Khoảng thời gian vừa qua có rất nhiều chuyện điên khùng xảy ra với
Lâm Ngọc, có lẽ chuyện đáng sợ nhất là kêu cô làm thành viên hội học
sinh, ko biết đầu óc anh ta có vấn đề hay ko, gì chứ kêu cô làm kẻ cướp
giữa đường may ra còn có đường hơn việc ngồi cả ngày trong phòng kín. "Tôi từ chối" Cô dứt khoác trả lời
"Cô ko có quyền từ chối" Đoán được câu trả lời, Thiên Hạo ko ngạc nhiên lắm.
"Anh là cái thá.." Nhận thức được mình nói hơi quá, Lâm Ngọc sửa chữa ngay "Anh là ai mà cấm tôi ko có quyền đó?"
"Cô quên rồi sao?"
"Quên gì?" Lâm Ngọc thắc mắc
Thiên Hạo im lặng ko nói, nhàn nhã bưng tách cà phê nóng lên nhấp nhẹ.
Gia Bảo - thư kí kiêm thủ quỹ của hội học sinh đứng cạnh nãy giờ chứng kiến mọi việc, đại khái anh cũng hiểu được sơ sơ, ngươi này thì cứng đầu còn người kia thì cố chấp, hai người họ tranh cãi khiến cho căn phòng tràn
ngập mùi thuốc súng. Anh nghĩ ko tìm cách giải quyết sẽ có cảnh đổ máu
nơi đây.
"Cả hai bình tĩnh, có việc gì từ từ nói" Ko hiểu sao Gia Bảo thấy hai người này mà sống chung nhà rất 'hợp'.
"Anh ko nói sao tôi biết được?" Lâm Ngọc mất bình tĩnh hét lên, hai tay chống hông, mặt sát khí như chị hai sắp đánh lộn.
"Bình tĩnh..bình tĩnh" Gia Bảo khuyên ngăn, bạn thân của hắn hết người chọc lại chọc trúng đầu gấu hung dữ.
"Tôi ko có nhưng với tư cách là hội trưởng hội học sinh thì sao?" Thiên Hạo đắc ý, lần đầu tiên anh lấy quyền hành ra oai.
Lâm Ngọc tức giận, đúng rồi, anh ta là hội trưởng hội học sinh cơ mà, anh
ta muốn gì ko được, cô lườm anh, nói trong miệng "Đồ con nít"
"Cái gì?" Thiên Hạo tai thính nghe ai đó nói xấu.
"Ko có gì" Lâm Ngọc giả nai đáp, nhưng phút sau lại nói tiếp "Ích kỷ"
Thiên Hạo liếc Lâm Ngọc, cho cô ánh mắt cảnh cáo
"Cô là thành viên ở đây có rất nhiều lợi, đặc biệt chuyện cô là thủ lĩnh
nhóm học sinh đánh nhau tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua"
"Tại sao lại là tôi?"
"Hạn chế sức ảnh hưởng của cô đối với nhóm đó đồng thời ko gây sự chú ý với hiệu trưởng"
Lâm Ngọc nắm tay lại thành nắm đấm, bị anh bắt trúng điểm yếu
"Vậy nếu tôi đồng ý thì tôi sẽ phải làm gì?"
Thiên Hạo hài lòng nhìn Lâm Ngọc mắc bẫy, nhắc nhở Gia Bảo đằng sau. Gia Bảo
hiểu ý, lên tiếng "Mỗi ngày sau giờ học đến đây sắp xếp tài liệu, chuẩn
bị cà phê,..vvvvvvv"
Lâm Ngọc đưa tay bảo ngừng lại, đầu óc cô chứa ko nổi lời anh ta
"Nói đại là chân sai vặt đi, ko cần màu mè"
"Cô rất thông minh" Gia Bảo tán thưởng
"Quá khen"
Thiên Hạo đứng dậy lấy cặp kéo Lâm Ngọc ra khỏi phòng "Đi với tôi"
Tại sân vận động
Hai bóng người một lớn một nhỏ kéo dài trên mặt đất, bóng chiều tà chiếu
lên khiến cho khung rất lãng mạn. Ai nhìn đằng sau đều thấy họ là một
cặp đẹp đôi.
Đi muốn gãy chân mà Thiên Hạo ko nói gì cả, Lâm Ngọc khó chịu
"Anh kéo tôi ra đâu làm gì?"
Thiên Hạo dừng bước chân, quay lại nhìn cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau lại ko nói.