Hai mắt Lão Vương đờ ra, lời tỏ tình đột ngột của Phương Miên Miên khiến cho đầu óc lão trống rỗng.
Chuyện không hề chờ mong lại đột nhiên phát triển đúng như lão từng kỳ vọng, sự kinh ngạc đáng vui mừng như rơi từ trên trời rơi xuống khiến Lão Vương ngơ ngác.
Lý Khoa lập tức phát huy chức trách của một trợ thủ, anh đưa tay véo thịt mềm trên lưng Lão Vương rồi vặn nửa vòng, véo đến mức lão kêu thảm thiết "Ui da" một tiếng, đầu óc trống rỗng lập tức lấy lại tinh thần.
Ánh mắt Phương Miên Miên mang theo sự chờ mong mà nhìn lão, hai mắt như chứa đựng cả dải ngân hà, lấp lánh động lòng người.
Lão Vương sải một bước đi đến trước mặt Phương Miên Miên, duỗi tay phải của mình ra, thận trọng nói: "Xin chào, bạn gái của tôi."
Phương Miên Miên nắm lại tay lão, trên mặt thoáng chốc đỏ bừng, kích thích qua đi, e lệ lập tức ập đến.
Hai người cứ thế nắm hai tay, ngưng mắt nhìn nhau, làn sóng tình cảm ngượng ngùng bắt đầu xuất hiện giữa hai người khiến Lý Khoa và đàn anh Từ nhìn mà cay cả mắt.
Lý Khoa và đàn anh Từ hiếm khi đạt được nhận thức chung, đàn anh Từ vẫy tay với Lý Khoa rồi cùng kề vai sát cánh đi đến một góc, hạ giọng hỏi anh, "Cậu và anh ta rất thân à?"
"Phòng mà em đang ở bây giờ chính là do lúc đầu chú ấy giới thiệu em mua đấy." Lý Khoa suy nghĩ đến lịch sử cô đơn về cả thể chất lẫn tinh thần đầy chua xót của Lão Vương nhiều năm qua, trong lòng cảm thấy con đường tình cảm của lão thật không dễ dàng, vì thế lại bổ sung, "Lão Vương là tác giả truyện tranh, về thu nhập, anh nhìn căn phòng của chú ấy ở tầng trên em là biết."
Sắc mặt đàn anh Từ không tốt lắm, anh ta đột nhiên đưa tay vỗ mạnh vào lưng Lý Khoa, nhìn thấy vẻ mặt nhe răng trợn mắt của Lý Khoa thì tâm tình anh ta lại tốt lên, khóe miệng anh ta nhướng lên một độ cong khó có thể nhận ra, nói: "Muốn quen với Miên Miên không chỉ cần vượt qua cửa ải của tôi đây, ba mẹ Miên Miên quản em ấy rất nghiêm. Quy định của gia đình là sau hai mươi lăm tuổi mới được yêu đương. Dự kiến là tháng sau, cha mẹ sẽ gọi đến gặp mặt, cậu bảo người anh em Lão Vương kia chuẩn bị nhé."
"..."
So sánh với cha mẹ Phương Miên Miên, Lý Khoa đột nhiên cảm thấy cha Ôn và mẹ Ôn quả thực là thiên sứ.
Lý Khoa chọc đàn anh Từ, trong lòng ôm một chút hy vọng mà nói: "Anh thật sự muốn mang Cẩu Đản về à?"
"Bằng không thì sao?" Đàn anh Từ khinh thường liếc anh một cái, "Một trăm hai mươi nghìn chữ kiểm điểm, thiếu một chữ cũng không được, khi nào viết xong thì lúc ấy mang qua tìm tôi lấy mèo, bằng không..."
Lý Khoa bụm mặt, sự uy hiếp của đàn anh Từ rất hữu dụng, mèo Kha rất quan trọng, nhưng sự uy hiếp của đàn anh Từ càng đáng sợ, anh buộc phải thỏa hiệp.
Bảy giờ còn có hẹn, phải về nhà đón người nhưng Lý Khoa thấy không đủ thời gian, lôi kéo Lão Vương đang lưu luyến không rời chào tạm biệt mọi người rồi dẹp đường “về phủ”.
Lão Vương ngồi phía sau, lấy điện thoại di động gõ một đoạn văn bản, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt ai oán mà nhìn về phía Lý Khoa, sau khi nhận được tin nhắn trả lời, lại cúi đầu gõ một đoạn văn bản rồi lại ngẩng đầu nhìn Lý Khoa với ánh mắt ai oán.
Sau vài lần như thế, dù là Lý Khoa cũng có chút không chịu nổi, anh không nhịn được quay đầu nhìn về phía Lão Vương đang ngồi phía sau, "Dọc đường chú cứ nhìn tôi làm gì?"
"Hừ!" Lão Vương kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, khoanh tay, quay đầu không nhìn Lý Khoa.
"Người độc thân đã lâu giờ yêu vào đều mang cái vẻ ngốc nghếch thế này à?"
Lý Khoa than thở một câu, quay đi rồi nghiêm túc lái xe.
"Cậu bảo ai độc thân đã lâu hả?" Lão Vương không thuận theo, không chịu bỏ qua, truy hỏi Lý Khoa, "Tôi đã gặp được cô gái trong định mệnh trời ban cho tôi, thời gian độc thân có dài thì cũng chỉ vì chờ đợi cô ấy đến."
"... Chú nói cũng đúng, nhưng chú thật sự không lo lắng cho Nhị Cẩu sao?"
Lão Vương cười ngu, khoát tay với Lý Khoa, "Miên Miên vừa nhìn đã thấy là người biết chăm sóc động vật nhỏ, cậu không thấy Cẩu Đản nhà cậu ở trong lòng cô ấy vui vẻ đến thế nào sao?"
Mèo Kha ở trong lòng Phương Miên Miên quả thật rất vui vẻ, sự ghen tị khiến khuôn mặt Lý Khoa vặn vẹo.
Lý Khoa nắm chặt tay lái, nghiến răng nhớ tới mèo Kha phe phẩy cái đuôi nhỏ chạy theo sau Phương Miên Miên, đạp đệm thịt hình hoa mai vui vẻ hớn hở, chút chua xót trong lòng nhất thời trào lên cổ họng.
Từ khi bạn gái biến thành mèo, Lý Khoa hết cướp cô về từ trên tay Vương Nhị Cẩu, lại cướp cô về từ tay Đại Ma Vương Ôn Cẩm, rồi lại phải cướp cô về từ trong lòng Tề Vanh, thật vất vả mọi người xung quanh mới không cướp đoạt bạn gái với anh thì một người theo đuổi anh trước kia cũng là bạn gái hiện giờ của Lão Vương lại đột nhiên chạy đến cướp bạn gái thơm mềm của anh, điều này làm cho Lý Khoa sao có thể chịu nổi!
Nghĩ đến sự uy hiếp của đàn anh Từ, tay Lý Khoa hơi run lên, anh không nhịn được lên tiếng, "Lão Vương, chú và Phương Miên Miên nghiêm túc thật sao?"
"Đã nói là cô gái trong định mệnh trời ban cho tôi rồi mà, cậu nói xem tôi có nghiêm túc hay không?" Lão Vương đưa tay muốn vuốt ve Nhị Cẩu lại sờ vào khoảng không, lão chà xát hai tay, nhớ tới Phương Miên Miên ôm Nhị Cẩu vẫy tay chào tạm biệt với mình, lão nhịn không được lại cười ngây ngô.
"Lúc trước không phải chú hỏi chuyện giữa tôi và Phương Miên Miên à?" Lý Khoa hỏi thử.
"Cậu và Miên Miên?" Lão Vương nhăn mặt nhíu mày, "Miên Miên chỉ thích người anh tuấn, phóng khoáng, đẹp trai ngời ngời, thao tác tay giỏi như tôi thôi, gầy yếu, nhỏ xinh như cậu, Miên Miên còn lâu mới thích."
"..." Lý Khoa gầy yếu, nhỏ xinh nghiến răng, nể mặt Lão Vương vừa mới hết FA bèn nhịn xuống, sau đó lập tức nhấn phanh dừng xe lại, "Xuống xe đi, đoạn đường tiếp theo tự mình đi bộ."
"Hừ." Lão Vương hất tay xuống xe, đã có bạn gái nên lão trở nên vô cùng kiêu ngạo, sau khi đóng cửa xe còn đi đến phía trước gõ cửa kính xe của Lý Khoa, "Keo kiệt, cậu chờ mà xem, ngày mai tôi đi mua xe."
Lý Khoa nghe vậy, cười trào phúng, "Chỉ bằng kỹ thuật lấy được bằng lái ba năm mà vẫn chưa dám đi ra đường của chú sao?"
Lão Vương đưa tay sửa sang lại tạo hình của lão rồi liếc nhìn Lý Khoa với vẻ miệt thị, nói: "Kỹ thuật lái xe của Miên Miên nhà tôi giỏi lắm."
"..." Lý Khoa giơ ngón giữa lên với lão, nhìn Lão Vương rời đi, sau đó xoa huyệt Thái Dương và sống mũi, thả lỏng một chút.