Nhân lúc mẹ Lý đi rửa bát, ba Lý phưỡn bụng đi bộ trong phòng khách để tiêu cơm. Lý Khoa lén chuồn vào phòng tìm thuốc kích thích tiêu hóa mà anh chuẩn bị sẵn ở nhà cho Lý Cẩu Đản.
Bóc hai viên thuốc nhét vào miệng xong, Lý Khoa ôm bụng thở dài một tiếng, xoay người đã đối diện với ánh mắt giống như của giáo viên chủ nhiệm đứng nhòm qua cửa sổ thủy tinh của ba Lý, “… Ba cũng uống chứ?”
Ba Lý phưỡn bụng, lẳng lặng đi đến cầm lấy một ít, sau khi phát hiện Lý Khoa ăn vụng thuốc kích thích tiêu hóa, ông kiêu ngạo cứ như vị tướng quân mới đánh thắng trận, khinh bỉ liếc mắt nhìn cái hộp thuốc tiêu hóa trong tay Lý Khoa mà anh vẫn chưa chưa kịp giấu đi, ông hừ lạnh, nói: “Hừ! Ba đây càng già càng dẻo dai, không giống với mày, tuổi còn trẻ, mới ăn được có mấy bát cơm mà đã phải dùng đến thuốc để kích thích tiêu hóa.”
“… Thế thì con cất đi vậy.”
Trong lòng Lý Khoa thì lầm bầm: Ông già thối này, càng có tuổi miệng lưỡi càng cứng.
Tóm được Lý Khoa đang ăn vụng thuốc kích thích tiêu hóa nên ba Lý vô cùng thỏa mãn, ông không nhịn được bèn đi chia sẻ tin vui này với mẹ Lý.
Mẹ Lý lo lắng liếc nhìn bụng của ông, nói: “Anh không định mới ngày đầu tiên mà đã vào bệnh viện cấp cứu đấy chứ?”
Ba Lý vỗ lên cái bụng đã no căng, kiêu ngạo nói: “Anh còn có thể ăn thêm một bát nữa!”
“Buổi trưa con phải ăn hai bát cơm trắng trộn với cỏ…”
Từ lúc tập thể hình, mỗi ngày nó đều phải ăn salad trộn từ các loại rau dưa, một người không có thịt thì không vui như Lý Cẩu Đản có một dạo cảm thấy nó đã biến thành một gốc cỏ xanh mượt.
Nhớ lại lịch sử đẫm máu ấy và những món thịt trên bàn ăn hôm nay không được ăn vào miệng, Lý Cẩu Đản hu hu lên, “Cỏ thật đáng sợ, ngoại trừ phân ra, cỏ là thứ đồ ăn đáng sợ nhất trên thế giới này!”
Nghe Lý Cẩu Đản kêu ca, mèo Kha đột nhiên có một suy đoán không hay, cô lên giọng, hỏi: “Trước đây con ăn phân rồi à?”
Lý Cẩu Đản ngồi xổm trên sàn, nhìn Lý Khoa đầy ẩn ý, “Lúc con mới đến tay Khoa Khoa, ba cứ quên thêm thức ăn với cả sàng phân cho con, có lần con đói không chịu được, đã liếm cục “kít” của mình đấy…”
Lý Khoa bị Lý Cẩu Đản làm cho buồn nôn, anh bịt miệng lại, đối diện với móng vuốt sáng loáng của mèo Kha, anh giãy giụa tự cứu giúp bản thân, “Lúc con còn nhỏ, ba sàng phân hai ngày một lần, sau này lớn lên thì một ngày hai lần, đúng giờ cho mèo ăn đủ số lượng thức ăn cho mèo, cho con ăn theo đúng lượng, ăn nhiều không tốt!"
Ba Lý & mẹ Lý nghe thấy tiếng mèo nôn nên đi vào: “…”