Mẹ Lý nhìn Lý Khoa, muốn nói lại thôi, sắc mặt phức tạp, nói: “Khoa Khoa à, con gặp phải khó khăn gì thì cứ nói thẳng, ba và mẹ nhất định sẽ giúp con.”
“...”
“Coi như mày gặp phải khủng hoảng kinh tế cũng không thể để một con mèo ăn phân với mày chứ?”
Ba Lý còn trực tiếp hơn so với mẹ Lý, sau khi ông chỉ trích Lý Khoa “không có đạo đức” xong bèn nhanh chóng tóm lấy mèo Kha đang ngơ ngác vào lòng an ủi.
Bật ra một câu hết bé đáng yêu ơi, lại bé yêu à rồi lại bảo bối nhỏ, hoàn toàn không cần tiền. Lý Khoa nghe mà xấu hổ không thôi.
“Ba, ba, ba. Ba đừng có hãm hại mèo của con, con bé đang tốt mà.”
Ba Lý lườm anh một cái, “Mày còn để cho mèo ăn phân thì mèo có còn tốt được không?”
“...” Lý Khoa giãy giụa tự cứu mình, “Mèo con tò mò nên cái gì cũng ăn, thứ mà người ta chưa từng thử qua thì liếm một cái đã làm sao?”
Mèo nhỏ đáng yêu được giấu ở trong lòng, độ khoan dung của ba Lý đối với Lý Khoa lớn hơn không ít, hiếm khi ông không gây chuyện với anh mà kiêu ngạo hừ một tiếng rồi ôm mèo, cứ thế đi ra khỏi cửa.
“Ấy? Ba, ba ôm mèo của con đi đâu thế?!”
“Hừ! Mày không để bụng đến Cẩu Đản Đản thì hỏi Cẩu Đản Đản đi đâu làm gì?”
Mẹ Lý khẽ thở dài một tiếng, vỗ vai Lý Khoa, bất đắc dĩ nói: “Ba của con chính là người có tính tình hùng hùng hổ hổ, chắc lần này định đưa nó đi làm chứng nhận để mang theo ba mẹ ra ngoài chơi mấy tháng, sau đó sẽ trả lại cho con.”
“... Con thật sự không để cho Cẩu Đản ăn phân, con với Tiểu Kha đang nói đùa với nhau mà, mẹ, mẹ đừng hiểu nhầm.”
“Mẹ không hiều nhầm, nhưng ba của con lại cho là thật.”
*Khi ba của bạn cho rằng bạn ngược đãi “cháu gái” của ông thì nên làm gì? Gấp, đang online chờ!*
Sau khi nghe tin Lý Khoa nuôi mèo, trái tim ba Lý vẫn luôn xốn xang, lúc này, sau khi được ôm “cháu gái” ngoan ngoãn, mềm mại, ba Lý lại càng không hề có ý định trả mèo Kha cho Lý Khoa. Ông vui tới mức ngâm nga mấy bài ca, đung đưa trong phòng khách.
“Bé ngoan à, ông là ông nội nè!”
Ba Lý nắm lấy hai chân của mèo Kha, xoa nắn đệm thịt của cô, lại còn gãi cằm của cô nữa, mèo Kha được hầu hạ đến mức cứ kêu grừ grừ không ngừng.
Sau khi Lý Khoa víu lên cửa phòng ngủ, anh dùng vẻ mặt ai oán nhìn mèo Kha đã quên mất anh, hưởng lạc một mình.
Lý Cẩu Đản bám phía sau anh, hâm mộ nhìn mèo Kha rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Em cũng muốn được vuốt lông.”
“...”
Xong đời, mèo trong nhà cũng làm phản rồi.
Cách Tết chỉ còn không đến nửa tháng, ba Ôn và mẹ Ôn ở thủ đô gọi điện đến dò hỏi kế hoạch năm mới của đám Lý Khoa, trong lời nói đều tỏ ra hy vọng hai người đến thủ đô đón năm mới với bọn họ.
Lý Khoa đưa mắt nhìn mèo Kha đang chơi với ba Lý mà không biết trời đất ở đâu, rồi lại nhìn mẹ Lý đang ngồi trên ghế sô pha xem phim truyền hình trên ti vi và ăn hoa quả. Anh chạy bước nhỏ về phòng ngủ, che mic điện thoại, khóa trái cửa phòng lại rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Cháu và Tiểu Kha không về được đâu ạ, bọn cháu đã đặt lịch đi du lịch rồi ạ, bác và bác trai cũng đăng ký đi chơi theo đoàn đi ạ. Năm mới ra nước ngoài chơi rất vui đó ạ, kỳ nghỉ năm mới cũng dài, lại còn không bị chen chúc như những điểm du lịch ở trong nước.”
Ba Ôn và mẹ Ôn xúm vào điện thoại nói với Lý Khoa vài câu, từ đầu đến cuối cứ tránh trả lời câu Lý Khoa nói. Sau khi cúp điện thoại, mẹ Ôn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vỗ đùi, hai ông bà xác định đi tới Thượng Hải để cùng đón tết với con trai, con gái, con dâu, con rể của bọn họ.
Núi không đến với ta thì ta đến với núi vậy!
Hai người vui vẻ quyết định lịch trình, cũng đặt vé máy bay vào ba ngày sau, mẹ Ôn bắt đầu thu dọn những đồ vật muốn mang theo.
Đối với chuyện này, ba Ôn vẫn hơi lo lắng, ông không chắc chắn, hỏi lại mẹ Ôn, “Không nói với Tiểu Lý một câu mà đã qua đó như vậy có ổn không? Ba mẹ cậu ấy cũng ở đó thì phải làm thế nào?”
Mẹ Ôn đang nhét hai chai tương ớt ngâm muối bà tự làm vào va li, nghe vậy bèn trả lời, “Ba mẹ của Tiểu Lý còn đang du lịch vòng quanh thế giới mà, đã về đâu. Mấy ngày trước tôi và mẹ của Tiểu Lý còn đang nói về lịch trình gần đây nhất của bọn họ đó.”
“Hơn nữa, con trai, con gái tôi đều ở đó, bọn nó không về ăn tết với tôi thì tôi tự đi máy bay đến đó với bọn nó. Bọn nó còn oán giận gì được?!”
“...” Ba Ôn xua tay, bất đắc dĩ nói: “Thế thì tùy bà, tương ớt đừng cho vào va li, gửi chuyển phát nhanh sang bên đó đi, vừa bớt việc mà lại tiện, va li của bà mà vượt cân nặng thì lúc lên máy bay lại phiền.”
“Biết rồi, ngày nào ông cũng lải nhải, thật sự muốn để con trai, con gái ông nhìn thấy dáng vẻ lải nhải của ông, đỡ phải nói tôi lo nhiều chuyện...”
Ba Ôn thông minh lựa chọn im miệng, ông đặt tờ báo trong tay xuống, xắn tay áo lên cùng dọn đồ với mẹ Ôn.
Những việc xảy ra ở thủ đô thì vài người ở bên này đều không biết, Ôn Cẩm còn đang ở bờ vực đột tử, anh điên cuồng tăng ca làm việc. Tề Vanh cũng đang điên cuồng thức đêm để đuổi kịp tiến độ công việc chỉ vì muốn năm mới có thể đến đón tết cùng với ba Ôn và mẹ Ôn.
Mà hai người Lý Khoa và mèo Kha đang mở cuộc họp, bàn bạc đối sách để đối phó với ba Lý – người cuồng những thứ lông xù.
Ba Lý vừa nhìn thấy con mèo mập mạp, mềm mại thì lòng yêu thích đã bộc phát ra, không thể ngăn cản nổi.
Trước đây, ông sợ kết hôn với mẹ Lý rồi mà vẫn thích những con vật nhỏ mềm mại, lông xù thì sẽ ảnh hưởng tới hình tượng cao lớn, uy nghiêm của ông trong lòng mẹ Lý. Sau này có Lý Khoa, ông lại dùng hết toàn bộ sức mạnh để xây dựng hình tượng nhân vật người cha nghiêm khắc.
Sau khi kết hôn mười mấy năm, ba Lý mê muội ôm một con mèo hoang vô cùng mềm mại về nhà thì mẹ Lý mới dần phát hiện ra bộ mặt thật của ông.