi than thở.
Anh Bân đối với anh Dương quả nhiên là tình yêu đích thực! Không có tý thù hằn nào luôn!
Dương Liên Phong nhìn Kiều Khanh rồi lại nhìn Lương Mẫn, “Cô giáo Lương?”
Lương Mẫn nói: “Thầy giáo Dương đừng hòng bảo vệ học sinh, có tâm tư này đương nhiên là tốt nhưng còn phải xem học sinh này có đáng để thầy bảo vệ hay không! Bài tập thì không nộp, thi cử thì xếp thứ ba từ dưới đếm lên.
Nếu tôi là chủ nhiệm thì loại học sinh này, ai muốn nhận thì nhận chứ tôi tuyệt đối không nhận!”
Dương Liên Phong nói: “Nhưng cũng không thể đuổi học được.”
“Như này vẫn chưa đuổi học được, thì việc em ấy ẩu đả đánh nhau là có thể rồi!”
Nghĩ đến lời biện giải vừa rồi của Lạc Thâm, cô ta không nhắc lại việc ở cửa phía đông trường học.
“Lần trước em ấy đánh nhau với người ta ở cổng trường, làm tay của Liêu San San lớp 11 bị thương.
Tôi vẫn còn lưu trữ giám định thương tích của con bé đây! Đuổi học em ấy còn xem như nhẹ rồi! Nếu cứ nhắc đến việc chống án, thì việc em ấy bị nhốt vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên cũng có khả năng!”
Dương Liên Phong dừng một chút: “Việc gì cũng có nguyên nhân của nó, sao cô không hỏi đứa nhỏ này xem vì sao lại làm tay người khác bị thương?”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Kiều Khanh: “Em giải thích một chút, việc gì cũng có nguyên nhân, về tình cảm thì cũng có thể tha thứ, trường học cũng sẽ cho em cơ hội.”
Kiều Khanh nhấp môi không nói một lời.
Lương Mẫn thấy thế thì đắc ý mỉm cười, nhưng chưa cười được hai giây thì nghe được một âm thanh mềm mại vang lên từ phía cửa.
“Để em giải thích!”.