Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 100: Thuốc tiêu hóa ăn ngon thật



Nhân lúc mẹ Lý đi rửa bát, ba Lý phưỡn bụng đi bộ trong phòng khách để tiêu cơm. Lý Khoa lén chuồn vào phòng tìm thuốc kích thích tiêu hóa mà anh chuẩn bị sẵn ở nhà cho Lý Cẩu Đản.

Bóc hai viên thuốc nhét vào miệng xong, Lý Khoa ôm bụng thở dài một tiếng, xoay người đã đối diện với ánh mắt giống như của giáo viên chủ nhiệm đứng nhòm qua cửa sổ thủy tinh của ba Lý, “… Ba cũng uống chứ?”

Ba Lý phưỡn bụng, lẳng lặng đi đến cầm lấy một ít, sau khi phát hiện Lý Khoa ăn vụng thuốc kích thích tiêu hóa, ông kiêu ngạo cứ như vị tướng quân mới đánh thắng trận, khinh bỉ liếc mắt nhìn cái hộp thuốc tiêu hóa trong tay Lý Khoa mà anh vẫn chưa chưa kịp giấu đi, ông hừ lạnh, nói: “Hừ! Ba đây càng già càng dẻo dai, không giống với mày, tuổi còn trẻ, mới ăn được có mấy bát cơm mà đã phải dùng đến thuốc để kích thích tiêu hóa.”

“… Thế thì con cất đi vậy.”

Trong lòng Lý Khoa thì lầm bầm: Ông già thối này, càng có tuổi miệng lưỡi càng cứng.

Tóm được Lý Khoa đang ăn vụng thuốc kích thích tiêu hóa nên ba Lý vô cùng thỏa mãn, ông không nhịn được bèn đi chia sẻ tin vui này với mẹ Lý.

Mẹ Lý lo lắng liếc nhìn bụng của ông, nói: “Anh không định mới ngày đầu tiên mà đã vào bệnh viện cấp cứu đấy chứ?”

Ba Lý vỗ lên cái bụng đã no căng, kiêu ngạo nói: “Anh còn có thể ăn thêm một bát nữa!”

Mẹ Lý mỉm cười, múc một bát đầy canh mà bà mới làm xong, "Nào, uống đi."

“…” Khóe miệng ba Lý giật giật, ông tránh mắt, không dám nhìn bát canh tràn đầy kia.

“Aiz.” Mẹ Lý thu bát lại, thở dài một tiếng, “Anh quên vừa nãy anh đã đồng ý em thế nào rồi hả?”

“Không cãi nhau với con trai, nhường nhịn hơn một chút, một sự nhịn là chín sự lành.”

Ba Lý liệt kê từng điều một, sau đó nói: “Anh đã nhịn nhiều lắm rồi, đã nhường cho thằng ranh con cả nửa đĩa rồi còn gì.”

“…” Nhớ lại đĩa đầy ớt hiểm và dầu ớt ở dưới lòng đĩa, người Giang Nam không thể ăn cay như mẹ Lý cảm thấy đầu lưỡi mình giống như bị thứ mùi vị kia làm bỏng, bà không nhịn được, hỏi: “Hình như anh cũng không ăn được ớt mà, hôm nay thật sự không bị cay à?”

Đầu lưỡi của ba Lý sợ hãi cuộn một vòng trong vòm họng, vô cùng thành thật nói: “Thật sự là rất cay, thằng ranh ấy nhất định đã đổ cả một chai tương ớt vào, anh đau hết cả lưỡi rồi.”

Khóe miệng mẹ Lý hơi co giật, bà đem chai tương ớt đã hết giấu về phía sau rồi vỗ cánh tay ba Lý, nhẹ nhàng nói: “Chắc là chỉ cho quá nhiều ớt hiểm thôi, con trai sẽ không cho nhiều tương ớt như vậy, thằng bé còn học được món mà anh thích nhất, anh cứ thử ngẫm lại mà xem."

“Vậy được rồi…” Ba Lý dựa ra sau, không cẩn thận đụng phải nhà cây cho mèo, đột nhiên ông cười lên.

Ông tự thưởng thức cái nhà cây cho mèo một lúc, sau đó gọi mẹ Lý, “Em xem, cái này là nhà cây cho mèo, hình như thằng ranh kia nuôi mèo phải không?”

Mẹ Lý vuốt ve cái nhà cây cho mèo lông bù xù, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng, “Tròn tròn, lông xù xù, vừa rồi anh có thấy mèo ở đâu không?”

Ba Lý quan sát xung quanh, gần như trong phòng khách chỗ nào cũng có đồ vật liên quan đến mèo, ở cửa phòng bếp là nhà cây cho mèo, trong phòng khách là cần câu mèo và bàn cào móng cho mèo để rải rác đây đó, còn có mấy cái gối ôm có tạo hình mèo khác nhau nữa.

“Cả buổi trưa cũng không thấy con mèo nào chạy qua cả.”

“Mèo là loài sinh vật có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh, chắc là nó sợ người lạ, chờ quen rồi thì sẽ đỡ hơn."

Mẹ Lý và ba Lý nói chuyện ở trong bếp, Lý Khoa và mèo Kha vội vàng thu dọn ở phòng ngủ chính.

Dọn dẹp tất cả những thứ có thể làm bại lộ thân phận của Lý Cẩu Đản và mèo Kha nhét vào tủ treo quần áo to ở trong phòng ngủ cho khách, mèo Kha dùng chân ấn lên điện thoại di động, điên cuồng tìm hàng loạt những bộ quần áo có từ khóa “đoan trang, chín chắn”, “thận trọng”, “phong cách hiền thục” ở trên trang tao… gì gì đó.

Sau khi điên cuồng đặt hơn mười bộ quần áo, mèo Kha ôm trái tim nhỏ bé đang đập điên cuồng của mình, không chắc chắn lắm, hỏi: "Ba mẹ anh thật sự rất dễ gần, mắt thẩm mỹ cũng bình thường đúng không?”

Lý Khoa lần mò trong điện thoại di động để chọn cho ba mẹ của mình mấy bộ quần áo của mùa này, nghe cô nói vậy thì tay khựng lại, chính anh cũng bắt đầu không chắc chắn, anh hơi chột dạ, “Có thể là mới từ bộ lạc trở về nên vẫn chưa quen lắm, chờ tóc dài ra chắc là sẽ đỡ hơn... nhỉ.”

Lý Cẩu Đản ngồi xổm ở cửa để canh gác cho hai người, nó đưa mắt nhìn lại, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi, nói: “Dì rất đáng sợ…”

Một người, một mèo đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Lý Cẩu Đản, “?”

“Buổi trưa con phải ăn hai bát cơm trắng trộn với cỏ…”

Từ lúc tập thể hình, mỗi ngày nó đều phải ăn salad trộn từ các loại rau dưa, một người không có thịt thì không vui như Lý Cẩu Đản có một dạo cảm thấy nó đã biến thành một gốc cỏ xanh mượt.

Sau khi giảm béo có hiệu quả, dưới sự đồng ý của mèo Kha, Lý Khoa mới bắt đầu thả lỏng tay, lúc làm cơm sẽ có thêm món thịt, thế nên nó mới được ăn món mặn vào miệng.

Nhớ lại lịch sử đẫm máu ấy và những món thịt trên bàn ăn hôm nay không được ăn vào miệng, Lý Cẩu Đản hu hu lên, “Cỏ thật đáng sợ, ngoại trừ phân ra, cỏ là thứ đồ ăn đáng sợ nhất trên thế giới này!”

Nghe Lý Cẩu Đản kêu ca, mèo Kha đột nhiên có một suy đoán không hay, cô lên giọng, hỏi: “Trước đây con ăn phân rồi à?”

Lý Cẩu Đản ngồi xổm trên sàn, nhìn Lý Khoa đầy ẩn ý, “Lúc con mới đến tay Khoa Khoa, ba cứ quên thêm thức ăn với cả sàng phân cho con, có lần con đói không chịu được, đã liếm cục “kít” của mình đấy…”

“…”

Là người sử dụng tấm thân mèo này, mèo Kha cảm nhận được sự miêu tả của Lý Cẩu Đản, phảng phất như cô tận mắt nhìn thấy hình ảnh mình ăn phân, lúc này không nhịn được mà nôn khan.

Lý Khoa bị Lý Cẩu Đản làm cho buồn nôn, anh bịt miệng lại, đối diện với móng vuốt sáng loáng của mèo Kha, anh giãy giụa tự cứu giúp bản thân, “Lúc con còn nhỏ, ba sàng phân hai ngày một lần, sau này lớn lên thì một ngày hai lần, đúng giờ cho mèo ăn đủ số lượng thức ăn cho mèo, cho con ăn theo đúng lượng, ăn nhiều không tốt!"

Ba Lý & mẹ Lý nghe thấy tiếng mèo nôn nên đi vào: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.