Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 103: Người một nhà



Buổi sáng một ngày nọ, tất cả mười mấy bộ quần áo mà Lý Khoa và mèo Kha đặt mua đều được đưa đến.

Trải qua mấy tháng ăn nằm cùng nhau, con mắt thẩm mỹ của Lý Khoa đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, không còn mặc lên người áo sơ mi ca rô thùng thình lỏng lẻo gì đó nữa, anh bắt đầu tự phối một số bộ quần áo phù hợp với phong cách của mình.

Lần này chọn quần áo cho ba Lý mẹ Lý cũng không ngoại lệ, đều là mấy bộ quần áo kiểu dáng dễ nhìn, mặc lên người cảm thấy thoải mái.

Ba Lý cầm một chiếc áo khoác bằng lông dê màu xám thuần, mặc dù trong lòng rất nóng lòng muốn thử, nhưng vẫn giả vờ làm ra vẻ ghét bỏ: "Mày chọn toàn mấy thứ quần áo gì vậy, màu sắc tối tăm, u ám chẳng hợp với ba chút nào hết, xì!"

Lý Khoa đang cầm dao rọc giấy mở hàng, nghe vậy liền liếc mắt nhìn áo khoác lông dê trên tay ba Lý, nói: "Vậy ba đừng mặc nữa, ba cũng chỉ mới năm mươi tuổi thôi, nên mặc mấy thứ tươi sáng rực rỡ một chút, mặc màu xám làm gì."

Ba Lý cầm áo khoác lông dê ướm lên người mấy lần, dối lòng nói: "Tuy màu sắc này hơi già một chút, nhưng kiểu dáng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, nể tình mày vất vả mua về đây, ba mặc thử thôi."

"..."

Nói xong, ba Lý bước từng bước nhỏ đi vào phòng ngủ chính, bộ dạng rõ ràng là vô cùng vui vẻ nhưng lại làm bộ như mình không thích, khó chịu.

Lý Khoa bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Người khó tính thành tinh, quỷ nũng nịu, nói thích thì có sao đâu?"

"Ba con ngoài miệng nói không thích, nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ." Mẹ Lý híp mắt cười, tiếp tục nói: "Nhiều năm như vậy con cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của ông ấy rồi, tuổi càng cao lại càng giống như trẻ con, ông ấy cũng cần con dỗ dành đó."

"..." Lý Khoa hơi trầm lặng, nhìn thoáng qua phòng ngủ chính, nói sang chuyện khác: "Sắp ăn cơm trưa rồi, con đi gọi Tiểu Kha thức dậy."

Mẹ Lý ngăn anh lại: "Cô bạn nhỏ căng thẳng quá, tối hôm qua cũng không có ngủ mấy, sáng sớm nay mới chợp mắt một lát, con để con bé ngủ thêm một lát nữa đi."

Mở hết mười mấy kiện hàng ra, Lý Khoa ôm một đống quần áo mà mèo Kha mua rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ cho khách: "Tiểu Kha gần đây vẫn rất kiên trì rèn luyện sức khỏe, nếu nghỉ ngơi không đúng giờ sẽ thất bại trong gang tấc, con đi gọi cô ấy dậy thì hơn."

Ở cùng phòng với mẹ Lý và ở cùng phòng với mẹ Ôn, đây là hai cảm giác hoàn toàn khác hẳn nhau.

Tư thế ngủ của mẹ Ôn và Lý Cẩu Đản đều không ngay ngắn, ban đêm lăn đi lăn lại ở trên giường, chẳng ai ảnh hưởng đến ai cả, thậm chí rạng sáng mơ mơ màng màng vừa mở mắt ra, hai người còn có thể nhìn người kia cười, rồi lại ngủ tiếp thật say.

Còn mẹ Lý, tư thế ngủ của bà ngay ngắn như được đặt trong nhà xác vậy, Lý Cẩu Đản cũng không dám ngủ quá thoải mái, chỉ đành nằm nép vào mép giường, nhiều lần suýt nữa ngã xuống đất.

Nằm ở ranh giới nguy hiểm của việc rơi xuống giường suốt một đêm, mãi đến tận khi mẹ Lý thức dậy, Lý Cẩu Đản mới ngủ thật say.

"Gà rán, coca, khoai tây, sữa chua, canh thịt hầm cay, kem Đáng Yêu Nhiều..."

Lý Cẩu Đản trong lúc ngủ mơ đã thèm đến mức chảy nước miếng, nó dùng thế bật tôm từ trên giường ngồi dậy. Dụi hai con mắt mơ màng, Lý Cẩu Đản hỏi: "Gà rán, coca, khoai tây, sữa chua, canh thịt hầm cay, kem Đáng Yêu Nhiều của con đâu?"

Lý Khoa dùng ngón tay trỏ chọc lên trán nó: "Còn chưa chịu thức dậy thì ngay cả cơm trưa con cũng không có mà ăn đâu!"

Lý Cẩu Đản nằm ngay đơ về giường, hai mắt trợn lên nhìn trần nhà, vẻ không còn gì luyến tiếc nói: "Làm một con mèo con thật tốt, không cần phải thức dậy sớm vào buổi sáng, không cần phải rèn luyện sức khỏe, cũng không cần phải giảm cân, kiểm soát cân nặng..."

Lý Khoa vô tình đánh vỡ ảo tưởng của nó, ném một đống quần áo lên người nó, che khuất cả người Lý Cẩu Đản: "Chọn lấy một bộ quần áo mặc vào, nhanh lên."

Lý Cẩu Đản u oán cầm quần áo, đưa mắt nhìn bóng lưng Lý Khoa đi ra khỏi phòng, lại nằm xuống giường thêm một lát, mãi đến tận khi đói đến mức bụng kêu ùng ục, nó mới từ trên giường bò dậy.

Tính cách Lý Khoa trưởng thành sớm, từ sau khi hiểu chuyện thì đã không còn làm nũng nữa, họ chưa bao giờ muốn có thêm đứa con khác, trong lòng ba Lý mẹ Lý thật ra vẫn luôn muốn có một chiếc áo bông nhỏ thân thiết.

Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lý Cẩu Đản, trong lòng mẹ Lý đã cảm thấy thích rồi, bộ dạng ngoan ngoãn khéo léo như bánh gạo nếp chính là dáng vẻ áo bông nhỏ mà bà đã nghĩ đến nhiều năm nay.

Làm vợ chồng nhiều năm, rất nhiều thứ cũng đã biến thành giống nhau, thẩm mỹ của ba Lý và mẹ Lý cũng không khác nhau bao nhiêu, ánh mắt nhìn người cũng không khác mấy, người mà mẹ Lý thích, ba Lý cũng sẽ thích.

Chưa từng trải qua một nghi thức đặc biệt nào cả, cũng không hề xảy ra chuyện gì đặc biệt, ba Lý mẹ Lý và "cô con dâu" chung sống vô cùng tự nhiên, bọn họ tiếp nhận cô con dâu trở thành một phần tử dung nhập vào gia đình này.

Lý Khoa dẫn theo ba Lý mẹ Lý chạy trước chạy sau để bổ sung một loạt giấy chứng minh ở nơi đất khách quê người. Hành lý mất đi cũng được tìm lại, phía sân bay bên kia gọi điện thoại bảo ba Lý và mẹ Lý đến xác nhận đồ vật, xem những đồ vật họ đặt trong hành lý có còn hay đã mất.

Lại là một ngày đông buồn tẻ chỉ có Lý Cẩu Đản và mèo Kha ở nhà, Vương Nhị Cẩu bị ba Lý dẫn theo một tấc không rời, khi ăn cơm còn hận không thể ông một miếng Vương Nhị Cẩu một miếng, đi toilet cũng hận không thể mang theo cả chậu cát của Vương Nhị Cẩu vào trong.

Vương Nhị Cẩu ngốc nghếch như vậy nên không hề cảm thấy lông trên đầu nó đang dần thưa thớt đi một chút nào, nó vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với ba Lý. Mỗi ngày nghe thấy giọng của ba Lý, nó đều giống như con chó nhỏ chạy đến rất vui vẻ.

Mèo Kha đã tưởng tượng ra được hình ảnh xúc động khi Lão Vương gặp lại đứa con trai chưa già đã hói của ông rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.