Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 51: Viên kẹo thứ năm mươi mốt



Mặc dù nơi đây giống như là một công viên nhỏ dành riêng cho người già, nhưng thời gian mà họ đi dạo không rơi vào khoảng tám, chín giờ tối, nên bây giờ ở đây không có ai khác ngoài họ cả.

Hoàn cảnh xung quanh thật sự quá yên tĩnh, mọi thanh âm cũng trở nên rõ ràng hơn hẳn, chẳng hạn như tiếng lá xào xạc mỗi khi gió thổi qua, chẳng hạn như tiếng hít thở.

Chẳng hạn như nhịp tim đang đập từng hồi…

Thư Điềm nuốt một ngụm nước bọt.

Tiếng “ừng ực” vang lên.

Ban nãy Giang Dịch không nói quá lớn, anh nói rất nhẹ nhàng và vô cùng chậm rãi, nhưng dường như giọng nói của anh có âm vang riêng của vậy, cứ cuốn lấy tâm trí cô hết vòng này đến vòng khác.

Thư Điềm còn tưởng rằng tình trạng “đăng xuất” của Giang Dịch sẽ kéo dài cả một khoảng thời gian… Mặc dù cô không biết là bao lâu, nhưng xét theo phản ứng của anh thì ít nhất là trong tối nay… người chủ động sẽ là cô mới phải.

Hơn nữa, một phần cũng là do cô, trong lòng cô luôn mặc định rằng anh là một “kẻ nhát gan”.

Đến cả lời tỏ tình bất ngờ trong tối hôm nay, thật ra là cũng không thể thiếu một phần công sức của cô được… Vì cô đã vô tình “k1ch thích” máu ghen của ai kia, nên chuyện này mới thành công mỹ mãn được như vậy.

Vừa mới đây thôi, cũng chính là vài phút trước, cô thấy anh bạn trai bên cạnh mình chẳng khác robot là bao. Anh chỉ biết bước đi trên đường chứ chẳng biết nói chuyện gì cả, cô còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi và “sầu não”, không biết phải làm thế nào thì tối nay cô mới “lừa” được anh nắm tay mình nữa.

Cô cũng không thể nào ngờ được rằng…

Anh không chỉ chủ động nắm tay cô.

Mà còn hôn lên mặt cô nữa!

Hu hu hu, vậy tức là não anh đã “bắt được sóng” rồi phải không?

Anh đang muốn “đảo khách thành chủ” đó ư!!

Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng, vô cùng mong chờ vào tối nay!!!

Bây giờ Thư Điềm vừa cảm thấy vô cùng hưng phấn, vừa cảm thấy hơi hơi ngượng ngùng, và tự dưng, trong cô lại có thêm cảm giác mừng vui nhẹ nhõm của một người mẹ già nữa. Đủ các loại cảm xúc đan xen vào nhau, cô thấy mình giống như một cây pháo đã được “lên ngòi” và sắp nổ tung vậy, cũng thấy mình giống như một tia sét sắp xẹt ngang qua bầu trời, rồi lại thấy mình giống như một món ăn nào đó đang được hấp trong nồi… Toàn thân cô cứ có cảm giác như thể là mình sắp chín đến nơi rồi vậy… là cái kiểu từ đầu đến chân đều đang bốc khói nghi ngút, khói cứ bốc lên ngùn ngụt ấy.

Cô quay đầu lại một cách cứng ngắc, còn quên luôn cả việc phải chớp mắt nữa. Khi ngắm nhìn khuôn mặt với những đường nét tuấn tú và sắc nét gần trong gang tấc, cùng với đôi mắt hoa đào dịu dàng dưới ánh trăng sáng tỏ kia, cô chẳng còn khống chế được “sức nóng” đang lan rộng trên khuôn mặt mình nữa.

Những chú nai con cứ không ngừng sinh sôi, phát triển rồi cùng nhau chạy nhảy thật điên cuồng trong cô, khiến tim của cô cứ đập loạn nhịp mãi không ngừng.

Cô thật sự rất muốn “bay gấp” về nhà để xin Giang Ngôn một viên thuốc trợ tim có tác dụng tốt nhất.

— Chỉ là, bỗng dưng anh rất muốn hôn em mà thôi.

Trời đất ơi! Cái gì thế này trời ạ!! Đây là thần chú dùng để tán gái đó ư!!!

Đúng là nó có tác dụng mạnh mẽ thật, chỉ trong vòng một phút ba mươi giây thôi là nó đã “phát tác” rồi, Hoàng Phủ Nguyên gì đó ấy hả, thôi cứ dẹp qua một bên đi! Gà tiểu học đâu rồi, mau qua đây mà nhận thầy đi này!!

A a a a a, cô muốn về nhà ghi chú lại ngay và luôn quá đi!!

Thư Điềm hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô hít vào, thở ra, lại hít vào, thở ra. Sau đó, cô khẽ cử động tay trái, đan chặt tay mình vào tay anh.

Giang Dịch nhướng mày, thắc mắc không biết cô đang muốn làm gì.

Thật ra là cô đã muốn làm điều này từ lâu lắm rồi.

Ngoài Giang Dịch ra, thì có lẽ không còn một ai trong lớp 10/7 có thể ngủ bất chấp không gian và thời gian như anh.

Họ đã ngồi cùng bàn được một tháng, và ngày nào Thư Điềm cũng được ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh ở một khoảng cách rất gần, gần đến nỗi, cô cô chỉ cần đưa tay ra thôi là sẽ chạm vào anh được ngay.

Tư thế ngủ của Giang Dịch không có gì đặc biệt cả, anh thường chỉ nằm nhoài ra bàn mà ngủ thôi. Nhưng, có một điều khá kỳ lạ ở anh đó chính là, dù ban đầu anh có quay mặt vào tường hay là vùi đầu vào trong vòng tay của mình mà ngủ, hay bất kể là anh có thay đổi tư thế ngủ ra sao, thì…

Cuối cùng, mặt anh cũng sẽ hướng về phía cô.

“Quy luật” này ở anh từng khiến cho Thư Điềm cảm thấy rất bối rối.

Chắc chắn không thể là do anh giả vờ được rồi… Vì có ai “thần thánh” đến nỗi có thể “kiên trì” giả vờ liên tục nhiều giờ liền trong nhiều ngày liền như thế đâu?

Nghĩ không ra thì thôi cô không nghĩ nữa. Nhưng ai cũng có lòng yêu cái đẹp hết mà, thế nên, khi mà Thư Điềm chưa có suy nghĩ “gì đó” với anh trai trúc mã nhà mình, thì cô chỉ “thưởng thức” nhan sắc đó của anh một cách vô cùng trong sáng thôi.

Sau khi có những suy nghĩ “gì đó” với anh trai trúc mã…

Thì…

Mỗi khi đối diện với một gương mặt đẹp không góc chết, sáng sủa – một gương mặt mà chỉ cần chụp bừa vài tấm ảnh thôi, thì cũng đã đủ sức để làm cho chị em phụ nữ la hét đầy phấn khích, làm cho người ta “khát khao” có được đến mức điên cuồng – này thì…

Ai mà chịu cho nổi đây?

Thư Điềm cảm thấy, trong cái lớp này, ngoại trừ cô ra, thì không một ai có thể “chống đỡ” được trước vẻ đẹp này của anh cả. Cũng có thể nguyên nhân là vì cô và anh đã lớn lên bên nhau, nên “khả năng chống đỡ trước cái đẹp” của cô mới mạnh mẽ hơn người thường gấp nhiều lần, cũng nhờ vậy mà cô mới “kiềm chế” được những “h@m muốn” trong mình.

“Kiềm chế” được là đã “đỉnh” lắm rồi, nhưng chắc chắn là sâu trong lòng mình, Thư Điềm cũng có những “ý đồ xấu xa” với anh trai trúc mã nhà mình.

Ý đồ xấu xa, ý nghĩ xấu xa, “h@m muốn” xấu xa.

Thư Điềm thấy Giang Dịch nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, thì cô bèn nắm lấy tay anh rồi siết chặt hơn một chút, nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”

“…”

Giang Dịch không nói gì cả, anh chỉ nhìn chằm chằm cô khoảng ba giây, rồi sau đó anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thư Điềm nhìn gương mặt anh đang ở ngay trước mắt mình, gương mặt của anh bây giờ giống như lúc anh ngủ vậy. Thế là “ý đồ xấu xa” đó lại nổi lên trong cô, cô nhanh chóng quay mặt sang một bên, để môi mình chạm vào má anh.

Nói chung là, tốc độ của cô còn nhanh hơn cả Giang Dịch ban nãy nữa.

Giang Dịch bỗng mở mắt ra.

Chút ý thức mà anh vừa mới “tìm về” được…

Bây giờ lại bay mất rồi.

Nhìn khuôn mặt hồng hồng với đôi mắt to to, sáng ngời của cô gái trước mắt, yết hầu anh khẽ chuyển động lên xuống, anh cứ muốn nói rồi lại thôi như thế cả một lúc rất lâu, sau cùng, anh mới thốt ra được một chữ: “Em…”

Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thư Điềm cắt ngang, cô “giành lại” quyền chủ động, lên tiếng trước: “Em cũng vậy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Dịch lại bối rối nữa rồi: “Em cũng vậy cái gì cơ?”

“…”

Tự dưng cô gái nhỏ mím môi, buông tay anh ra, sau đó cô vòng tay qua eo anh, và rồi, cả người cô chui rúc vào trong lồ ng ngực anh.

Bình thường Thư Điềm chỉ cao ngang vai anh thôi, nhưng bây giờ thì cô lại cố ý cúi xuống để chui vào vòng tay anh, nên vừa hay đầu cô đang chạm vào ngực anh.

Cách hai lớp quần áo, Giang Dịch cảm nhận được hơi nóng truyền đến từ làn da của cô, hơi nóng ấy nóng bỏng đến nỗi, anh cảm thấy da thịt mình như đang bị nung nóng, đau vô cùng.

Trông cô có vẻ ngượng ngùng lắm, bàn tay đang ôm anh cũng hơi siết chặt lại, giọng của cô vang lên, nghe hơi nghèn nghẹn: “Thì… thì cũng giống như anh vậy đó.”

Đây là cái ôm thứ hai trong tối nay.

Hai tay Giang Dịch bất giác được nâng lên, một tay anh đặt trên vai cô, tay còn lại thì khẽ chạm vào mái tóc dài óng mượt của cô, anh nghe thấy mình đang hỏi cô rằng: “Cái gì giống anh cơ?”

“Này, anh đừng có quên nhanh như vậy chứ!” Trong giọng điệu của cô như đã có thêm chút oán trách, và cả chút ý muốn trêu chọc: “Chẳng phải anh vừa nói là anh muốn hôn em à?”

Cổ họng Giang Dịch khô khốc: “Ừ, đúng vậy.”

“Đúng rồi đó, thì em nói em cũng vậy đó.”

“…”

Cô thiếu nữ đang vùi mặt mình trong lòng anh, đầu còn chẳng thèm ngẩng lên, nhưng giọng cô nói nghe vẫn vô cùng ngọt ngào, như thể là đã được ngâm trong một hũ mật rất lâu rồi vậy.

… “Em cũng muốn hôn anh.” Cô nói.

Nghe như tiếng từ trên trời vọng xuống vậy.



Vào ngày một tháng Mười.

Trong một công viên nhỏ vô danh, nơi được rất nhiều người trung niên và người già yêu thích.

Có một cặp nam nữ độc thân, đã quen nhau từ năm sáu tuổi, đã nắm lấy tay nhau, cùng hôn lên mặt đối phương, thành công thực hiện những “nghi thức” “thoát ế”.

Thư Điềm hôn anh xong thì cô không thể nào bình tĩnh lại được… Mặc dù, có khả năng là anh cũng đang giống như cô – cũng đang không thể bình tĩnh lại được, nhưng cô vẫn cứ thấy ngại, đến nỗi phải chui rúc vào lòng anh như thế này.

Không biết là hai người đã đứng ở đó bao lâu, dù không phải là không nói gì với nhau, nhưng Thư Điềm cứ “sống chết” không chịu ngẩng đầu lên như thế, thế là Giang Dịch cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, anh bối rối đưa tay xoa tóc cô và hỏi: “Em sao vậy?”

“…”

Thư Điềm hơi nhúc nhích.

Vài giây sau, giọng nói của cô vang lên – giọng nói ấy có phần ngượng ngùng, không tự nhiên, và có vẻ bất đắc dĩ lắm: “… Em chỉ xấu hổ thôi.”

Giang Dịch: “…”

Giang Dịch chợt nhớ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ lúc ban nãy. Khi anh kéo cô vào con hẻm nhỏ đó, cô đã hất tay anh ra và nói rằng tâm trạng của cô đang không tốt.

Trái ngược hoàn toàn so với bây giờ.

Ban nãy tâm trạng của cô không tốt, anh đoán, có lẽ là do… anh chỉ nói giữa chừng như thế chứ không chịu nói cho trót… không chịu hỏi thẳng ra xem cô có muốn yêu sớm hay không gì đó…

… Nhưng mà, hỏi yêu sớm để làm gì vậy nhỉ?

Chỉ nghe thôi là đã biết rằng, nếu hỏi câu này ra thì sẽ bị “phản tác dụng” lại ngay. Vì việc yêu sớm không được người lớn trong nhà và thầy cô cho phép, nếu hỏi như thế thì chẳng thà cứ hỏi “Có muốn yêu đương hay không?” luôn đi.

Thật ra, chỉ đơn giản là anh thấy mình đã tìm sai từ ngữ để nói, và, khi mà anh đang suy nghĩ xem nên thử đề cập đến chuyện này ở một góc độ khác như thế nào, thì bỗng dưng Thư Điềm lại nổi giận.

Giang Dịch đưa tay kéo cô lên: “Em mệt à?”

Thư Điềm cảm nhận lại một chút.

Thật ra là, từ ban nãy cô đã thấy chân mình hơi hơi mỏi rồi, còn bây giờ thì nó đã tê lắm rồi.

Cô thành thật gật đầu: “Có một chút.”

Giang Dịch: “Vậy chúng ta tìm ghế để ngồi một lát nhé?”

Tất nhiên là Thư Điềm không phản đối rồi.

Cái khác nhau giữa nam và nữ nằm ở chỗ này đây.

Vì phải di chuyển đi lại nên chắc chắn là họ không thể ôm nhau mà đi được rồi.

Thư Điềm vừa mới rút tay mình ra khỏi eo anh, thì Giang Dịch đã “nhanh tay” “tóm” tay cô lại và nắm thật chặt trong tay anh. Năm ngón tay của anh luồn qua mấy kẽ hở giữa các ngón tay cô rồi sau đó anh nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay họ đan vào nhau.

Thư Điềm nắm lấy tay anh, khẽ kéo rồi lắc nhè nhẹ hai cái. Anh đang dắt tay cô đi, còn cô thì nhìn xuống đất mà cười ngây ngô.

Nhưng bây giờ cô đang cảm thấy vô cùng ngọt ngào, chỉ muốn cười và cười mãi thôi, cô biết phải làm sao đây?

Chưa đi được bao xa mà họ đã nhìn thấy một hàng ghế dài ngay trước mắt. Vì nó được làm bằng sắt, không giống như những chiếc ghế khác được làm bằng gỗ, nên trông nó có vẻ không hợp với phong cách của công viên này cho lắm. Trông nó cũng bóng loáng, độ “phản chiếu” cũng cao lắm, nhưng chẳng hiểu sao cứ có cảm giác nó khá kỳ lạ.

Thư Điềm không suy nghĩ gì nhiều, cô nhạn tay kéo anh tới đó ngồi.

Giang Dịch ngồi xuống trước, Thư Điềm cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh theo anh…

Ngay tại khoảnh khắc mông cô vừa chạm vào ghế, thì cả người cô đã nhảy dựng lên.

… Phải gọi đây là một tảng băng mới đúng!!

Thời tiết đã lạnh đến mức này rồi cơ à? Rõ ràng là chỉ mới đây thôi, cô còn cảm thấy cả cơ thể mình vô cùng nóng bức nữa cơ mà? Tại sao cái ghế này lại lạnh đến mức đôi này vậy nhỉ?

Thư Điềm cũng giống như hầu hết các bạn nữ khác trong trường – thà chịu lạnh chứ không bao giờ chịu mặc thêm một chiếc quần để giữ ấm.

Vải làm quần đồng phục rất mỏng, ngoài lớp vải này ra thì bên trong còn có thêm một lớp lưới nữa, nhưng lớp lưới này cũng vô cùng mỏng manh, căn bản là chẳng có bất kỳ một tác dụng nào cả. Thế nên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, làn da dưới mông cô đang “được” “tiếp xúc thân mật” với “tảng băng” này đó.

Thư Điềm quay sang nhìn Giang Dịch.

Anh đáp lại cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: “… Có chuyện gì thế?”

“Hay là chúng ta đừng ngồi nữa anh nhé.”

“… Hả?”

Nhớ lại cảm giác vừa qua, Thư Điềm nghi ngờ rằng, có khi nào hai người họ đang không ngồi trên cùng một chiếc ghế hay không? Thế là cô đã hỏi anh rằng: “Anh không cảm thấy cái ghế này… khá là lạnh à?” Thư Điềm thấy hơi ngượng ngùng: “Ban nãy em đã… em đã bị lạnh, nên sau đó…”

Cô đang đứng để nói chuyện với anh, rồi bỗng nhiên tay cô bị anh kéo mạnh lại, mà cô lại không thể khống chế được do bất ngờ, nên cô đã ngã nhào vào trong lòng anh.

Và mông cô đã ngồi lên một thứ gì đó cưng cứng.

Nhưng không phải là băng.

… Cô được anh đỡ eo và ngồi lên đùi anh.

Ban nãy, khi Thư Điềm bị mất trọng tâm, cô đã đặt tay lên vai anh để làm điểm tựa. Và đến tận bây giờ cô vẫn còn đang giữ tư thế đó để ngồi trong lòng anh, cô ngơ ngác nhìn Giang Dịch cười với mình: “Như thế này thì em còn lạnh không? “

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thư Điềm lắc đầu: “… Không còn lạnh nữa.”

Không những không còn thấy lạnh nữa.

Mà cô còn cảm thấy cái ghế này quá sức ngọt ngào cơ!!!



Mặc dù hai người đã chính thức xác định mối quan hệ yêu đương, nhưng sáng ngày hôm sau thì vẫn phải đi học.

Thư Điềm ngơ ngác bước ra khỏi cửa, người đầu tiên mà cô nhìn thấy là Giang Dịch… cũng chính là bạn trai cô. Bạn trai cô đang đứng dựa lưng vào tường ngoài hành lang, anh đang vuốt tóc, vì đầu anh hơi cúi xuống nên cần cổ cũng lộ ra ngoài nhiều hơn, không hiểu sao anh như thế này trông quyến rũ quá.

Bạn trai cô đẹp trai quá đi mất!!!

Được “sắc đẹp” chữa lành tâm hồn, Thư Điềm cũng khôi phục lại năng lượng của mình ngay.

Giang Dịch không đeo tai nghe, tai anh cũng chẳng đeo thêm bất kỳ thứ gì khác nữa, và tiếng cô mở cửa đã làm anh chú ý đến ngay.

Khi anh quay đầu lại, Thư Điềm phát hiện ra là, trên mặt bạn trai mình có thứ gì đó giống như cô.

… Quầng thâm mắt.

Mặc dù, với nhan sắc ấy thì việc có thêm “một cặp” quầng thâm mắt chẳng là gì cả. Nhưng, vì làn da của anh quá trắng nên “sự hiện diện” của quầng thâm mới càng trở nên nổi bật.

Tại khoảnh khắc họ nhìn nhau, rõ ràng là bầu không khí đã bị ngưng đọng lại ngay khắc ấy.

“Vậy thì…” Thư Điềm hắng giọng trước: “Đi thôi, chúng ta sẽ muộn mất.”

Giang Dịch cũng không hỏi những câu ngu ngốc như “Em ngủ không ngon à?”, mà anh chỉ gật đầu và “Ừ” với cô.

Không phải là cả đêm Giang Dịch ngủ không ngon, mà gần như là cả đêm anh không ngủ.

Tối hôm qua, vừa nằm xuống ngủ thôi là anh đã nằm mơ. Trong giấc mơ đó có rất nhiều cảnh tượng, mà cảnh tượng nào, cảnh tượng nấy đều rất lộn xộn, mọi “phân cảnh” trong mơ đều có “sự hiện diện” của Thư Điềm. Về sau thì cảnh trong mơ lại biến thành cảnh cô nói đi nói lại mấy chữ như là “bạn gái”, “em muốn hôn anh”,…

Anh không thể chịu đựng được.

Rõ ràng là khi về đến nhà, anh đã đi tắm nước lạnh rồi mà.

Nhưng rồi, cuối cùng anh vẫn phải đi tắm lại thêm một lần nữa.

Tắm xong thì anh không dám ngủ lại, vì anh sợ mình sẽ gặp phải tình huống giống như ban nãy. Thế là anh đã chơi trò chơi điện tử cho đến tận sáng. Có lẽ là vì đã xác định quan hệ yêu đương, nên khi anh chơi lại trò chơi “bốn hotboy trường” kia dưới thân phận “Daddy Giang Dịch”, thì anh đã có thể “tự học thành tài” – tự đưa ra lựa chọn ngay lập tức mà chẳng cần phải có hướng dẫn gì.

Thật ra thì, tâm trạng của anh bây giờ không được tốt cho lắm, nhưng khi thấy cô thì anh như được uống “nước tăng lực” vậy – mọi động lực lại cháy bỏng, anh lại thấy tràn trề sức sống ngay.

Có lẽ là vì đã quá quen thuộc với nhau rồi, nên dường như, việc thay đổi thân phận cũng không khiến họ phải trải qua bất kỳ một tình huống xấu hổ hay khó khăn nào giống như trong tưởng tượng cả. Hai người sóng vai nhau bước vào thang máy, tuy chẳng ai nói gì cả nhưng cả hai đều cảm thấy rất bình thường.

Trong thang máy, Thư Điềm vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề.

Cô có thức khuya hay không, thì ngày hôm sau cũng sẽ không có những biểu hiện rõ rệt như anh – cô sẽ không có giọng mũi cực kỳ nặng, giọng nói hơi khàn khàn giống như là anh… Mặc dù nghe giọng của anh thì cô thấy rất thích, cô có thích chất giọng trầm thấp đầy gợi cảm đó thì cũng chẳng có gì là lạ cả… Nhưng mà, vào sáng sớm, giọng nói của nam và nữ sẽ khác nhau nhiều đến vậy thật ư?

Sau khi xuống lầu, ban đầu Thư Điềm định đi lấy xe như mọi ngày, nhưng cô chỉ mới đi được có hai bước thôi thì cổ tay cô đã bị giữ chặt lại rồi. Và sau đó, có một “sức mạnh” kéo cô về phía sau.

… Chắc chắn người đó là Giang Dịch rồi.

Thư Điềm còn chưa kịp hỏi gì, thì cô lại thấy mình đang… đứng áp người vào tường của tòa nhà này… Cô cũng không biết tại sao mình lại có thể “ở đây” được nữa.

… Hình như là, mới đây thôi, đã có một khắc nào đó cô “bị lơ lửng giữa không trung” thì phải.

“Chúng ta…” Trong con hẻm nhỏ, hình như là Giang Dịch chỉ muốn kéo cô đến một nơi hơi khuất mà thôi, chứ có lẽ là anh cũng không có ý định làm gì “quá trớn” cả.

Môi anh khẽ mấp máy: “Hình như tối hôm qua em đã đáp lời làm bạn gái của anh.”

“…”

Thư Điềm cũng không biết phải làm sao nữa, cô khẽ động đậy vai mình: “Ừ, đúng, là em.”

“… Anh bị mất trí nhớ rồi à?” Cô không nhịn được mà hỏi thêm một câu như thế.

“Không có…” Trông Giang Dịch có vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Anh chỉ muốn xác nhận lại một chút thôi.”

“…”

Nhưng mà, có gì để anh xác nhận đâu?

Thư Điềm không biết là anh đang muốn làm gì nữa, cô cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, giọng nói trầm thấp của Giang Dịch lại vang lên từ trên đỉnh đầu cô: “Vậy, có nghĩa là anh được phép yêu cầu một nụ hôn chào buổi sáng đúng không?”

Nếu cô không nghe nhầm thì…

Hình như là âm cuối còn pha thêm một chút “nũng nịu” nữa thì phải.

“…”

Đôi tai của Thư Điềm như tê như dại trước “sức quyến rũ” của âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc này.

Thư Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh sáng ban mai sáng rỡ kết hợp với màu da trắng lạnh vốn có của anh, hòa chung với những tia sáng len lỏi từ bóng râm mà đến nơi đây, những điều này đã khiến cho hình ảnh đang hiện hữu ngay trước mắt cô trở nên sống động và có chiều sâu hơn.

Chỉ mới sáng sớm thôi mà cô đã bị anh “chọc ghẹo” đến đỏ cả mặt rồi.

… Hôn thì hôn!!!!

Cô níu cổ anh để kéo anh cúi thấp xuống, môi cô “đáp lên” khuôn mặt anh và để lại một tiếng “chụt”.

Mặt Thư Điềm nóng như thể là vừa bốc cháy, cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh, cô hơi di chuyển eo: “Mau lên đi, chúng ta sắp trễ rồi đó.”

Nhưng ngay khi ấy, cô lại bị anh kéo ngược về, anh ép cô vào tường và giữ chặt lại.

… “Trốn chạy thất bại”.

Thư Điềm thở dài, cô cắn môi và ngẩng đầu lên mà hỏi anh: “Anh đang muốn làm gì thế?”

Hình như Giang Dịch đang buồn ngủ lắm, mắt anh “nửa nhắm nửa mở”, giọng nói nghe biếng nhác lắm, anh hỏi ngược lại cô: “Chẳng phải là em đã dạy anh rồi à?”

“…?” Trong đầu cô chỉ toàn dấu chấm hỏi: “Em đã dạy anh cái gì cơ?”

“Sao em chỉ hôn có một bên thôi?…” má bên trái của anh vừa được hôn, Thư Điềm thấy anh hơi nghiêng mặt sang, còn ngón tay thon dài trắng bóc của anh thì chạm vào má phải của mình – nơi gần xương hàm dưới, anh khẽ vỗ vào nơi ấy, đuôi mắt anh hơi cong cong: “Thế chẳng phải là sẽ làm cho bên này sẽ thấy ghen tỵ à?”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Một Giang đại ca bỗng dưng làm loạn (?)

Thư Điềm: Ôi đúng là em đã đào tạo ra được một học sinh giỏi rồi mà QAQ

“Nấm lùn”: Hu hu hu hu oẹ oẹ oẹ oẹ! Cảnh báo bệnh tiểu đường!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.