"....." không có tiếng trả lời, thay vào đó là tiếng hít thở đều đều.
"Mở mắt ra nhìn tôi được không, cô ngủ hai ngày liền rồi đó" anh kiên nhẫn xoa nhẹ bàn tay cô.
"Ghét tôi đến vậy sao? Ngay cả nhìn cũng không muốn sao?" Thiên Hạo cười khổ, lỡ Lâm Ngọc ghét anh thật rồi thì anh làm sao đây..
Người nằm trên giường như nghe thấy gì, khẽ nhíu mày nhưng chỉ trong giây lát, Lâm Ngọc trong mơ nghe thấy tiếng ai đang thầm thì bên tai, thật ồn ào, phá giấc ngủ của cô.
"Thật xin lỗi"
Cả nửa ngày, âm thanh của anh mới vang lên trong không gian, cũng trong nháy mắt đánh vào trái tim Lâm Ngọc, là ai đang nói vậy..
Thiên Hạo hôn lên bàn tay cô, đứng dậy đi ra khỏi phòng, anh không thể ở lại lâu hơn, anh sẽ không kiềm chế được khi nhìn cô thương tích đầy mình nằm im trên giường như vậy, trái tim anh chịu không nổi.
Móc điện thoại ra, anh bấm vào dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Gia Bảo
"Đã tìm ra hang ổ bọn chúng, cậu tính sao?" Thiên Hạo đã nhờ anh kiếm ra đồng bọn của tên Long, dám đụng vào người của Thiên Hạo không thể không tha.
"Tớ đến ngay" Nói xong, anh nhanh chóng đi ra bệnh viện, ngồi lên chiếc MV Agusta F4 lao đi trên đường cao tốc.
"Được, được rồi, chờ tôi một lát" Duy Khánh bó tay, nhìn cô làm nũng anh không thể từ chối.
"Yeah..thịt muôn năm" Lâm Ngọc vỗ tay, bây giờ cô mới để ý tới cô gái mới nãy đang đứng sau lưng Duy Khánh.
Duy Khánh quay người, căn dặn
"Cô trông chừng cô ấy giúp tôi"
"Anh yên tâm, tôi sẽ lo cho cô ấy" Cô gái cười nhỏ nhẹ, bộ dáng nho nhã tao lệ khiến Lâm Ngọc cùng là con gái nhưng mình với cô ấy sao trái ngược nhau thế.
Đợi đến khi Duy Khánh đi, Lâm Ngọc mới hỏi
"Xin hỏi, cô là ai vậy?" Cô nhớ mình đâu có quen người nào dễ thương như cô gái này
"Tôi là Châu Nghi Nghi, cô cứ gọi tôi là tiểu Nghi" cô gái cười cười, nụ cười đẹp đẽ như đóa hoa nhỏ làm ai cũng say đắm.