(1) OOC: Viết tắt của Out Of Character, nghĩa là phá hủy hình tượng nhân vật.
Lão Vương giậm chân bắt bẻ: "Tôi mới hai mươi lăm thôi nhé!"
"Vì thức đêm chạy bản thảo cho nên mới trông giống như ba mươi lăm?"
"..." Lão Vương rũ bả vai xống, hơi có chút tiu nghỉu, nhìn vẻ bề ngoài nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ gọn gàng của Lý Khoa và góc nghiêng tuấn tú của anh, lẩm bẩm: "Em gái vẫn luôn cho rằng cô ấy nói chuyện với cậu, ảnh đại diện của tôi dùng là ảnh chụp của cậu."
"..." Lý Khoa kinh ngạc: "Trên mạng thì ngọt ngào, gặp mặt lại thành đài hỏa táng?"
Lão Vương tức giận đến mức hận không thể nhảy dựng lên đánh Lý Khoa một trận, nhưng lão vẫn nhịn được, cũng nghĩ ra kế sách tạm thời, nhéo cổ họng làm nũng nói: "Lý Khoa Khoa…"
"Thuận đường mà lờ ăn lăn đi." Cảm thấy mình nói như vậy lại không được lễ phép cho lắm, Lý Khoa lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn."
"Khoa Khoa onii-chan(2)!" Lão Vương chớp chớp mắt, cầm hai chân trước của Nhị Cẩu ép buộc giả vờ ngây thơ với Lý Khoa: "Cậu nhẫn tâm thấy chết không cứu như vậy sao, nhìn đồng bọn tốt Tiểu Vương Vương của cậu GG(3) như vậy sao?"
(2) Onii-chan: cách gọi anh trai trong tiếng Nhật.
"Onii-chan!" Lão Vương bám riết không tha, giờ khắc này kẻ mặt dày như lão hoàn toàn không có chút vẻ gì ngại ngùng khó xử của kẻ suốt ngày ru rú trong nhà, chỉ thiếu việc kéo góc áo Lý Khoa nhõng nhẽo nữa thôi.
Mèo Kha cuộn tròn trong túi vận chuyển mèo, nâng hai móng vuốt đỡ gương mặt, thấy Lão Vương càng lúc càng thêm quá đáng, khiến ông làm ra những hành động OOC hơn nữa, cô không nhịn được kêu lên: "Meo ngao!"
Mấy ngày nay nghe được nhiều tiếng mèo kêu của cô, Lý Khoa trong giây lát đã hiểu, anh gạt bàn tay Lão Vương đang định vươn ra nắm góc áo mình, mặt không thay đổi lạnh lùng nói: "Trước tiên nói xem là có chuyện gì đã."
Tay Lão Vương nắm thành nắm đấm, đặt bên má đá lông nheo với Lý Khoa một cái, nhéo cổ họng giả vờ ngây thơ, nói: "Người ta đã biết là onii-chan sẽ không thấy chết không cứu mà!"
"..." Lý Khoa xách túi xoay người bước đi.
"Đừng đừng đừng, người anh em, tôi sai rồi."
Lão Vương cuối cùng cũng khôi phục bình thường, hai ba câu đã giải thích rõ ràng ý đồ ngu xuẩn của lão, Lý Khoa nghe xong nhíu mày lại, không nhịn được liếc mắt nhìn mèo Kha trong túi vận chuyển mèo.
Trong lòng mèo Kha: Nội tâm của tôi không dao động chút nào, thậm chí còn hơi buồn cười.
Quả nhiên mà, nể tình cảm anh em “cứng như nhựa” mấy năm nay, Lý Khoa vẫn quyết định giúp Lão Vương một lần.
Gọi điện thoại cho Ôn Cẩm hẹn bọn họ bảy giờ tối đi ăn cơm, mấy chuyện ở khu nhà làm chậm trễ một chút thời gian, Lão Vương vội vàng gấp gáp ngồi sang ghế lái phụ, đang định cài dây an toàn, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lý Khoa ngồi bên cạnh, lão không nhịn được run rẩy một chút, nói: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì hả? Tôi không có chút hứng thú gì với cậu đâu nhé."
Lý Khoa yên lặng liếc mắt: "Chú đi ra đằng sau ngồi đi."
"Không!" Lão Vương khoanh tay, bắt chước động tác giả vờ kiêu căng rất nổi ở trên mạng gần đây: "Hứ!"
"Bây giờ chú đi ra đằng sau ngồi hay là tôi đi ra chợ mua thức ăn, tự chú chọn lấy một phương án đi, tôi cũng không ép chú."
Lý Khoa cười híp mắt nhìn Lão Vương, Lão Vương im lặng thỏa hiệp, tức giận ngồi xuống hàng ghế sau. Nghĩ đến những chuyện đã trải qua ngày xưa với Lý Khoa, rồi lại nhìn sự ghét bỏ trong mắt của Lý Khoa lúc này, lão thấy những chuyện đã trải qua kia giống như đóa cúc của ngày hôm qua, nhất thời không nhịn được nói: "Hu hu hu, người ta không bao giờ còn là Tiểu Điềm Điềm của anh nữa rồi, có phải anh có niềm vui mới ở bên ngoài rồi hay không?"
"Không thích, lờ ăn lăn dùm, cảm ơn." Lý Khoa nổ máy xe, mở định vị trên bản đồ, phát hiện địa chỉ mà Lão Vương chọn để gặp gỡ ở cách khu chung cư không xa, không nhịn được cười nhạo: "Tại sao chú không chọn một nơi nào đó ở gần em gái hơn một chút, còn bắt cô ấy chạy đến tận bên này mà ăn?"
Lão Vương cài dây an toàn của hàng ghế sau xong, hai chân vắt chéo duy trì dáng ngồi ườn người ra của Cát Ưu(4), lắc chân nói: "Là em gái chọn nhà hàng, cậu nói xem có khi nào em gái sống ở nơi rất gần với chúng ta không?"
(4) Dáng ngồi của diễn viên Cát Ưu trong bộ phim Tôi yêu nhà tôi sản xuất năm 1993.
Lườm trắng mắt lần thứ ba trong ngày hôm nay, Lý Khoa kéo khóa túi vận chuyển mèo ra, mèo Kha lắc cái đầu nhỏ, giẫm đệm thịt hình hoa mai nhảy lên ghế phụ lái, khéo léo luồn vào khe hở của dây an toàn mà Lý Khoa đã cài sẵn từ trước đó.
Vương Nhị Cẩu phe phẩy đuôi nhảy ra khỏi lòng Lão Vương, nhảy đến cọ vào “Lý Cẩu Đản” đang ngồi suy nghĩ ở đằng trước. Mấy nhúm lông mà Lão Vương chải mất nửa tiếng đồng hồ mới dựng lên được nhất thời xẹp hẳn xuống.
Là một con mèo nên có khứu giác nhạy bén, mèo Kha không nhịn được hắt hơi một cái, dùng móng vuốt đẩy đẩy Nhị Cẩu ra, mạnh mẽ tỏ vẻ từ chối.
Lý Khoa xốc con mèo nhỏ Vương Nhị Cẩu có lá gan dám che trời kia lên, lật tay ném về cho lão Vương, nói: "Trên người Nhị Cẩu đầy mùi keo xịt tóc, đừng để cho con chó này đến gần Cẩu Đản của tôi, Cẩu Đản không quen ngửi mùi này."
Lấy tay chải chải lông mao trên đầu Nhị Cẩu một lần nữa, lão Vương không nhịn được cười nhạo: "Tên bỏ đi có bạn gái còn định dắt theo mèo ra chợ như cậu thì biết cái gì chứ, tôi đây độc thân nhiều năm như vậy, trái tim đã sớm biến thành tảng đá rồi. Hôm nay khó có cơ hội hứng thú với em gái, cậu đừng có làm loạn đấy."
Lý Khoa cười nhạo: "Chẳng lẽ không phải vì em gái kia xinh đẹp sao?"
"Tôi là người nông cạn như vậy sao?"
"Ha ha, chú chính là người như vậy."
"..."
Lại một lần tranh cãi thua Lý Khoa, Lão Vương tức giận ngậm miệng, quyết định dọc đường đi sẽ không thèm nói chuyện với Lý Khoa nữa.
Vương Nhị Cẩu bị siết trong lòng Lão Vương có chút không vui, nó ve vẩy đuôi giãy giụa định đi ra ngoài, Lão Vương vỗ nhẹ lên đầu Nhị Cẩu, xoa xoa cái đầu chó của nó, hơi ghen tỵ nói: "Chó lớn rồi thì không theo ba nữa, chỉ biết nhìn chằm chằm em gái xinh đẹp thôi."
Tay cầm lái của Lý Khoa chặt hơn một chút, anh dùng ánh mắt u ám liếc nhìn Lão Vương qua kính chiếu hậu rồi nói: "Không phải chú cũng như vậy sao?"
"..."
Trên đầu Lão Vương hiện lên ảnh động ông anh da đen với dấu chấm hỏi, giận dỗi oán giận Lý Khoa: "Cậu có bạn gái rồi làm sao cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của tôi chứ?"
"Ồ, không muốn cảm nhận, cảm ơn."
Lý Khoa len lén liếc mắt nhìn mèo Kha, nhưng thật bất đắc dĩ, trên gương mặt mèo của cô, ngoại trừ sự đáng yêu thì lại chẳng nhìn ra được gì nữa.