“Muốn ăn gì không?” Gió nhẹ làm tóc Lâm Ngọc bay loạn xạ, anh nhịn không được vươn tay vén tóc cô ra sau tai, xoa nhẹ đầu cô. Anh nghĩ từ hôm qua đến giờ chắc cô chưa ăn gì.
Hành động của anh rất dịu dàng, trước đây anh xoa đầu cô rất nhiều lần nhưng thấy anh như vậy cô càng rung động hơn.
“Tôi..tôi..” Lắp bắp không nên lời, cô xấu hổ vén chăn lên đứng dậy đi xuống giường nhưng bị anh ngăn lại.
“Người bệnh nên nằm nghỉ trên giường, không đi lung tung” Thiên Hạo đặt cô lên giường, kéo chăn cao lên, tùy tiện sửa sang quần áo.
“.....” Thiên Hạo còn đang phân vân không biết phải dung cách gì để bắt cô ăn nên không nghe được tiếng đập cửa.
Không thấy tiếng trả lời, Lâm Ngọc bực bội đập càng to hơn
“Này..định để tôi chết ngạt trong đây hả?” Bắt bà chờ, khi nào ra biết tay bà.
“A, chờ một chút” Thiên Hạo giật mình, anh lơ đãng quá, quên cô đang trong nhà vệ sinh, nghe tiếng gào thét bên trong như một con thú, xác định khi cô ra anh chết chắc.