Bạn Gái Tôi Là Mèo

Chương 99: Cay đến khóc cũng phải ăn



Lý Khoa xào thức ăn, Lý Cẩu Đản quan sát, sau nửa tiếng hai bên hợp tác hài hòa, trên bàn ăn đã xếp đầy những món ăn đầy đủ màu sắc, hương vị.

Ba Lý và mẹ Lý rửa tay rồi ngồi bên bàn chờ bắt đầu ăn cơm, mẹ Lý nhớ lại món ăn Trung Quốc bình thường gần đây nhất mà bọn họ ăn, không khỏi cảm khái, “Bữa ăn món Trung gần nhất mà mẹ và ba con ăn vẫn là ở trên máy bay. Mẹ ở trong bộ lạc nhỏ ở châu Phi kia nửa tháng trời để dạy người ta vót gỗ thành đũa nhưng chính mẹ cũng đã sắp quên dùng đũa như thế nào rồi.”

Bên dưới gầm bàn, Lý Cẩu Đản giấu điện thoại di động, thỉnh thoảng nó lại đưa mắt nhìn, khi nghe thấy mẹ Lý nói tới chuyện lúc đi du lịch thì nó lại đưa mắt nhìn điện thoại di động, sau đó sùng bái nói: “Dì à, dì lợi hại thật đó, dì đã đi qua những nước nào thế ạ?”

Mẹ Lý đứng dậy nhận cơm mà Lý Khoa đưa, nghe nó nói thế bèn nở nụ cười, dịu dàng nói: “Chỗ dì đã đi cũng không nhiều lắm, một năm qua, dì và ba của Khoa Khoa vừa đi vừa nghỉ, khi đến một địa phương mới thú vị bèn dừng lại ở một thời gian, rồi dạo chơi các nơi có phong cảnh đẹp, đặc sắc của địa phương xong lại xuất phát tới địa điểm tiếp theo.”

Sau khi lau khô tay, Lý Khoa cầm đũa, ngồi xuống, ân cần đề cử: “Mẹ à, mẹ thử món thịt kho tàu mà con làm xem, hiện giờ tay nghề của con tốt hơn trước kia nhiều lắm.”

Ba Lý không nhịn được nói thật, “Trước đây mày không làm nổ bếp đã là lợi hại nhất trời rồi.”

“…” Lý Khoa mỉm cười, tách đũa ra, đề cử với ba Lý, “Món ăn này là con đặc biệt làm đó, ba nếm thử xem.”

“Nể tình mày có lòng, ba miễn cưỡng thử mùi vị xem thế nào vậy.”

Ngoài miệng ba Lý vẫn tỏ ra khó chịu nhưng hành động lại rất thành thật, ông bưng đĩa, đổ vào đầy cả một nửa bát cơm, dưới ánh mắt của mẹ Lý mới không tình nguyện mà dừng lại đúng lúc, đặt xuống đĩa đồ ăn không còn lại nhiều lắm.

Nhìn động tác thành thật của ba mình, mí mắt Lý Khoa giật một cái, muốn có lương tâm một chút nhưng ba Lý đã và cơm và thức ăn vào miệng, sau đó, khuôn mặt ông nhăn nhúm lại.

Trong lòng Lý Khoa dâng lên sự hổ thẹn, khô khốc hỏi, “Có ngon không ạ?”

Dưới ánh mắt tha thiết chờ mong của con trai, ba Lý khó khăn nuốt miếng cơm đang ở đầu lưỡi xuống, miệng thì cay, mắt đỏ bừng, vô cùng chân thành trả lời: “Ngon lắm!”

Như để xác thực độ chân thật của câu nói này, ba Lý lại nâng bát cơm lên, và cơm, nhanh chóng tiêu diệt xong một bát. Trong hai mắt của ba Lý đong đầy nước mắt nhưng vẫn cứng rắn duy trì, nói: “Thằng ranh này làm đồ ăn ngon thật, mày là người biết làm cơm nhất trong ba đời nhà họ Lý chúng ta đấy.”

Mẹ Lý ân cần bưng một cốc nước đến, vỗ lưng ba Lý để ông uống từ từ.

Lương tâm của Lý Khoa bắt đầu trỗi dậy, anh bưng đĩa thức ăn còn một nửa kia xẻ vào bát mình, sau đó ăn mà nước mắt rơi tí tách.

“Không phải mày không ăn được cay à?” Ba Lý uống nước xong, môi trên môi dưới đụng vào nhau mà rát run.

Lý Khoa chảy nước mắt ào ào nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: “Món này ăn ngon như thế, con không cho ba ăn hết một mình đâu!”

Ba Lý câm nín nhìn lòng đĩa vẫn còn lại tàn dư màu đỏ au của dầu ớt, trong lòng dường như còn khiếp sợ, cũng đã hiểu ra điều gì, lầm bầm một câu, “Thằng ranh này coi như con vẫn còn có lương tâm.”

Trải qua nhiều năm rèn luyện, mẹ Lý đã có thể ngoảnh mặt làm ngơ trước những trận cãi vã của hai ba con, bà mỉm cười gắp rau xanh cho Lý Cẩu Đản, trong giọng nói vẫn lộ ra sự dịu dàng như nước, “Thử ăn một chút rau xanh xem, rau xanh cũng tốt cho thân thể mà.”

Phải kiên trì tập luyện trong nhiều ngày, bình thường các món ăn gần như không có thức ăn mặn nên Lý Cẩu Đản nhìn thấy thịt đã ăn điên cuồng, kiên quyết không chịu dùng đũa gắp rau để ăn.

Đối diện với món ăn mà đũa mẹ Lý gắp đến, còn có ánh mắt hiền lành, dịu dàng của bà, Lý Cẩu Đản nhớ lại những ngày tháng bị rau xanh chi phối, nhất thời cảm thấy trong miệng thật đắng cay.

Mẹ Lý nhìn tính cách nó cứ như trẻ con thì không nhịn được xoa dịu, “Cháu xem lớp dầu trên rau xanh này, có giống khối thịt mà cháu vừa ăn không?”

“…”

Trong lòng Lý Cẩu Đản nhớ đến các món như lẩu cay malatang, bánh kem nhỏ, gà xào ớt ngọt mà mèo Kha đã nhận lời với nó, bèn nuốt nước mắt vào trong lòng, ăn đũa rau xanh mà mẹ Lý gắp cho.

Mẹ Lý mỉm cười, mỗi một phần thức ăn chay trên bàn bà lại gắp cho Lý Cẩu Đản một phần, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nọng cằm của Lý Cẩu Đản đang rung rung, dịu dàng nói: “Ăn nhiều rau xanh một chút thì mới tốt cho thân thể. Lúc Khoa Khoa còn nhỏ cũng rất biếng ăn, sau này ba của nó vừa tới giờ cơm liền ăn hết toàn bộ thịt trên bàn, Khoa Khoa phải ăn một tuần cơm trắng và nước canh, sau đó khóc lóc bắt đầu ăn rau xanh.”

“…” Trong lòng Lý Cẩu Đản nước mắt đã chảy thành sông, nó câm nín ăn hết một bát rau xanh mà mẹ Lý gắp cho.

Hai ba con nuốt nước mắt, tranh cướp càn quét các món ăn ở trên bàn, mẹ Lý thở dài một tiếng nhưng tay lại không hề chậm trễ gắp thức ăn vào bát của mình, quay đầu lại nhìn thấy Lý Cẩu Đản vẫn đang nhìn mà sững sờ, thức ăn được gắp ở đũa trong tay bà không nhịn được đặt vào trong bát của nó.

“Khoa Khoa và ba của thằng bé bình thường không như vậy đâu.” Mẹ Lý sờ lương tâm của mình rồi lại bổ sung thêm một câu, “Quen là được.”

Lý Cẩu Đản gật đầu, yên lặng ăn rau xanh được chất trên cơm trắng.

Thức ăn để lên bàn chưa đến mười phút đã bị ba Lý và Lý Khoa càn quét sạch sẽ, hai người ôm cái bụng no căng không thể nào cử động nổi. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, khi ánh mắt đụng độ giữa không trung hình như còn đang hẹn lần sau sẽ tiếp tục chiến đấu.

Mẹ Lý ngăn chặn tầm mắt của hai ba con, tri kỉ hỏi, “Có muốn uống chút canh không?”

Ba Lý & Lý Khoa: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.