Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 94



...Lại tới rồi, chủ nghĩa Mao lại tới rồi.

Cô biết ngay người này tuyệt đối không có khả năng quên mà.

Nhưng sau khi uống say cô có thể khống chế được bản thân sẽ nói gì sao?

Lâm Thiến làm như không nghe thấy câu nói kia của Tô Thời.

Cô nhịn cảm giác muốn trợn trắng mắt của mình, thầm nghiến răng, ha ha cười một cái.

Đúng là nói đùa.

Tối nay cô nhất định phải cho anh biết tửu lượng sâu không thấy đáy của mình!

Thật ra nói đến chuyện tiệc rượu này, Lâm Thiến không chỉ tham gia tiệc chia tay và tiệc tri ân thầy cô lúc đại học, mà khi thực tập và nghiên cứu sinh cô cũng đã tham gia không ít.

Tuy nói rằng đi không phải chỉ để uống rượu nhưng nếu không uống rượu thì giống như thiếu thứ gì đó vậy.

Trên bàn ăn luôn có nữ sinh không thể uống, còn cô lại đồng ý uống, cho nên thật ra cô cũng không nhớ đây là lần thứ mấy mình cản rượu.

Nhưng cản rượu cho con trai, đây đúng là lần đầu.

Tóm lại, ngoại trừ ly đầu tiên không thể không uống ra, chỉ cần vì những lí do khác mà nâng cốc hướng về phía Tô Thời, cô sẽ đúng lúc nâng chén mỉm cười, trên cơ bản không cần nói mấy lời khách sáo thì người khác cũng sẽ biết chức trách của cô.

Hơn nữa bề ngoài của Lâm Thiến xinh đẹp, không thể uống với tổng giám đốc thì uống với người đẹp bên cạnh tổng giám đốc cũng rất thoải mái mà, không phải sao?

Không biết vì sao, thời điểm cô uống rượu luôn cảm thấy Tô Thời đang nhìn mình, đến lúc cô quay lại thì anh đã dời ánh mắt ra chỗ khác.

Cứ như vậy ba lần rượu, đại não của Lâm Thiến vẫn tỉnh táo như cũ, nhưng đại não tỉnh táo thì cồn cũng mang đến một số phản ứng sinh lí.

Lâm Thiến uống đến mức nóng cả mặt, mặt có lẽ cũng đỏ lên rồi.

Mà Tô Thời không uống, khuôn mặt của anh cũng không chút thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh thỉnh thoảng cũng chỉ mỉm cười tạo thành một đường cong, có cảm giác kiêu ngạo.

Cô hơi nheo mắt, không nhìn đi chỗ khác.

Bề ngoài của người này... thật mẹ nó đẹp mắt nha.

Lại một lần nữa nói lời xã giao, khi thấy chuẩn bị lại nâng ly chúc rượu, điện thoại để trong túi của Lâm Thiến không ngừng rung lên, lúc đầu cô chỉ cúi đầu nhìn người gọi đến là ai, vừa thấy tên hiển thị trên màn hình đã lập tức héo.

Mẫu thân đại nhân.

Cuộc gọi này nhất định phải nhận.

Động tác cúi đầu của cô bị Tô Thời chú ý, anh hơi nghiêng người lại gần, thấp giọng hỏi: ""Sao vậy?"

Lâm Thiến có chút không biết làm gì mà xua tay: ""Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đi nghe một chút..."" Cô vẫn luôn nhớ rõ lời lão Lý dặn trước đó, hơi lo sau khi cô đi rồi anh sẽ bị người khác điên cuồng mời rượu: ""Chuyện đó, anh không muốn uống...""

Cô nói đến đây lại nghĩ lại, cô đi rồi không ai ở bên cạnh cản, mời rượu thì chắc chắn là không tiện từ chối rồi, thế là Lâm Thiến đổi giọng: ""Vậy anh nhớ uống một chút thôi đó.""

Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Thời ngắt: ""Ừm, cô đi đi.""

""...""

Lâm Thiến còn muốn nói gì đó nhưng nói cái gì hình như cũng không phù hợp cho lắm, cô cũng không biết tấm lòng người mẹ của mình từ đâu mà đến, không hiểu sao vẫn thấy lo lắng.

Tô Thời nhìn cô còn chưa đi, anh đột nhiên nở nụ cười khiến trái tim cô đập mạnh một cái.

Anh cười vô hại, nói khẽ: ""Không sao đâu.""

*

Đầu bên kia gọi đến mãi không có người nghe nên đã tự động dừng lại, Lâm Thiến vừa ra hành lang khách sạn đã có cuộc gọi khác, cô gần như lập tức nghe máy: ""Alo, mẹ?""

Câu hỏi thứ nhất của mẹ Lâm: ""Làm gì vậy? Vừa rồi sao con không nghe máy?""

""Ừm..."" Lâm Thiến cảm thấy nói thẳng mình bị kéo đi cản rượu thì có hơi không tốt, bố mẹ cô hình như cũng không biết cô có thể uống rượu, cô suy nghĩ rồi mẹ: ""Con đi ăn liên hoan với đồng nghiệp, không phải hôm nay là thứ sáu sao, ra ăn ngoài một bữa.""

Mẹ Lâm yên lặng mấy giây, sau đó giọng nói vô cùng vui mừng: ""Liên hoan là tốt, liên hoan là tốt.""

Câu hỏi tiếp theo: ""Trong đồng nghiệp của con... có con trai không?""

Lâm Thiến: ""...""

Cô biết ngay mà.

Cô thở dài: ""Có mẹ.""

Hơn nữa còn thuộc dạng cực phẩm.

Lâm Thiến yên lặng bổ sung trong lòng.

Cũng không biết tổng giám đốc có tính là đồng nghiệp của cô không...

Ngay sau đó, gần năm phút tiếp theo gần như là một mình mẹ Lâm diễn diễn thuyết một mình.

Tất cả đều xoay quanh ""Con có tất cả ưu điểm của bố và mẹ, sao có thể không có ai thích được chứ? Bố mẹ bảo rồi, tất cả là do tiêu chuẩn của con quá cao. Con cũng trưởng thành rồi, đừng quá bắt bẻ nữa, có người thích con là được rồi, ít nhất con hãy tìm ở xung quanh trước đi, nếu như lần yêu đầu tiên con yêu đương mà cũng không có thì mẹ sẽ buồn chết mất...""

Từ khi tốt nghiệp đại học trong tình trạng độc thân, chủ đề nói chuyện của cô và bố mẹ luôn luôn có thể chuyển đến chủ đề này.

Nói qua nói lại, lần nào cũng là những lời này, Lâm Thiến cầm điện thoại đứng đây nhép lại lời của mẹ Lâm liền mạch không chút sai sót.

Lâm Thiến cũng rất buồn bực, thật ra những người khác trong ký túc xá cũng rất buồn bực, cô cũng không biết có phải do mình không may mắn hay không, người theo đuổi cô cũng không ít... Nhưng đều không phải là mẫu người cô thích.

Mà đàn ông chất lượng bên cạnh cô cũng vô cùng ít, hợp với mong muốn của cô lại càng ít, mỗi lần cô đơn cũng chỉ có thể tìm nhân vật mình yêu thích trên trang giấy để an ủi bản thân.

Nhưng mà...

Cuộc nói chuyện đã gần kết thúc, mẹ Lâm đã nói lời kết thúc, Lâm Thiến từ đầu đến cuối cũng chỉ nói mấy lời ""vâng dạ"" đồng ý.

Đến cuối cô nghe thấy mẹ Lâm cảm thán: ""Con cũng đừng có đâm đầu vào công việc nhiều quá, quan tâm đến người bên cạnh nhiều một chút đi, mẹ không trông mong con lập tức yêu đương, con thích người nào đó cũng được nha.""

""...""

Lần này cô không đáp ""vâng dạ"" qua loa nữa.

Lâm Thiến vô thức nhìn về phía cửa phòng bao.

Thật ra trong một tháng làm chung với Tô Thời, không chỉ chạy lên chạy xuống truyền đạt ý mà gần như ngày nào cô cũng đều có thể nhìn thấy anh... hơn nữa không chỉ một lần, thời gian mỗi lần cũng không ngắn.

Có lẽ cô duy trì được sự bình tĩnh trong một tuần, lời khách sáo cũng đã nói hết, cuối cùng chỉ còn sự không chút lưu tình.

Cô đã thấy lúc thật sự nổi giận của anh, giọng điệu khác hoàn toàn với lúc cà lơ phất phơ dạy dỗ cô.

Cô cũng đã thấy dáng vẻ để thư kí quèn đi ngâm trà treo áo khoác của anh, đầu anh cũng lười ngẩng, chứ nói gì đến dáng vẻ thong thả ung dung đi sai cô làm, lại còn trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô để nói.

Còn cả ban nãy, vì sao anh lại đột nhiên cười với cô?

Cho dù tất cả mọi thứ đều là trùng hợp.

Nhưng...

Lâm Thiến dựa vào bức tường được điêu khắc hoa văn phức tạp của khách sạn, hơi ngẩng mặt lên, nhìn phục vụ đi qua đi lại trước mặt mình.

""Mẹ."" Cô cắt lời người ở bên kia điện thoại, trước khi nói chuyện còn không kiềm chế được mà hơi cong môi: ""Mặc dù con chưa có bạn trai, nhưng người thích... thì có lẽ đã có rồi.""

""...""

Sau khi nói xong, cô cũng không đợi mẹ Lâm phản ứng mà chỉ nhẹ nhàng nói tạm biệt rồi cúp điện thoại, sau đó nhắm mắt lại.

Cô tính dành một phút ra để bản thân tỉnh táo lại, chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống rồi mới quay về phòng.

Nóng như vậy, chắc là... do uống rượu rồi.

Nhất định là vậy.

*

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Thiến lại lần nữa đẩy cửa quay về chỗ ngồi, cũng đúng lúc này cô thấy Tô Thời uống cạn giọt rượu cuối cùng trong chiếc ly đế cao.

Động tác ngẩng đầu khiến cần cổ anh càng thêm thon dài, lúc nuốt yết hầu còn lên xuống, mí mắt cụp xuống, hàng mi đen tạo thành bóng râm.

Lúc đầu Lâm Thiến ngạc nhiên nhìn một lúc, đến khi anh uống xong, nâng ly ra hiệu với người bên cạnh, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mình rồi cô mới phản ứng lại kịp.

...

Lại mẹ nó bị sắc đẹp mê hoặc rồi!

Tỉnh táo lại tỉnh táo lại!

Trong lòng Lâm Thiến gào thét.

Cô ra ngoài gần mười phút, cũng không biết anh đã uống ít hay nhiều, nếu chỉ nhìn nét mặt không thì cô không đoán được.

Hai người nhìn nhau mấy giây, anh hỏi trước: ""Việc gấp sao?"

Lâm Thiến vẫn chưa hoàn hồn, nhìn đôi mắt đen láy trước mặt, cô ăn ngay nói thật trả lời câu hỏi của anh: ""Không có gì, mẹ tôi gọi điện thoại giục tôi yêu đương kết hôn, căn bản không có... chuyện gì..."" Móa nó vì sao cô lại nói chuyện này ra chứ?

Sau khi cô trả lời xong.

Rõ ràng tiếng nói chuyện trên bàn rượu vẫn không dừng lại nhưng không hiểu sao Lâm Thiến lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người hoàn toàn khác với ban nãy, yên lặng đến kì lạ.

Một lát sau, Tô Thời phá tan sự im lặng: ""Ồ.""

""...""

Bình tĩnh như vậy sao?

Lâm Thiến bĩu môi, không nghe ra được người này có ý gì, có lẽ lúc đầu cũng chỉ là đột nhiên anh muốn hỏi mà thôi.

Uống nhiều rượu khó tránh khỏi được chuyện đi vệ sinh, sau khi tiễn khách về, Lâm Thiến lập tức chạy đến nhà vệ sinh, chậm rãi giải quyết nhu cầu.

Cô từ từ rửa tay, tùy tiện lau mấy cái rồi đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã thấy có một bóng dáng cao lớn đang dựa lưng vào tường ở cửa nhà vệ sinh nam.

Bộ âu phục vừa vặn, anh hơi khom người, một tay cầm thứ gì đó giống điện thoại, một tay đặt ở vị trí dạ dày, do cúi đầu nên không thấy rõ nét mặt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh đèn nhà vệ sinh khá tối, cô lại uống khá nhiều, đầu óc choáng váng một lúc mới nhận ra đây là ai.

Ở chung sớm chiều một tháng, dù đa số thời gian đều bị dạy dỗ nhưng cũng đã trở nên quen thuộc, hơn nữa... Bây giờ dường như cô có thêm chút cảm xúc không rõ ràng với anh.

Chân của Lâm Thiến phản ứng nhanh hơn não, hai ba bước đã đến trước mặt anh, cô trực tiếp túm lấy tay anh lắc một cái: ""Này anh không sao đấy chứ?""

Tô Thời dừng lại một lúc rồi mới ngẩng đầu.

Lâm Thiến thấy trên mặt anh có mồ hôi chảy từ cằm xuống, cổ áo sơmi cũng bị ướt hơn một nửa, sắc mặt tái nhợt, môi tái đến mức không còn chút máu nào, ánh mắt nhìn cô một lúc mới có tiêu cự.

Mặc dù trên người anh không có mùi, nhưng dáng vẻ này của anh, lại thêm với chuyện anh đứng trước nhà vệ sinh...

Cô thử dò hỏi: ""Anh... vừa mới nôn?""

""Ừm."" Tô Thời trả lời rất nhanh, anh dời ánh mắt, tay cũng bỏ ra khỏi vị trí dạ dày, ngồi xuống đất rất chậm: ""Không sao, đi đi.""

Lâm Thiến đảo mắt.

Không có việc gì con khỉ, không có việc gì thì anh tạo dáng đứng dựa vào tường cho ai nhìn?

Tay cô vẫn luôn nắm lấy cánh tay anh, cô dùng sức kéo anh lên: ""Anh có thể đi không? Tôi dìu anh đến cửa.""

Tô Thời hơi hé miệng muốn từ chối.

Sau đó anh cảm thấy sức trên tay mình không nhỏ, có xu hướng đang muốn kéo anh đứng lên.

Thật ra ban nãy anh vừa nôn ra, đầu vẫn còn có chút choáng, nghe cô nói mấy câu đã tỉnh táo hơn nhiều, Tô Thời nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của người trước mặt, khuỷu tay cảm giác được độ ấm, lời đến môi lại biến thành một chữ duy nhất: ""Ừm.""

...

Tốc độ đi của họ không nhanh cũng không chậm, cũng không ai lên tiếng, khi đến cửa nhà hàng đã không còn ai, chỉ còn lại lái xe chuyên dụng của Tô Thời chờ ở đó.

Thật ra lúc đỡ anh cô đã cảm nhận được dường như Tô Thời cũng không phải đến tình trạng không thể bước đi, nhưng cô cảm thấy mình vẫn nên đóng tốt vai trò chống đỡ của mình.

Đột nhiên Lâm Thiến nhớ đến thư kí nhỏ vừa nhìn thấy anh là mắt phát sáng.

Hừ, với cái chiều cao đó thì muốn làm giống cô cũng không được.

Đến xe, Tô Thời hơi nghiêng đầu: ""Cô ngồi xe tôi đi.""

Lâm Thiến trả lời: ""Được.""

Muốn lên xe thì chắc chắn phải thả lỏng tay.

Cô cảm thấy hai người như đang ôm nhau, lúc rút cánh tay ra có chút miễn cưỡng.

Sau khi chào hỏi lái xe, Lâm Thiến cùng anh ngồi vào ghế sau, khoảng cách ở giữa rất xa.

""Cô nói địa chỉ cho lái xe đi, đưa cô về trước.""

""...""

Cô nghe vậy thì quay đầu, cả người Tô Thời lúc này đã hoàn toàn dựa vào ghế, chân dài vắt chéo. ánh đèn sặc sỡ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, anh hơi ngẩng đầu, hai mắt nhắm lại, môi mím chặt.

Dạ dày không thoải mái... ngồi xe chắc sẽ rất khó chịu.

Lâm Thiến thu ánh mắt lại, cô hít một hơi thật sâu, chưa kịp nói địa chỉ thì giọng Tô Thời đã lại lần nữa vang lên: ""Chờ một chút.""

""...?"" Cô lại lần nữa nhìn về phía anh: ""Sao vậy?""

Tô Thời mở mắt ra: ""Biết nấu cơm không? Cô đó."" Anh nhíu mày bổ sung một câu: ""Cháo là được.""

""Biết."" Lâm Thiến chớp mắt, lập tức hiểu vấn đề: ""Anh muốn tôi đến nhà anh nấu cơm cho anh."" Nói xong lại cảm thấy ngữ khí của mình quá khẳng định, cô lại thêm một chữ: ""Sao?""

""Ừm.""

Tay Tô Thời lại chuyển đến phần bụng, anh quay mặt sang, không nhìn rõ vẻ mặt, giọng nói không có chút sức lực nào: ""Được rồi, cô vẫn nên quay về...""

Lâm Thiến vội vàng ngắt lời anh: ""Ôi không sao đâu! Hôm nay tôi không bận việc gì cả, có thể...""

""Ấy..."" Cảm thấy biểu hiện của mình quá mất tự nhiên, cô lúng túng lấy một lí do: ""Cái này... tính tăng ca sao? Tổng giám đốc Tô cho tôi thêm tiền tăng ca là được.""

Lý do quá hoàn hảo! Hợp tình hợp lí!

Tô Thời nhìn cô một lúc, dường như có chút kinh ngạc.

Mấy giây sau anh gật nhẹ đầu: ""...Tính.""

Lại thêm mấy giây nữa, anh nói: ""Cảm ơn.""

""...""

Lâm Thiến cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên vì câu cảm ơn này.

Cô mạnh mẽ ổn định giọng nói của mình: ""Khụ, nên vậy.""

Sau đó cô lại không nhịn được mà lên tiếng, cũng không biết là nói cho bản thân, nói cho anh ngồi bên cạnh hay nói cho lái xe nghe: ""Ôi cháo tăng ca nha, nên vậy!""

Tô Thời: ""...""

Giọng nói trong trẻo của cô gái lớn hơn, trong không khí thế này càng cảm thấy giấu đầu hở đuôi.

Tô Thời nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhịn không được mà buồn cười, cảm giác như thứ gì đó quấy nhiễu dạ dày đã đỡ hơn nhiều.

*

Đến nhà Tô Thời...

Trí tưởng tượng của Lâm Thiến bắt đầu trở nên rối loạn.

Nói thật, ngoài những từ mà cô cảm thấy rất hợp với anh như ""rất đắt, rất cao cấp, nhìn rất đẹp"" ra, thì phong cách trang trí này, nếu như nhất định phải nói, có lẽ cô sẽ nói... không có cảm xúc.

Trang trí đơn giản, thiết kế đơn giản, không có bất kì đồ vật dư thừa nào, ba màu trắng xám đen làm chủ, nhìn đã thấy không có chút cảm xúc nào.

Cũng rất hợp với Tô Thời.

Tô Thời đổi giày xong, vừa cởi áo khoác vừa quay đầu chỉ đường cho cô: ""Phòng bếp ở kia.""

""À à, được."" Lâm Thiến để túi lên tủ trước cửa.

Lúc nãy khi ở trong thang máy, có lẽ vì mùi trong thang máy quá gay mũi, hoặc có thể do đứng cũng khó chịu nên sắc mặt Tô Thời không tốt lắm.

Anh nhìn rất mệt mỏi, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt cũng không có tinh thần, Lâm Thiến muốn đi qua kéo anh ngồi xuống sofa nhưng anh lại không cử động.

Anh cúi đầu nhìn bàn tay cô đang đặt trên tay mình, ánh mắt im lặng dò hỏi.

Lâm Thiến cũng khó hiểu: ""Anh ngồi xuống đi, anh muốn làm gì vậy?""

Tô Thời trả lời rất nhanh: ""Tôi đi tắm trước.""

""..."" Tắm?

Anh trai, anh dùng vẻ mặt ""tôi rất yếu ớt"" để nói lời này là nghiêm túc đấy à?

Lâm Thiến hít sâu một hơi, muốn khuyên anh ở lại nhưng lời nói ra lại khác: ""Anh vẫn nên uống thuốc ăn cháo trước đi... Dù sao nếu như anh ngất xỉu trong phòng tắm sẽ bị tôi thấy hết... Khụ.""

Cô tưởng tượng đến cảnh đó, cả người cảm thấy không được tự nhiên, giọng cũng lớn hơn: ""Dù sao anh cũng hiểu đó!""

Tô Thời: ""...""

Cái miệng này của cô...

Lâm Thiến nói xong, không hiểu sao lại bị trừng mắt, sau đó cô nhìn anh sải bước đi nhanh vào một căn phòng.

Thật ra cô cũng có một chút, một chút muốn nhìn hình ảnh đó.

Lâm Thiến xắn tay áo đi vào phòng bếp, bình thường mẹ Lâm rất thích nghiên cứu nấu các loại cháo, cô đã xem rất nhiều, không có ý học thì cũng biết nấu.

Phong cách của phòng bếp cũng không khác bên ngoài là bao, nồi niêu xoong chảo gì đó có đủ cả, Lâm Thiến sờ lên tới sờ lui, sau đó lại giơ tay lên nhìn.

Aida, không có chút bụi.

Cô lại mở một ngăn tủ khác, phát hiện... nhà anh thậm chí còn có cả gạo kê.

Được rồi.

Rõ ràng nhìn anh thế nào cũng không giống người dính khói lửa, chụp mấy bức ảnh cũng đủ để làm quảng cáo cho tạp chí, không ngờ trong bếp lại đủ đồ như thế này.

Động tác trong tay Lâm Thiến không dừng lại, suy nghĩ phấn khích không ngừng nhảy nhót trong đầu.

Sau khi cô đồng ý ở trên xe đã muốn nói những thứ như cháo có thể gọi bên ngoài giao đến... Mặc dù ở khu này chắc sẽ không được cho vào.

Nhưng cô vẫn quyết định không nhắc nhở anh.

Bỏ qua tâm tư nhỏ nhoi đó... Đồ cô làm chắc chắn ngon hơn thức ăn bên ngoài nha!

Cách mấy phút cô lại chạy ra nhìn bên ngoài đề phòng lỡ như lời nói xui xẻo trong miệng cô thành sự thật.

Được khoảng bốn lần cô ló đầu ra nhìn, đến lần thứ năm...

Trên sofa đã xuất hiện một người đang ngồi.

Nghe thấy tiếng dép lê của cô, người kia cũng nhìn qua, anh đã thay đồ ngủ, mái tóc vừa gội mềm mại rủ xuống, nhìn dịu dàng vô hại.

""Xong chưa?"" Anh hỏi.

""...Vẫn chưa."" Lâm Thiến lấy lại tinh thần, rụt đầu quay lại bếp rót một cốc nước nóng mang ra ngoài đặt lên bàn trà, tiếng ly thủy tinh và mặt bàn chạm vào nhau vang lên âm thanh giòn giã.

""Tôi mới đun nước."" Sau khi để xuống, cô ngồi chỉ cái cốc: ""Anh không cần uống thuốc sao?""

""...""

Tô Thời hơi ngạc nhiên, anh gật đầu: ""Cần.""

Lâm Thiến nhìn anh thuần thục lấy một hòm thuốc cỡ nhỏ dưới bàn trà lên, lấy ra hai lọ nhỏ, đổ mấy viên nhộng xanh xanh đỏ đỏ ra tay, bỏ vào miệng rồi cầm cốc uống nước nuốt xuống.

Lâm Thiến phát hiện ra có chút kì lạ: ""Nhiều như vậy mà anh có thể uống hết trong một lần sao?" Cô uống loại thuốc này phải uống từng viên từng viên, hơn nữa còn phải xem có may mắn nuốt xuống được không, cho nên cô tình nguyện uống thuốc pha hơn.

""...Ừ, đã quen rồi.""

Lúc đầu cũng nuốt không trôi, nhưng uống quá nhiều, không cần cố ý, cứ vậy mà một lần có thể uống hết.

Giống như đau bụng cũng có thể thành thói quen.

Tô Thời còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nhập viện, đau không kém hôm nay là bao, lần đó anh đã nghĩ, trực tiếp nhảy lầu chết đi cho xong.

Nhưng bây giờ anh đã quen với loại đau đớn này, thậm chí anh còn có thể tắm rất nhanh trong cơn đau, mặc dù tắm xong cũng không còn sức để làm gì.

Tô Thời không muốn nói nhiều, bây giờ ngồi với anh còn khó chịu hơn là đứng, anh tiện tay cầm gối trên sofa rồi nằm lên trên, cảm giác như vậy mới khiến anh dễ chịu hơn chút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh vừa nhắm mắt lại, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc: ""Có phải anh rất đau, rất khó chịu không?""

""..."" Tô Thời lại mở mắt.

Anh cho rằng vừa rồi cô yên lặng là do đã về bếp.

Lúc đầu anh muốn nói "ừ"".

Nhưng khi chạm phải ánh mắt cô, nhìn cô hoàn toàn khác với ngày thường, dáng vẻ yên lặng, cẩn thận của cô thì lại không muốn nói nữa.

Anh đổi giọng: ""Cô nói chuyện đi.""

Vẻ mặt Lâm Thiến ngơ ngác: ""Hả?""

""Trước khi cháo nấu xong, cô nói chuyện với tôi, nói liên tục."" Tô Thời xoay người về phía cô: ""Chuyển sự chú ý.""

""...Ồ.""

Vốn dĩ Lâm Thiến đang đứng cạnh sofa, sau khi đồng ý, cô trực tiếp ngồi lên thảm, khoanh chân lại, mặt cách anh không xa, chiều cao cũng không khác anh đang nằm là bao.

Mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, sau đó cô thật sự bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.

""Kia... Ừ... Cái đó, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi ở hôn lễ của Viên Viên và anh của anh, anh có ấn tượng gì với tôi?""

""...Cô muốn nghe lời thật lòng à?""

""Được rồi, để tôi đổi câu khác...""

""Tô Thời, anh tự tay thiết kế trang trí nhà sao?""

""Đúng.""

""Anh không cảm thấy thiếu một chút gì đó sao? Chính là, nhìn rất giống nhà mẫu trưng bày, mặc dù cái gì cũng có... Nhưng rất không có cảm giác nhà!""

""...Thiếu cái gì?""

""Ví dụ như đồ chơi lông nhung gì đó?""

""...""

Huyệt thái dương của Tô Thời lập tức nhảy lên một cái.

Tay Lâm Thiến sờ tấm thảm lông xù mình đang ngồi, cô nói tiếp: ""Thảm nhà anh cũng đẹp nữa! Kiến trúc của phòng này là gì vậy, nơi này là... Sao? Nhìn cái này giống như một bức tranh vậy? Đây là tranh gì anh biết không?""

""Mua đại.""

""...Ồ.""

...

Lúc đầu anh còn thỉnh thoảng trả lời lại.

Càng về sau Tô Thời càng phát hiện anh không cần nói gì cả Lâm Thiến cũng có thể tiếp tục lải nhải được.

""Tô Thời, anh xem tivi không?""

""...""

""Hửm? Anh xem sao? Anh không xem chứ gì? Nhìn anh không giống người sẽ xem tivi, vậy anh mua cái tivi lớn như vậy treo trong phòng khách làm gì? Anh không sợ quỷ bò từ đó ra tìm anh sao?""

""...""

Giọng cô không bị dính mà rất trong trẻo, không khác tính cách cô là bao, gọn gàng, nhưng một số âm tiết vẫn mang theo sự mềm mại đặc trưng của cô gái nhỏ, Tô Thời luôn không để ý giọng của phụ nữ, nhưng lại cảm thấy mình có thể nhận ra giọng của cô.

Hơn nữa cô nói toàn những thứ vô bổ, không cần tốn đầu óc suy nghĩ, đúng là rất có tác dụng làm chuyển lực chú ý.

Tô Thời đã nhắm mắt lại.

Nhưng anh không ngủ.

Mặc dù cảm thấy dễ chịu hơn nhưng có lẽ do tiếng cô líu ríu bên cạnh, thuốc vừa uống cũng không có tác dụng nhanh như vậy, cơn đau trong dạ dày khiến anh hoàn toàn không ngủ được.

Nhưng Lâm Thiến lại đột nhiên dừng lại.

Anh cảm thấy có lẽ cô đột nhiên không tìm được chủ đề gì để nói nên cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, đỉnh đầu anh có xúc cảm rất nhỏ.

Cả người anh cứng đờ.

Giọng Lâm Thiến cũng trở nên rất nhỏ, ngữ điệu hoàn toàn khác với ban nãy nịnh nọt: ""Tô Thời."" Cô nói: ""Thật ra bề ngoài của anh...""

Lại dừng lại.

Hả?

Bề ngoài thế nào?

Cô vẫn không nói tiếp, dường như quyết tâm không nói, tay vẫn không để yên mà đụng tiếp vào đầu anh.

Tô Thời nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn nổi nữa.

Anh mở mắt ra, mở miệng hỏi: ""Bề ngoài làm sao?""

Lâm Thiến bị anh làm giật mình.

Cô mở to mắt, cả người lùi về sau một khoảng xa, khuôn mặt ửng đỏ, tay chỉ về phía anh tố cáo: ""Anh... Anh không ngủ! Vậy anh nhắm mắt làm cái gì!""

""..."" Tô Thời cảm thấy mình rất vô tội: ""Tôi không thể nhắm mắt sao?""

Lâm Thiến há to miệng, ỉu xìu nói: ""Được, ngài nhắm như nào cũng được.""

Tô Thời nhớ đến lời vừa rồi: ""Cho nên, bề ngoài tôi làm sao? Sao lại không nói?""

""Anh..."" Mặt Lâm Thiến lại đỏ hơn, vẻ mặt dường như rất mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mâu thuẫn đi, cuối cùng cô như nghĩ ra gì đó mà chân thành tha thiết nói: ""Tôi muốn nói bề ngoài của anh đẹp mắt như thảm nhà anh vậy!""

""...""

Huyệt thái dương của Tô Thời lại nhảy lên lần nữa.

Đây đúng là...

Anh cắn răng, lại nhắm mắt lại.

Không biết đã mấy phút trôi qua, Lâm Thiến thật sự không nghĩ được nên nói gì tiếp, hơn nữa cô cũng cảm thấy hơi khát nước.

Cho nên cứ ngồi khoanh chân trên đất nhìn chằm chằm người trên sofa.

Lâm Thiến cảm thấy mình đã nói rất lâu, cô nhìn dáng vẻ Tô Thời, hô hấp của người này ngày càng ổn định, cô có chút nghi ngờ có phải giọng của mình có tác dụng thôi miên không.

Nhưng mà...

Bình thường cũng không phát hiện tổng giám đốc Tô lại gầy thế này nha...

Mặc dù biết đồ ngủ thường mua rộng, nhưng bây giờ anh nằm nghiêng, cả người đều chìm xuống chiếc ghế sofa mềm mại, đôi chân... rất dài càng khiến anh gầy hơn.

Hơn nữa da anh rất trắng, có lẽ vì đau dạ dày nên dưới ánh đèn càng trắng hơn nữa, lông mi dài đen như mực cong vút, môi không khác đánh phấn lót là bao.

Mặc dù khuôn mặt anh vẫn hoàn hảo như cũ.

Mặc dù bây giờ cô chỉ là một nhân viên nấu cháo.

Nhưng nhìn cũng thật đau lòng...

Lâm Thiến cảm thấy bây giờ Tô Thời nhất định đã ngủ thiếp đi rồi.

Cô duỗi một ngón tay ra, không sờ đầu anh như ban nãy... cô tiến bộ rồi! Cô đụng lên xương quai xanh anh một cái.

Lâm Thiến quy hành động này của mình thành tác hại sau say... lại đến tiếp.

Cô không muốn đổ lỗi cho cồn, cô biết mình không say, nhưng cô không thể vượt được rào cản trong lòng nếu không đổ lỗi cho rượu.

Áo ngủ của Tô Thời màu đen, chất tơ, nhìn có vẻ rất trơn, lúc nằm nghiêng khó tránh khỏi việc cổ áo mở rộng ra.

Ngón tay Lâm Thiến dừng lại một giây trên nửa xương quai xanh lộ ra của anh, sau đó chột dạ mà nhanh chóng thu tay lại.

Tiếp đó... lại đi lên trên, hầu kết cô cũng chạm thử.

Sau đó là môi.

Lần này cô dừng lại lâu thêm chút, vừa chạm vào đã không lập tức thu lại.

Cái này mẹ nó... thật giống thạch quá đi!

Tiểu thuyết 18+ thật sự không lừa cô! Môi của đàn ông thật mẹ nó giống thạch!

Sau này có ai mà phàn nàn về ví dụ này, Lâm Thiến cô sẽ là người đầu tiên không phục!

Thật ra cô không muốn quá nhiều.

Thích một người đâu cần lí do đâu.

Bề ngoài của Tô Thời khá hợp gu cô... Mặc dù chắc anh đặc biệt phù hợp với gu của tất cả nữ sinh mới đúng, nhưng lần đầu tiên gặp mặt cô cũng chỉ có hảo cảm mà thôi, dừng lại ở bề ngoài thôi, không nói chuyện được nhiều thì thôi đi, cuối cùng còn tự tạo một chuyện xấu mặt mình nữa.

Cho dù sau đó cô muốn hỏi Viên Viên cách thức liên lạc thì sao chứ?

Trông cậy vào người đã từng bị cô khóc lóc om sòm làm loạn đồng ý xảy ra quan hệ gì đó với cô à?

Mơ cũng đừng mơ.

...Lúc trước cô chính là ôm suy nghĩ này, mặc dù chưa quên người này nhưng cũng không hối hận nhớ thương như vậy.

Nhưng tháng này ở công ty.

Một người từ sợi tóc cũng phù hợp với thẩm mỹ mình như vậy, không chỉ thường xuyên gặp mặt mà còn cả ngày trêu chọc cô, hơn nữa cả những thói quen nhỏ hàng ngày nữa.

Haiz, mặc dù tuổi cô đã cao nhưng tâm hồn vẫn tràn đầy thiếu nữ đấy!

Sao cô chịu nổi chứ.

Bây giờ người này đã ngủ, còn ở trước mặt cô.

Cho nên cô không muốn chịu đựng nữa.

Bờ môi thay thế cho ngón tay, cô dùng hết sức lực toàn thân để khống chế lực của mình, giữ vững thân hình, nhẹ nhàng chạm vào môi anh một cái.

Chắc anh không cảm nhận được đâu nhỉ?

Chắc là còn nhẹ hơn cả muỗi nữa... Hừ, cô còn lâu mới là con muỗi.

Lâm Thiến cảm nhận được cảm giác mơ hồ trong đầu mình lại xuất hiện, tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, một trăm con lạc đà và một ngàn con nai trong lồng ngực cũng không đủ để diễn tả sự kích động này của cô.

Cô đọc nhiều truyện sắc như vậy!

Không có một cuốn nào nói hôn một cái có thể trở nên kích động như thế cả!

Vì sao? Vì đây là nụ hôn đầu sao? Hay vì cô ế từ trong trứng nên mới khác người ta?

Lâm Thiến cảm thấy rất nóng.

Cô quyết định đứng dậy đi qua đi lại để mát hơn một chút, đối mặt với người này tiếp chỉ sợ cô lại làm ra chuyện gì đó cũng nên.

Không ngờ rằng tay mới chống xuống thảm định đứng lên...

Thì một cánh tay khác đã bị một lực kéo xuống ngồi vào chỗ cũ.

Cũng may thảm dày nên cô ngồi xuống như vậy cũng không đau.

Lâm Thiến lập tức quay đầu, cô chạm phải đôi mắt mang theo ý cười sáng ngời, mặt lại bắt đầu nóng bừng.

Anh anh anh anh anh lại giả vờ ngủ!!!

Tô Thời chống một tay lên, một tay khác nắm chặt lấy cánh tay cô.

Anh để tay ra sau gáy cô, kéo cô về phía trước.

Khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo lại gần hơn.

Lâm Thiến không tự chủ được mà nín thở.

"Lâm Thiến." Anh đọc rõ rừng chữ.

"..."

Cô không thoát được sự kiềm chế của tay anh, chỉ có thể nâng mắt nhìn Tô Thời nửa nằm trên sofa lại gần cô, cằm anh hơi nhọn, khóe mắt hẹp dài hơi cong lại thành móc câu nhỏ, cười lên rất giống yêu tinh mê hoặc lòng người: "Hôn xong muốn chạy à?"

- -------------------

Lời tác giả:

Cháo: Tôi đã cạn.

Rượu: Tôi mẹ nó lại thành thứ cõng chiếc nồi này.:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.