Gương mặt Phùng Tinh có vẻ e thẹn, nhưng vì lo nghĩ cho hạnh phúc của con trai mình đành không thể không nói: “Vãn Thanh à, trước kia là do chúng tôi không suy nghĩ thấu đáo nên mới qua loa đính ước hôn sự cho hai đứa trẻ.
Chúng ta đều là những người từng trải, cũng biết rằng chuyện tình cảm là chuyện của hai người, bọn trẻ đã không có ý định đó, nếu như gượng ép ở bên nhau bởi hôn ước mà bố mẹ đã định thì tương lai sẽ không hạnh phúc được đâu, phải không nào?”
Hà Vãn Thanh lạnh lùng hừ, nhìn về phía Khương Dực vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối: “Việc hủy hôn với Khanh Khanh là ý của cậu hay sao?”
So với bố mình là Khương Hoài thì Khương Dực hiển nhiên nho nhã cẩn trọng hơn rất nhiều.
“Dì à, Khanh Khanh là một cô gái rất tốt, nhưng con thực sự không hề có tình cảm với cô ấy, dì bảo Khanh Khanh xuống đây đi, con sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy.
”
Hà Vãn Thanh còn chẳng thèm gượng cười một cái, coi như bà đã hiểu ra rồi, nhà này đã muốn hủy hôn từ trước nhưng vẫn không tìm được lý do, nhân cơ hội lần này Khanh Khanh cứu một người đàn ông về mới không ngồi yên được.
Vào lúc Hà Vãn Thanh đang tức sôi máu thì một giọng nói thích hóng chuyện không chê phiền hà truyền tới: “Ôi trời, có chuyện gì mà nhộn nhịp thế này?”
Lời nói vừa dứt, những người có mặt liền nhìn thấy Tần Vịnh Mai dắt theo Kiều Niệm từ bên ngoài cửa đi vào.
Tần Vịnh Mai nhìn thấy gương mặt vô cùng tức giận của Hà Vãn Thanh, giả bộ quan tâm nói: “Ban nãy nghe thấy bên em dâu ồn ào ầm ĩ, mới sáng sớm mà sao lại tức giận tới vậy rồi?”
Hà Vãn Thanh nhìn thấy cô chị dâu thường xuyên đến trước mặt mình tìm cảm giác tồn tại này mỉa mai nói: “Khanh Khanh ở trêи gác còn chưa nghe thấy mà chị dâu ở kế bên đã nghe thấy ồn ào ầm ĩ rồi, xem ra khả năng cách âm của căn nhà này chẳng ra gì cả.
”
Tần Vĩnh Mai bị bóc trần, nụ cười trêи mặt liền cứng nhắc, sau đó cười ha ha nói: “Có khi là do Khanh Khanh đeo tai nghe đấy, tôi thực sự đã nghe thấy mà.
”
Hà Vãn Thanh chỉ cười nhạt, không thèm quan tâm đến bà ta nữa.
Kiều Niệm đi về phía người nhà họ Khương, lễ phép chào hỏi: “Chú Khương, dì Khương, hai người đến đây có việc gì sao?”
Khi Khương Hoài nhìn thấy Kiều Niệm, sắc mặt tức khắc trở nên dịu dàng.
Ở thành phố Lương, Kiều Khanh kém cỏi bao nhiêu thì Kiều Niệm lại giỏi giang bấy nhiêu.
Thành tích vượt trội, đa tài đa nghệ.
Khương Hoài cảm thấy, chỉ có cô gái như thế này thì mới xứng với con trai của mình.
Giọng điệu của ông ta yêu chiều nói: “Là Niệm Niệm đấy à, chú đến đây để hủy bỏ hôn ước giữa Kiều Khanh với Khương Dực.
”
Kiều Niệm nghe thấy thế gương mặt liền lộ ra sự khó hiểu: “Chị gái đã làm gì sai hay sao? Tại sao lại muốn hủy bỏ hôn ước?”
Khương Hoài khinh miệt nói: “Tí tuổi ranh đã giấu đàn ông ở trong nhà, sau này lớn lên không biết còn làm ra chuyện gì nữa, nhà chúng tôi không dám cưới một cô con dâu như thế đâu.
”
Hà Vãn Thanh ngay lập tức nổi giận: “Khương Hoài ông không biết xấu hổ là gì hay sao? Rõ ràng là bản thân các người chê bai Khanh Khanh, đơn phương muốn hủy hôn, sao bây giờ lại đùn đẩy trách nhiệm sang cho Khanh Khanh thế.
Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây, Khanh Khanh đang cứu người.
Ông thử xúc phạm con bé thêm một câu nữa xem?”
Kiều Niệm kinh ngạc bịt miệng lại, ngay lập tức gật đầu: “Cháu tin lời thím nói, chị gái thích anh Dực đến vậy, sao có thể làm ra chuyện lén giấu diếm đàn ông được cơ chứ?”
Hà Vãn Thanh nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên dịu dàng hơn.
Khương Dực vội vàng nói: “Niệm Niệm em đừng hiểu lầm, cô ấy thích anh là việc của cô ấy, anh không hề có chút tình cảm nào với cô ấy hết, em phải tin anh, hôm nay anh đến đây để hủy hôn, sau khi hủy hôn thì anh và cô ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa.
”
Hà Vãn Thanh chuẩn bị nổi điên lên liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Cãi nhau gì chứ?”
Mọi người trong phòng khách tức khắc trở nên im lặng, lần lượt ngước đầu nhìn về phía cầu thang.
Kiều Khanh một tay bám vào tay vịn cầu thang, một tay đút vào trong túi quần bước xuống, gương mặt tràn đầy sự mất kiên nhẫn.