Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 43: Viên kẹo thứ bốn mươi ba



Trong số những người mà Thư Điềm quen biết, có hai người thích uống rượu.

Lâm Dĩ An cũng uống được, nhưng Lâm Dĩ An uống rượu thì chẳng thú vị gì cả, nói một cách đơn giản thì, không thú vị là vì mấy chữ “tửu lượng cao”.

Bố Thư cũng sẵn lòng uống, đến khi say thì ông ấy sẽ bám lấy Lương Vận, dù mẹ cô có làm gì thì bố cũng sẽ đi theo sát ngay sau mẹ. Ở trong công ty, bố Thư đường đường là người nắm giữ cái chức chủ tịch, ấy thế mà, khi ở nhà, ông ấy lại giống như là miếng cao thuốc làm bằng da người vậy.

Chính cô cũng đã từng uống rượu rồi, nhưng cô chưa bao giờ say.

Còn về Giang Dịch thì cô cũng không biết phải nói thế nào nữa.

Biểu hiện bên ngoài của anh trông khá bình thường, anh sẽ không vấp ngã, bước đi cũng có lực.

Nhưng về tâm lý và não bộ, chắc chắn là không hề bình thường.

Trong tiết Ngữ Văn, cô có nói đùa về nụ hôn giữa hai người khi họ còn bé, nhưng cô không ngờ là anh lại để chuyện đó trong lòng lâu đến vậy.

Mà sau khi lớn lên, anh ở trong ký ức của cô đã thay đổi hoàn toàn.

Lúc nụ hôn của anh khẽ rơi xuống, có sợi tóc chạm vào mặt của cô, cô thấy ngứa lắm, cảm xúc trên mặt như đã bị phóng đại đến vô hạn. Có thể coi là Thư Điềm đã được trải nghiệm cảm giác bị điểm huyệt trong tiểu thuyết, toàn thân cô đều cứng đờ.

Như thể là, chỉ cần cô cử động một chút thôi, thì tất cả xương cốt trên người cô sẽ kêu “răng rắc” vậy.

Họ đang cách nhau rất gần, Giang Dịch hơi khom lưng, hai tay của anh chống ở bên chân cô. Nhìn từ góc độ này của cô, cô có thể trông thấy cần cổ thon dài, và cả hai bên xương quai xanh đối xứng nhau hết sức tinh tế nữa, cô đã nhìn thấy hết, không sót một thứ gì cả.

Cổ áo thun của anh rộng thùng thình, nhìn xuống nữa thì… Dừng dừng dừng!!!

Thư Điềm miễn cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại, cố gắng nhìn phần cổ của anh thật chăm chú.

Chẳng riêng gì cái thân thể đang không nhúc nhích, ngoại trừ tròng mắt ra, thì đến cả chớp mắt mà cô cũng quên.

Mắt mở lớn đến nỗi bây giờ cũng phải thấy hơi hơi cay.

Thì ra, được người mình thích hôn, thậm chí là chưa thể nói đó là hôn… mà chỉ đơn giản là môi của anh chạm vào mặt của cô mà thôi…

Lại khiến cho con người ta vui vẻ đến thế.

Cái cảm giác muốn bật nhảy thật cao, cao tới tận trời, trong đầu có pháo hoa đang nổ tung, hoa cỏ nho nhỏ nở rộ trong lòng, có cả vạn con nai con đang chạy thật nhanh này…

Không hề khoa trương một chút nào cả.

Không biết là môi anh đã chạm vào và ở đó bao lâu rồi.

Mà lúc môi anh rời đi, chỗ ẩm ướt đó chợt trở lạnh, rồi sau đó, nơi ấy cứ nóng lên không ngừng, nhiệt độ đó cứ lan truyền đến tận khuôn mặt, cần cổ và lỗ tai của cô.

Thư Điềm thấy mình sắp bốc hơi đến nơi rồi.

Cô muốn phá vỡ sự im lặng này: “Anh Giang Dịch…”

Nhưng… không hiểu sao mà tiếng của cô khi thốt ra đã thay đổi mất rồi, cô giật mình thon thót bởi thanh âm mà mình vừa phát ra, nghe cứ dinh dính, giống như là đang làm nũng vậy, ai nghe thấy cũng muốn nổi hết da gà lên cả.

Cô tự thấy buồn ói bởi chính mình. Cô quan sát vẻ mặt của Giang Dịch, phát hiện ra rằng, chỉ trong giây lát thôi mà mắt của anh như đã tối sầm lại, nhưng, chỉ một giây sau thôi, ánh mắt ấy lại chẳng khác gì lúc bình thường cả.

Thư Điềm hạ giọng, dùng cách giống như bình thường để nói: “Ừ thì, sau khi anh uống say thì anh sẽ không nhớ gì nữa ạ?”

Sẽ quên đi hết những chuyện này ư?

Quên rằng anh đã không cho em đi diễn kịch, quên rằng anh đã nói “Bỗng nhiên anh không muốn cho em đi”, quên rằng anh đã hôn em ư?

Thư Điềm không biết mình đang hy vọng anh sẽ nhớ hay là hy vọng anh sẽ quên nữa.

Nếu anh nhớ được những chuyện này, vậy thì, chắc chắn là anh cũng sẽ nhớ được cả quá trình cô không hề phản kháng lấy một lần, còn phản ứng của cô thì giống như là một kẻ ngốc vậy, chắc hẳn là anh… sẽ không khó để đoán ra được rằng, cô thích anh… Được rồi.

Nhưng, nếu anh quên…

Một đêm khó lòng mà có được này, sẽ chỉ có mỗi mình cô nhớ về nó thôi sao?

Haiz, phiền não này rối rắm quá, nhưng lại ngọt ngào biết bao.

Giang Dịch mấp máy môi, Thư Điềm không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô nín thở lại rồi, cô mở to hai mắt ra mà nhìn anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.

Giang Dịch cũng nghiêm túc nhìn cô, anh nói ra ba chữ, nghe rất rõ ràng: “Anh không say.”

Thư Điềm: “… Được rồi.”

Được, được, ngài đây không có say.

Môi của anh rời đi, sau khi hoàn thành động tác “hôn” này, không những là không xấu hổ, mà phản ứng của anh còn rất đỗi bình thường. Không chỉ có thế, mà động tác của anh còn nhẹ nhàng, lưu loát hơn cả mọi khi, thậm chí là còn khiến người ta lầm tưởng rằng anh rất thuần thục với việc này nữa.

Sau khi cuộc đối thoại ngắn gọn này kết thúc, Thư Điềm và anh nhìn nhau cả một lúc lâu.

Rồi mới dời tầm mắt sang nơi khác.

Cô có lý trí, cô vẫn còn tỉnh táo, thế nên, khi đối diện với sự thật rằng “anh trai trúc mã mà mình thầm mến vừa mới hôn lên mặt của mình”, cô không thể bình tĩnh được như anh trai trúc mã nhà cô, ừm, cô thấy xấu hổ lắm.

Thư Điềm vẫn còn đang cầm điện thoại trên tay, màn hình điện thoại vẫn còn sáng, hiện lên giao diện trả lời tin nhắn. Cô chỉ mới trả lời Lương Vận được một nửa thôi, vẫn còn một chữ “rồi” cuối cùng nữa thì mới thành một câu hoàn chỉnh được.

Thư Điềm cúi đầu gõ nốt chữ “rồi”, sau đó cô mới gửi qua cho Lương Vận.

Bỗng dưng trên màn hình có một giọt nước.



Hả???

Theo những tình tiết thường thấy trong phim thần tượng, có thể xem đây như là một cách để thể hiện kỹ thuật… là quay lại cảnh những giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi trên màn hình điện thoại hay là rơi trên mặt bàn.

Việc này có nghĩa là nam chính và nữ chính đang khóc.

Nữ chính trong câu chuyện này không khóc, vậy chẳng lẽ là…?

Lại có thêm một giọt nước nữa rơi xuống màn hình.

…?

Khóc thật rồi à? Uống rượu dễ xúc động đến vậy cơ à?

Thư Điềm còn chưa ngẩng đầu lên nữa…

“Trời mưa rồi.” Mà từ trên đỉnh đầu cô đã truyền đến giọng nói của Giang Dịch.

Giọng nói nghe bình tĩnh mà lại hờ hững, ngữ điệu khi nói chẳng lên xuống hay dao động gì cả.

À, không phải là do anh khóc.

Lúc Thư Điềm ngẩng đầu lên, vừa hay có một giọt nước rơi lên mặt cô, giọt nước lạnh tiếp xúc với gương mặt đang nóng bừng bừng của cô làm cô thấy hơi hoảng hốt, cô không nhịn được mà “A” lên một tiếng.

Trời mưa thật rồi…

Thư Điềm thấy hơi buồn bực, nhưng cô không thể không về nhà.

Cơn mưa này, sao nói đến là đến ngay được vậy?

Giang Dịch uống say thì đúng là giống như là một… một cục cưng to lớn vậy.

Đâu dễ gì mới có được cơ hội như thế này! Ai biết được lần tiếp theo anh say là khi nào đâu? Lần này chỉ mới trôi qua có một lát thôi mà nhỉ? Ngắn ngủi như thế cơ mà!

“Vậy, chúng ta về nhà thôi anh.” Thư Điềm nói xong thì chống tay một cái, định nhảy xuống từ đây.

Nhưng tay cô đã bị tóm lại.

Hả?

Tất cả mọi động tác chợt dừng lại, thấy mưa càng lúc càng nặng hạt, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy anh?”

Chắc là anh sẽ không… sẽ không định nói “Còn chưa ở lại đủ” đâu nhỉ?

Nhưng mà, nếu anh nói như thế thì cô phải làm sao bây giờ?

Cô hoàn toàn không thể chối từ được đâu!

Cũng may mà anh không nói ra câu nói đó, mà anh chỉ nói: “Em chờ anh một chút.”

“Được.” Thư Điềm gật đầu.

Cô vừa mới gật đầu xong, đến cằm còn chưa kịp cúi xuống, mà đã thấy Giang Dịch bắt đầu c ởi quần áo ra.

Ngón tay trắng nõn của thiếu niên giữ lấy dây khóa kéo rồi kéo nó xuống, để lộ ra một phần cổ tay gầy, động tác cởi áo khoác lưu loát lắm, rồi anh cầm áo khoác, giũ nó ra, và giơ hai tay lên…

Trước mắt Thư Điềm tối sầm lại.

Lần này thì đúng nghĩa là “trước mắt tối đen như mực”, đầu cô hơi nặng, anh lấy áo khoác đồng phục mà mình vừa cởi ra để che lên đầu cô, Thư Điềm còn chưa hỏi rõ ngọn ngành, mà đã cảm thấy phần lưng và đầu gối của mình hơi cong lại.

Cả người cô đều đã được che chắn lại, đầu thì áp vào trước ngực anh. Thư Điềm ở trong bóng tối, cô đưa một tay ra để che miệng mình lại.

Thư Điềm chưa được ai ôm giống như thế này bao giờ, nhưng mà, khi đã thật sự ở trong tư thế này, cánh tay còn trống kia của cô đã vòng qua và ôm lấy cổ anh như bản năng vậy.

Ôm kiểu công chúa thật đây này!

!!!

Là ôm kiểu công chúa đó trời ạ!

Trong suốt cả quá trình này, Giang Dịch vẫn chẳng hề nói lấy một câu nào cả, Thư Điềm thả bàn tay đang che miệng xuống, cô do dự một lát…

Rồi mới đặt tay lên trên vai anh.

Thật sự là chịu không nổi nữa rồi!!!

Hu hu hu vì sao mà khi anh trai trúc mã uống say lại mang đến cảm giác giống như trong mấy bộ phim thần tượng vậy!

Bước đi của anh có lực, rất ổn định, mang đến cảm giác vô cùng đáng tin cậy. Chóp mũi của cô ngập tràn hương thơm dễ ngửi từ quần áo của anh, tuy trước mắt cô chỉ là một màu đen kìn kịt, nhưng thi thoảng lại có vài giọt nước li ti rơi lên đầu cô, như để nhắc cho cô nhớ về cộng dụng của chiếc áo khoác này.

Thật đấy.

Là cái cảm giác cả người mình như được ngâm trong bong bóng màu hồng phấn.

Thư Điềm biết mình làm như thế này có vẻ rất “màu mè”…

Nhưng mà cô vẫn muốn giả vờ hỏi ra câu này: “Tại sao anh lại đưa áo đồng phục cho em…”

Giọng của Giang Dịch nghe không rõ như trước, nhưng vẫn dễ nhận ra rằng đây là giọng của anh: “Tóc không ướt thì em sẽ không bị cảm lạnh.”

Bởi vì đang dính sát vào nhau, nên lúc anh nói chuyện, lồ ng ngực của anh hơi rung lên, và cô cảm nhận được rõ lắm.

“…”

Trời ơi!

Cô hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”

Chắc chắn là anh đã nghe được rồi, nhưng anh không đáp lại.

Một bên Thư Điềm cảm thấy ngọt ngào vô cùng, một bên thì lại sợ mưa to, thế là cô cắn môi mà kiên định nói: “Em có áo đồng phục mà, em cởi ra che cho mình là được rồi, anh mặc lại áo của anh…”

“Không cần, anh sẽ không mặc, em đừng lo lắng.”

Anh khẳng định chắc nịch như thế, như không cho cô cơ hội để giải thích, giọng điệu khi anh nói thế nghe vô cùng ngang ngạnh.

“…”

Thích quá.

Với “nội dung” và “lời thoại” giống như thế này, khi chính bản thân cô được trải nghiệm thì cô mới thấy rằng, trải nghiệm của cô còn tuyệt vời hơn cả phim thần tượng nữa.

Mặc dù cô đã thích anh từ rất lâu rồi, nhưng tối nay…

Cô thật sự rất rất thích.

Thư Điềm nằm gọn trong áo đồng phục của anh, cách một lớp quần áo, thế giới của như ngập trong mùi hương của anh.

Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí ta tí tách, tiếng bước chân của anh.

Cô ngẩng đầu, lặng lẽ tựa vào vai anh.

Khóe môi hơi cong lên, cô nhắm hai mắt lại, kìm nén cảm giác muốn hét lên, lẳng lặng mỉm cười.



Tối hôm qua, sau khi về đến nhà, mãi cho đến sáng sớm thứ Tư.

Thư Điềm vẫn không thấy Giang Dịch trả lời bất kỳ một tin nhắn Wechat nào mà cô đã gửi cho anh, gọi điện thoại thì anh lại đang tắt máy. Cũng may mà cô có Wechat của Giang Ngôn, mỗi lần hỏi thì anh ấy đều trả lời là anh đang ngủ.

Buổi sáng cũng vậy.

Giang Ngôn không nói gì nhiều, và cô cũng không nghĩ gì nhiều cả. Cô thấy như vậy cũng đúng thôi, có lẽ là anh vẫn chưa tỉnh rượu, sáng nay anh có đến trường đi học hay không còn khó nói chắc được nữa kia kìa.

Buổi sáng Thư Điềm đi học một mình, lúc đến lớp, cô còn chưa ngồi vào chỗ cho hẳn hoi, thì đã có một vật nặng nào đó “nhào lên” người cô.

Cô cảm nhận được cảm giác quen thuộc này.

Đây là cái người ngày hôm qua đã thét chói tai trên Wechat, nói rằng muốn chia sẻ bí mật với cô, nhưng không hiểu sao sau đó lại biến mất một cách đầy khó hiểu.

“Cậu làm gì vậy…” Thư Điềm đẩy đẩy cô ấy ra: “Đứng lên nói chuyện đi, đừng có mất tăm mất tích như thế nữa.”

“Thư Điềm à, cậu đi ra đây một chút đi, mình muốn nói hết với cậu, nói hết những chuyện còn đang dang dở tối qua!” Diêu Nguyệt nhảy cẫng lên mà nói: “Mình đã nhịn mười mấy tiếng đồng hồ rồi đó! Nhịn là vì muốn gặp nhau rồi nói trực tiếp với cậu đó!!!”

“…”

Thư Điềm không từ chối, cô lấy vở bài tập môn nào đó ra rồi đặt lên trên bàn, và sau đó cô đi theo Diêu Nguyệt ra khỏi lớp.

Diêu Nguyệt dẫn cô đi đến một góc khuất bí mật nhất trên hành lang, sửa sang lại “đầu nấm” của mình một chút, sau khi sửa soạn xong xuôi hết thảy, cuối cùng thì cô ấy mới bắt đầu “diễn thuyết”.

Diêu Nguyệt: “Trước tiên, mình xin thú nhận với cậu một chuyện, Điềm Điềm cậu đừng giận mình nhé.”

Thư Điềm: “Cậu nói đi.”

“Lúc trước, Văn Nhân Nhất nói là có một người anh em của anh ta rất thích cậu, bảo mình hãy cung cấp tin tình báo cho anh ta, là bảo mình hãy nói cho anh ta biệt cậu thích kiểu con trai như thế nào.”

“Ban đầu mình không đồng ý, cậu cũng biết mình là đồ sứ [*] của đại ca và cậu rồi đó.” Trước khi nói ra câu này, ánh mắt của Diêu Nguyệt không cố định ở đâu cả, mà cứ nhìn khắp xung quanh. Nhưng khi vừa nói hết câu, bỗng dưng cô ấy kích động như thể là đã bị “châm lửa” vậy: “Nhưng mà, anh ta nói nghe đáng thương lắm! Anh ta nói là người anh em đó của anh ta rất thích cậu! Nên mình đã mềm lòng!”

[*] Đồ sứ: đại khái giống người cung cấp thông tin, tư liệu.

Thư Điềm giật nảy mình bởi âm lượng giọng nói đột ngột tăng lên này của cô ấy.

Cô bình tĩnh lại, chọc vào đầu cô nhóc này một cái: “Cậu làm mình sợ muốn chết.”

“Hu hu hu… Mình không nhịn được mà!”

“Vậy cậu nói tiếp đi.” Thư Điềm nói, cô nói xong câu đó thì lại cảm thấy lạ: “Vậy cậu có cung cấp thông tin gì cho anh ta không? Hình như là mình cũng chưa bao giờ nói với cậu là mình thích con trai như thế nào mà?”

Cô chỉ nói là cô thích Giang Dịch thôi.

“Là mình hỏi vòng vo.” Diêu Nguyệt thấy hơi ngượng ngùng: “Là lúc trước đó, mình hỏi cậu con trai tuổi này mặc cái gì thì đẹp, cậu nói là đồng phục học sinh đó.”

“…”

“Sau đó, còn có một lần khác nữa, mình đã gửi một đoạn video vào trong nhóm, hỏi hai người các cậu cảm thấy con trai như thế này thì sao, cậu nói là, mấy người học giỏi như thế này trông tuyệt thật, lúc nghiêm túc học tập nhìn có vẻ không tệ.”

“…”

“Mình đã nói với anh ta rồi, nói là cậu cảm thấy con trai mặc đồng phục rất đẹp, sau đơ còn nói là cậu tương đối thích con trai học giỏi.”

“…”

“… Trâu bò thật đó, Diêu Tiểu Nguyệt.” Thư Điềm quàng tay qua cổ cô ấy rồi cô siết chặt tay lại: “Cậu đi làm thám tử đi, chứ cậu ở đây để che giấu tài năng à?”

Diêu Nguyệt cười hì hì, thè lưỡi ra đầy tinh nghịch: “Vậy cậu không giận mình chứ?”

Thư Điềm không thèm để ý: “Mình mà giận cái gì cơ chứ, đây chỉ là những đặc điểm hết sức bình thường thôi mà.”

“Cho nên…” Thư Điềm kéo dài giọng: “Bí mật là… cái gì cơ?”

“Ngày hôm đó mình đã về nhà lục lại lịch sử trò chuyện trên Wechat, rồi mình nhìn thời gian.” Diêu Nguyệt vươn tay ra, cô ấy bắt đầu đếm đếm ngón tay, giọng nói cũng nhỏ hơn hẳn: “Lúc mình nói cho Văn Nhân Nhất biết chuyện đồng phục học sinh, là ngày mười một tháng Chín.”

“Ừ, sau đó thì?”

“Sau đó là vào ngày mười ba tháng Chín, Giang đại ca – người kể từ khi đi học cho đến bây giờ chưa bao giờ mặc đồng phục học sinh, lại bắt đầu mặc đồng phục!”

“…”

“Ngày hai tháng Mười, trên đường chúng ta đi cắm trại dã ngoại về, mình đã nói cho Văn Nhân Nhất chuyện học tập tốt kia.”

“…”

“Và theo như những gì cậu đã nói! Chúng ta “nhà ai nấy về”, rồi xế chiều ngày hôm đó, chẳng phải là cậu đã bắt gặp đại ca đang đi về từ nhà sách hay sao? Chẳng phải là cậu đã thấy đại ca mua “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” à?”

Nương theo lời mà Diêu Nguyệt nói, Thư Điềm như cảm nhận được có thứ gì đó đang trào ra khỏi lòng mình.

Có một câu trả lời đang dần được hé mở.

Nhưng mà… thật sự là cô không thể nào tưởng tượng nổi.

Cô cảm thấy miệng mình khô khốc, nhịn không được mà hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Còn có gì… nữa?”

“Có chứ!” Diêu Nguyệt không thể khống chế được giọng nói của mình, cô ấy hắng giọng một cái, ra vẻ bí ẩn mà nói tiếp: “Đây, đây chính là điểm mấu chốt để tớ đưa ra kết luận cho cái bí mật này.”

“…”

“Hôm trước, trong tiết thể dục, cậu đã nói là Giang Dịch không tham gia đại hội thể thao.”

“Đúng.” Thư Điềm vẫn nhớ rõ như in lời mà anh đã nói: “Chính anh ấy đã nói thế, có gì à?”

“Mình đã… hắc hắc, mình đã thử làm chút thí nghiệm.”

“Mình đã nói với Văn Nhân Nhất rằng, cậu thích con trai giỏi thể thao, mình còn đặc biệt nhấn mạnh với anh là, cậu rất rất thích kiểu người nổi bần bật trong đại hội thể thao, anh ta nói là buổi tối anh ta sẽ về nhắn nhủ lại vốn người anh em đó.”

“…”

“Sau đó thì vào ngày hôm sau… Cũng chính là ngày hôm qua đó!” Diêu Nguyệt nhịn không được nữa rồi, hai tay cô ấy bưng kín mặt mình và cúi đầu: “A a a a a a…”

Thư Điềm lại bị dọa đến mức phải nhảy dựng lên.

Cánh tay cô vẫn còn đang khoác lên cổ Diêu Nguyệt, cô thuận thế đưa tay lên mà che miệng cô ấy, vì thế “A a a a a” biến thành “Ư ư ư ư ư”.

Mười mấy giây sau, cuối cùng thì Diêu Nguyệt cũng đã bình tĩnh lại rồi.

Nhưng nụ cười của cô ấy trông không được ổn cho lắm, bình thường thì miệng của cô ấy khá nhỏ, còn mắt lại khá to. Nhưng bây giờ, miệng thì mở to toe toét, còn mắt thì híp lại thành một đường bé xíu.

Cô ấy nói: “Hôm qua mình có hỏi cán sự môn Thể dục, cậu ấy nói là Giang Dịch đã đăng ký tham gia đại hội thể thao, tham gia chạy nước rút.”

“…”

Thư Điềm nhìn cô gái nói xong câu đó thì lại bắt đầu che mặt lại và hét toáng lên, còn chân cô thì như đã mọc rễ, cứ đứng sững người ra tại chỗ như thế.

Lời cô ấy nói không có gì là sai cả.

Thời gian thì hoàn toàn trùng khớp.

Chính cô cũng chẳng thể thuyết phục được bản thân mình, cô chẳng thể nói rằng đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

Giang Dịch… thích cô ư?

Ký ức tối hôm qua, chẳng cần cô phải nhớ lại nữa, mà giờ đây nó đã hiện rõ mồn một ngay trong đầu cô rồi.

Anh nói, bỗng nhiên anh không muốn để cho em đi.

Anh nói, em có nhớ chúng ta đã từng hôn nhau ở đây không, không nhớ thì cũng không sao, anh giúp em nhớ lại một chút.

Anh nói, tóc không ướt thì em sẽ không bị cảm lạnh.

Anh hôn cô, cởi áo khoác ra mà che lên đầu cho cô, ôm cô đi đến tận khu nhà rồi lại ôm cô đi lên lầu.

Mặc dù đây là những việc anh làm sau khi say rượu, đầu óc anh cũng không tỉnh táo.

Nhưng mà…

Nhưng mà, hành động của người không tỉnh táo, có phải là đang làm theo bản năng hay không?

Có phải là, bình thường anh cũng muốn làm… không?

Thư Điềm nghĩ tới đây thì cô vừa cảm thấy mình đang tự suy diễn lung tung, nhưng cũng vừa cảm thấy rất hợp lý.

Cô vỗ vỗ ngực mình, nhìn về phía “cô thám tử” đã “thả ra” bí mật này – là nhờ có cây “Nấm lùn” này cả.

“Nấm lùn” vẫn chưa dừng lại, vẫn còn đang hét to “A a a a cậu tin mình đi, mình xin cậu đó, đại ca ngọt ngào mà không thích cậu thì mình sẽ độc thân cả đời này luôn.”, “Kể từ khi mình còn nhỏ cho đến bây giờ, ngoại trừ hình ảnh trên trang giấy ra thì mình chỉ “chèo” mỗi CP của hai người thôi đó, xin cậu hãy giúp nguyện vọng của mình trở thành hiện thực đi mà.”, “Hu hu hu hu cái thứ tình yêu hoàn mỹ gì thế này?”.

Muốn rơi nước mắt đến nơi luôn rồi.

Lúc Thư Điềm hoàn hồn lại, cô đã trông thấy Diêu Nguyệt với vẻ mặt vô cùng chờ mong, hai má cô ấy hồng hồng, trông rất đáng yêu.

Cô ấy nói: “Mình biết hành vi và cử chỉ của mình có hơi quá, nhưng mình thật sự cảm nhận được sự chân thành của CP này, cảm nhận được sự chân thành vô cùng từ phía Giang Dịch! Cậu đừng nghĩ rằng mình đang diễn kịch, Điềm Điềm à!”

Diêu Nguyệt lấy hai tay che ngực lại: “Cậu tin mình không? Bây giờ mình sẽ được nghe chính chủ đích thân thừa nhận ư? CP mà mình yêu thích nhất sẽ thành đôi thật ư?”

Nghe xong mấy lời tra hỏi đầy kinh người này, Thư Điềm nhịn không được mà sờ sờ đầu “Nấm lùn”, khi chợt nghĩ đến chàng trai tối hôm qua, cô thấy mặt mình cũng nóng lên theo.

“Điều đó sẽ phải xảy ra.” Cô mỉm cười: “Chắc chắn là nó sẽ trở thành sự thật.”

Suy nghĩ một lát, Thư Điềm hít sâu một hơi, rồi cô nói thêm một câu: “Sắp rồi.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Tác giả đặt câu hỏi: Tại sao một loạt các động tác hôn mặt lại được anh thực hiện một cách thuần thục như vậy? Có phải là trước đó đã luyện tập rồi hay không?

Giang đại ca vì để cưa đổ cô bé thanh mai nhà mình mà khoe vẻ đẹp trai của mình ra, đang ở nhà phát sốt trả lời: Ở trong mộng.

(Ở trong mơ thì chắc là không chỉ có hôn như thế thôi đâu.)

… Áo khoác phủ kín, ôm công chúa, hôm nay đại ca kiệt xuất sẽ thăng thiên.

“Nấm lùn”: A a a a a a các chị em có nghe thấy không! Tôi đã nhận được câu trả lời từ Chúa! Mẹ ơi QwQ a a a a a a a a oẹ oẹ oẹ muốn ói quá rồi!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.