Các học sinh trong lớp nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng sôi nổi ngoái đầu nhìn ra.
Có người hỏi: “Cô giáo Giang nào thế? Sao anh Dương và giáo viên tiếng Anh lại kích động như vậy?”
Một người khác huých khuỷu tay cậu ta: “Ngốc hả? Vị trí hàng đầu không ai thay thế được trên bảng vinh danh giáo viên xuất sắc nhất, giáo viên thần thoại của trường chúng ta, cậu không biết sao?”
“Trời ơi! Thật sự là cô giáo Giang! Vẫn thường nghe ba tôi nhắc tới, không ngờ rằng có một ngày chính tôi cũng được gặp!”
Toàn bộ giáo viên và học sinh của trường Nhất Trung ở Lương Thành này đều biết, Nhất Trung có hai thần thoại.
Một người là giáo viên, người kia là học sinh.
Học sinh là chỉ học sinh thời đại Kiều Truy Bác.
Giáo viên là chỉ giáo viên tiếng Anh của anh ta thời đó, Giang Tuệ Tiêm.
Trong lúc Giang Tuệ Tiêm còn giảng dạy, cho dù là dạy ở lớp nào, bất kể hình thức thi cử từ nhỏ đến lớn, không kể thành tích môn tiếng Anh của lớp đó từ trước đến nay đều đạt hạng nhất.
Cho dù đề thi có khó hơn thì điểm trung bình của lớp đó cũng không thấp hơn 120 điểm, bỏ xa điểm trung bình của cả trường những 50, 60 điểm.
Hiệu trưởng của trường trung học Bắc Kinh từng đến những ba lần, trăm phương nghìn kế muốn mời bà.
Ai cũng nói, nếu không phải vì lưu luyến nơi này thì căn bản Nhất Trung của thành phố Lương không thể giữ chân được vị giáo viên ưu tú cấp quốc bảo như vậy.
Cho dù bà đã về hưu nhiều năm nhưng trong trường vẫn lưu truyền thần thoại về chuyện dạy học của bà.
Mà Lương Mẫn, dù hiện tại đang giữ vị trí số một ở Nhất Trung nhưng cũng chỉ là vì thành tích của học sinh mình tốt hơn so với các giáo viên khác mà thôi.
So với thành tích kinh khủng của học sinh do cô giáo Giang dạy dỗ năm đó thì còn kém xa!
“Sắc mặt của giáo viên tiếng Anh lớp ta cũng thay đổi nhanh ghê! Mới nãy vẫn bày ra vẻ mặt y như Diêm Vương, giờ lại hệt như fan mê muội thần tượng vậy!”
“Ha, cậu không biết à? Giáo viên tiếng Anh của chúng ta từng là học sinh của cô giáo Giang đấy!”
“Thảo nào, nhưng ba tôi cũng thế mà! Còn nói là nếu tôi có thể theo học cô giáo Giang thì tốt rồi, ai biết được cô giáo Giang không còn dạy nữa.
”
“Dạy được cậu mới ghê ấy! Đến chức hiệu trưởng mà cô giáo Giang còn không muốn làm!”
Vì Giang Tuệ Tiêm đến mà bọn học sinh trong lớp nổ tung!
Mà ngoài cửa, sau khi Lương Mẫn ân cần chào hỏi Giang Tuệ Tiêm xong, bà cũng chưa đáp lại lần nào, chỉ hờ hững hỏi.
“Các cô cậu không lên lớp, đều đứng ngoài cửa làm gì?”
Lương Mẫn nghe vậy lập tức thấy ngượng ngùng, ấp úng nói:
“Là do học sinh lớp này không chịu nghe lời! Đã chọc giận em thì thôi, mấu chốt là thầy giáo Dương còn thiên vị, các học sinh khác cũng tỏ ý bảo vệ, khiến cho em tưởng đâu mình còn không phải người.
Cô giáo Giang, không phải do em tùy hứng, mà cái lớp này thật sự em không thể dạy được.
”
Giang Tuệ Tiêm nhìn Lâm Tích Nhan đứng ngay trước cửa, “Học sinh này trông cũng không giống người bướng bỉnh!”
“Không phải em ấy!” Lương Mẫn chỉ vào Kiều Khanh đang ngồi ở bàn thứ ba ngay cạnh cửa sổ.
“Là con bé kia, quá tệ hại! Nhiều lần chống đối em, đánh nhau ẩu đả, trốn học về sớm, không nộp bài tập, không học vấn không nghề nghiệp.
Em muốn đuổi học con bé đó, kết quả là thầy giáo Dương không cho, cả lớp này cũng hùa theo khiến em không nói được gì.
Cô nói xem, em còn dạy lớp này thế nào được nữa?”
Nhắc tới Kiều Khanh, Lương Mẫn như mở ra máy hát, quở trách không ngơi miệng, không chút nào để ý đến sắc mặt càng ngày càng sa sầm của Giang Tuệ Tiêm.
Chờ cô ta nói xong, Giang Tuệ Tiêm mới lên tiếng: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong! Có thể làm giáo viên của cô nhóc này là phúc của em! Em vẫn nên thu liễm tính tình, an tâm dạy dỗ bọn họ cho đến khi tốt nghiệp đi.
”
Lương Mẫn: “…”
Sau khi kinh ngạc thật lâu, cô ta mới gượng cười nói: “Cô giáo Giang, cô đang nói đùa à? Em không biết cô dùng cách nào nhìn thấu em ấy mà nói vẻ ngoài và nội tâm của em ấy bất đồng.
Nhưng phúc khí của em ư? Nói em ấy là xui xẻo của em còn nhẹ đấy! Nói một học sinh như vậy là phúc khí của em, cô đang nhục nhã em đấy!”
Dù Lương Mẫn kính trọng Giang Tuệ Tiêm đến đâu cũng bị lời bà nói làm cho tức hộc máu.
Cô ta dứt khoát không thèm để ý đến bà nữa mà quay sang nhìn Dương Liên Phong.
“Thầy giáo Dương, không nói nhiều nữa, nếu thấy đồng ý đuổi học Kiều Khanh, thì tôi dạy tiếp lớp 22, không thì không bàn nữa!”
“Ôi chao, cô giáo Lương, có chuyện gì thì mình từ từ nói được không?” Dương Liên Phong không còn cách nào, chỉ có thể nghĩ cách cứu vãn.
Học sinh trong lớp thấy thái độ tuyệt đối như vậy của Lương Mẫn, cũng cuống cuồng hết cả lên.
Đúng lúc này, giọng nói không mặn không nhạt của Giang Tuệ Tiêm vang lên: “Thầy giáo Dương, thầy có đồng ý hợp tác với tôi không?”.