Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 55: Viên kẹo thứ năm mươi lăm



Mặc dù đã sang tháng Mười rồi nhưng ngày vẫn còn dài, tuy đã đến giờ này rồi nhưng mà trời vẫn còn sáng sủa lắm.

Trong con hẻm nhỏ này có một bức tường chắn ngang, ánh sáng và bóng tối hắt lên khuôn mặt của Giang Dịch, khiến mọi đường nét trên gương mặt anh càng sắc nét hơn, lông mi đen và dài hơi cụp xuống.

Thư Điềm giật mình thon thót bởi lời nói và hành vi đột ngột tiến lại gần cô này của anh.

Nói là tim muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực cũng không quá đáng.

— Anh tham gia không phải là vì muốn đi thi đấu.

— Anh đi để chơi cho em ngắm.

Thư Điềm không hiểu.

Chẳng phải chỉ là đi tham gia một trận thi đấu bóng rổ thôi à? Chẳng phải chỉ là đánh bóng thôi sao? Thế thì tại sao người này lại muốn dùng cái cớ đó vậy hả trời?

Không thấy cảnh cô xấu hổ thì sẽ bứt rứt trong lòng đúng không?

Cô phớt lờ câu này, chỉ trả lời câu trước của anh thôi: “Sao em lại dễ ghen như thế cho được…” Thư Điềm nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh đang ở gần ngay trong gang tấc, giả vờ bình tĩnh: “Em rộng lượng lắm, rất hiểu chuyện, anh đừng có bôi nhọ em.”

“…”

Giang Dịch “Ồ” một tiếng, qua một lúc sau, anh đứng thẳng người dậy, nhướng mày: “Vậy, lúc em vứt thư tình đi ấy, là em có đang ghen hay không nhỉ?”

Theo lý mà nói, thật ra là lúc ấy cô đang ghen đấy.

Nhưng mà, cô sẽ không thừa nhận đâu nhé!

Hơn nữa, nói đến ghen, thì chỉ có bức thư tình với dòng chữ “dòng biển ấm ở Bắc Đại Tây Dương” rồi “không còn sương giá nữa” [*] mới khiến cho cô để tâm thôi. Anh không chỉ nhận mà còn mở nó ra xem, còn nhớ cả cái câu đó nữa.

[*] Câu gốc là “Em là dòng biển ấm ở Bắc Đại Tây Dương, tôi là Murmansk / Bởi vì có sự xuất hiện của em, thế giới của anh không còn sương giá nữa”, trong trò chơi mà Daddy Giang Dịch đã chơi đó mọi người.

Nhớ thì cũng đành thôi đi, vậy mà anh còn in hằn sâu trong lòng đến mức vừa mở miệng là tuôn ra ngay.

Nếu suy luận thêm một chút nữa thì sẽ thấy được rằng, hẳn là anh cũng nhớ rõ người viết là ai rồi nhỉ?

Tuy rằng bây giờ cô đã có được điều mà cô hằng mong muốn, Giang Dịch đã vượt qua được nỗi lo sợ trong anh, và họ cũng đã ở bên nhau rồi.

Nhưng, chuyện về cái bến cảng không bao giờ đóng băng kia cứ mắc kẹt mãi trong lòng Thư Điềm, chỉ nghĩ đến thôi là cô lại thấy bực bội.

Cô quyết định là sẽ tính sổ với anh sau.

“Không phải đâu, em không ghen…” Thư Điềm giả vờ ngạc nhiên: “Tất nhiên là không phải thế rồi anh, chỉ là do lúc đó em đang ngủ mà lại bị đánh thức, thế nên em đã thấy rất bực mình, chỉ đơn giản là tức giận vì bị làm phiền thôi.”

“…”

Cô nhịn không được mà lại nói thêm một câu: “Anh đừng tự “ảo tưởng sức mạnh” như thế nữa.”

Người này cũng kỳ lạ thật đấy. Trước khi tỏ tình, anh làm gì cũng lặng lẽ hết, có đánh thì anh cũng chẳng nói gì cả. Lúc mới yêu nhau, cô còn lo rằng anh là người dè dặt trong chuyện yêu đương, lo rằng anh không dám làm gì, rồi cô còn lo là chuyện gì cũng phải đợi đến lượt cô chủ động.

Thư Điềm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chủ động luôn rồi. Nhưng không ngờ là, khi yêu vào rồi thì anh lại chủ động đến mức độ này.

“Anh không có…” Giang Dịch nói: “Chỉ là bỗng dưng anh lại nhớ đến nên mới muốn hỏi em thử thôi.”

“…”

“Về nhà nhé?”

Thư Điềm lấy điện thoại ra để xem giờ: “Ừm, cũng nên về rồi.”

“Nếu không thì mẹ em sẽ hỏi là em đã đi đâu, lần nào em cũng nói là thầy dạy quá giờ thì cũng không ổn, nhiều lần quá sẽ bị phát hiện ra mất.” Cô bổ sung thêm.

Giang Dịch đang nắm tay cô bạn gái nhỏ của mình ra ngoài, nghe vậy, bước chân anh hơi khựng lại: “Em… Chú dì quản lý sát sao lắm à?”

“Quản lý gì em cơ?”

“Thì, mấy chuyện như là yêu đương ấy.”

Giang Dịch nhớ, hình như là trong trò chơi cũng vậy, Daddy Giang Dịch cũng giấu gia đình yêu đương ở trường.

“Không biết mẹ em sẽ có phản ứng như thế nào nữa, haiz.” Thư Điềm tưởng tượng thử một chút, không biết nếu Lương Vận mà biết kịch bản phim thanh xuân vườn trường mà mình hay xem đã “rơi trúng” vào đầu con gái mình, thì bà ấy sẽ có biểu cảm gì nữa.

“Nếu yêu đương với người khác, em nghĩ là em sẽ bị đánh.”

“…”

“Nhưng nếu là yêu đương với anh, em cũng không biết mẹ có ủng hộ em hay không nữa, nhưng mà…” Thư Điềm không nhịn được mà cười: “Ít nhất là mẹ cũng sẽ giận lắm đâu…”

Giang Dịch sửng sốt: “Tại sao?”

“Hả?” Thư Điềm nhún nhún vai: “Mẹ em thích anh lắm đó.”

Giang Dịch chần chừ hỏi lại: “… Thích à?”

“Đúng vậy…” Thư Điềm nhớ lại mấy câu mà Lương Vận hay nói: “Đến tận bây giờ rồi mà mẹ em vẫn còn hay kể chuyện lúc chúng ta còn nhỏ cho em nghe lắm, mấy chuyện hồi còn học tiểu học, anh giúp em “xử lý” bạn cùng bàn, giúp em lấy lại gôm tẩy các kiểu ấy…” Cô hơi nheo mắt lại: “Em chỉ cần nhắc đến anh thôi, là mẹ em lại khen anh liền.”

“…”

Dừng một chút, Thư Điềm lại không nhịn được đùa: “Có thể là sau khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba, em sẽ nói cho mẹ nghe chuyện chúng ta đang yêu nhau… Em đoán là mẹ em sẽ vui lắm đó.”

“…”

Cụm từ “tốt nghiệp cấp ba” này…

Tuy rằng cô chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, nhưng mà… ít nhất là cô cũng đã nghĩ đến nó rồi.

Giang Dịch cũng không biết là mình đang cảm thấy như thế nào nữa, khi nghe thấy bốn chữ này, bỗng dưng tâm tình anh lại trở nên phức tạp hẳn.

Con hẻm nhỏ ban nãy cũng ở khá gần nhà, chưa đầy mấy phút say, cô đã đến cổng khu nhà. Giang Dịch vừa bấm mật mã mở cổng, vừa nói với cô: “Bên phía anh thì không có vấn đề gì cả.”

“Hả?” Thư Điềm quay đầu sang: “Gì cơ?”

Mãi cho đến lúc đã vào thang máy, anh mới trả lời vấn đề này: “Bố mẹ anh…” Anh ấn số tầng thang máy, dáng vẻ không để tâm gì cả, khóe môi hơi nhếch lên: “Họ không quan tâm anh làm gì đâu.”

“…”

Thư Điềm bất ngờ.

Không quan tâm anh?…

“Không quan tâm anh” nghĩa là sao cơ? Rõ ràng là mỗi lần đến nhà anh, cô thấy mọi chuyện vẫn khá bình thường mà nhỉ?

Nhưng mà… hình như “không quan tâm anh” này cũng chỉ là một câu nói bình thường thôi nhỉ? Nghĩa là quan tâm nhiều quá không nổi ấy.

Nghĩ lại thì thấy cũng đúng thôi, nếu quản nghiêm quá thì sao mà anh lại “uy danh” như thế này cho được.

Ban nãy, khi nghe thấy anh nói như thế xong, cô đã nghĩ ngay tới một hàm nghĩa khác có thể được ẩn giấu trong câu nói ấy. Cũng ngay khi nghe thấy thế, cảnh tượng những đứa trẻ ở nhà một mình, không có bố, không có mẹ ở bên chợt hiện lên trong đầu cô.

… Chậc, cả ngày chỉ biết nghĩ cái gì đâu không thôi, đầu óc loạn cào cào lên thật bây giờ đấy.

Cô lặng lẽ tự gạt bỏ suy nghĩ này của mình đi.

Thang máy “ting” một tiếng, đã đến nơi rồi.

Sau khi đi ra ngoài, Thư Điềm tự giác buông tay anh ra: “Vậy em về đây nhé.”

“Ừm.” Anh trả lời.

Nhưng cô lại không rút tay ra được, tay cô đã bị “ai đó” giữ lại rất chặt.

Với loại căn hộ cao cấp như thế này, thì mỗi tầng chỉ có hai nhà mà thôi, bây giờ họ còn đang đứng ở hành lang như thế này nữa chứ… Có nghĩa là, là họ đang đứng giữa bố mẹ hai bên đó.

“Ôi!” Thư Điềm giãy giụa: “Đây là…”

“Anh biết.” Giang Dịch buông tay cô ra, trông thấy dáng vẻ lo sợ này của cô, anh không nhìn được mà cười cười: “Trêu em thôi.”

“…”

Thư Điềm đá vào ống quần anh: “Không vui chút nào cả!”

Nhỡ đâu có ai ra ngoài, vừa hay bắt quả tang thì họ biết phải làm sao!!

Chẳng lẽ lại giải thích với chú dì là “chúng cháu chỉ đang chơi trò gia đình giống như hồi bé chúng cháu hay chơi” à?

Dù đã bị cô đá một phát, nhưng Giang Dịch vẫn chẳng tức giận hay gì cả. Anh đã thả tay ra rồi mà vẫn còn cười cho được.

Thư Điềm nhìn anh một lúc lâu.

Haiz, làm thế nào cho được đây, ngắm nhìn gương mặt này lâu thì cũng chẳng thể nào mà giận được.

“Vậy…” Cô nói, giọng điệu như đã được kéo dài ra: “Em đi về thật nhé.”

“Ừm.” Anh gật đầu.

Thư Điềm đang định quay người đi, nhưng cô lại thấy Giang Dịch giơ tay lên thêm một lần nữa, anh đưa tay về phía cô, cuối cùng là dừng trên… gương mặt của cô.

Ngón tay anh đặt trên phần thịt mềm mại ở hai bên cằm của cô, anh nhéo nhẹ một cái rồi thả ra, cứ nhéo tới nhéo lui như thế vài lần rồi mới chịu buông hẳn ra.

Ngón tay thiếu niên thon dài, đầu ngón tay ấm áp, khác hẳn so với cảm giác lúc anh sờ vào má.

Thư Điềm đứng lặng tại chỗ, cô thấy anh bỗng cười rộ lên, khoé mắt cong cong: “Ngày mai gặp.”



Sau ngày đại hội thể thao, đến cả bài kiểm tra giữa kỳ cũng không thể ngăn cản được “sức nóng” từ trận thi đấu bóng rổ của trường.

Suốt cả một tuần nay, mỗi khi Thư Điềm cùng với Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan đến nhà ăn để ăn cơm, thì xung quanh họ đều là tiếng thảo luận đầy sôi nổi của các bạn nữ khác về trận thi đấu bóng rổ ấy.

Dù gì thì, ở trong cái thời đại này, bóng rổ vẫn luôn là một bộ môn thể thao được ưa chuộng hết sức mà.

Thư Điềm đoán không sai, quả nhiên là trường trực thuộc bọn họ có đội cổ vũ riêng của trường, hơn nữa, cũng giống như là bóng rổ vậy, đội cổ vũ đã có truyền thống lâu đời, tính tổ chức cũng cao nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Để vào được đội cổ vũ, đầu tiên là cần phải đăng ký, phải thêm Wechat của người phụ trách, sau đó là điền vào biểu mẫu đăng ký. Ngoài việc phải điền các thông tin liên quan đến chiều cao, cân nặng ra, thì “ứng cử viên” còn phải nộp một tấm ảnh thẻ của mình nữa.

Thư Điềm thấy ở dưới chỗ tải ảnh có viết một dòng chữ ghi chú nho nhỏ: [Các chị em à, đừng chỉnh ảnh “lố tay” quá nhé, vì sớm muộn gì chúng ta cũng phải gặp nhau mà, cứ nhẹ nhàng thôi nhé.]

Ừm, chữ nào chữ nấy cũng đều có lý cả.

Tối hôm đó, Thư Điềm chọn bừa một tấm ảnh mà Lương Vận đã chụp cho cô để gửi vào đó. Đến hôm sau thì cô nhận được thông báo đã vượt qua vòng đơn, bên cạnh đó, cô còn nhận được thông tin về buổi tập hợp, gặp mặt đầu tiên nữa.

Thư Điềm đang định gõ chữ, ngoài những thông tin chính thức ra thì bên kia còn gửi thêm một câu nữa.

Hứa Dao: [Em gái à, chị không có ý gì đâu nhé, chị chỉ muốn hỏi em một chút thôi, ảnh đó là ảnh thật của em à?]

Hình như người tên Hứa Dao này là học sinh lớp mười một, tên Wechat là Hứa Dao, là người phụ trách của hoạt động này.

Thư Điềm thấy hơi khó hiểu: [Đúng vậy ạ, ảnh có vấn đề gì ạ chị? /đáng yêu/]

Hứa Dao trả lời lại ngay: [Không có gì.]

Một lúc sau, chị ấy lại gửi thêm một câu khác nữa: [Em xinh thật đấy, chị thích em.]

Thư Điềm đang nằm bò ra trên giường, cô thấy tin nhắn này thì mỉm cười ngay, chọn một cái biểu tượng cảm xúc rồi gửi sang cho chị ấy: [Cảm ơn sếp đã khen. jpg].

Thứ sáu tuần này sẽ là buổi gặp mặt đầu tiên của các thành viên trong đội cổ vũ. Địa điểm tập trung thì cũng giống chỗ mà mấy người Giang Dịch tập luyện, ở khu thể thao.

Sân bóng rổ công cộng ngoài trời nằm ở gần sân thể dục, nhưng trường của bọn họ cũng có khu thể thao ngay trong trường, vừa được sử dụng để luyện tập, vừa sử dụng để thi đấu, trang thiết bị thì vừa mới tinh, vừa đầy đủ.

Lúc trước, khi Thư Điềm đăng ký vào đội cổ vũ, cô đã thử hỏi hai người bạn cùng phòng ký túc xá của mình, Nguyên Loan Loan không thích tham gia nên cô chỉ kéo được mỗi Diêu Nguyệt đến đây chung thôi.

“Mình hồi hộp quá!” Từ lúc đi trên đường cho đến bây giờ, tổng cộng là Diêu Nguyệt đã nói câu này ba lần rồi: “Mình sắp được thấy đội tuyển bóng rổ của trường chúng ta rồi! Hu hu hu có cả mấy chị đẹp gái lớp mười một, mười hai nữa chứ!”

Thư Điềm trợn mắt: “Cậu bình tĩnh lại đi.”

“Cậu không hiểu được đâu!” Diêu Nguyệt phàn nàn: “Cái người ngày nào cũng được “quang minh chính đại” đi xem mấy người đại ca tập luyện như cậu ấy à, đừng có mà coi thường mình nữa, có được không!”

“Bọn họ tập luyện thì…” Thư Điềm nhớ lại một chút: “Thật ra là có hơi nhàm chán một chút đấy.”

Thứ Hai cô thuyết phục được Giang Dịch tham gia, đến thứ Ba thì anh đi đăng ký.

Năm ngoái anh cũng đã đăng ký rồi, có điều, sau đó lại xảy ra sự kiện “đánh đánh đấm đấm” ở bên ngoài, vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới không thi đấu được.

Cũng không biết có phải là nói quá hay không, nhưng nghe Văn Nhân Nhất nói rằng, người ta nhìn thấy tên Giang Dịch là cho anh qua luôn, không cần phải ngồi ghế dự bị, cũng không cần phải thi thố gì, cứ thế mà được đưa vào làm thành viên chính thức luôn.

Thế là mấy hôm nay, cứ học xong là Thư Điềm lại đi theo anh để xem họ luyện tập. Tuy nói là luyện tập, nhưng trong mấy ngày đầu thì chủ yếu là tập phối hợp với nhau thôi, cũng chưa đánh bóng thật. Ngoài việc “thưởng thức” vẻ đẹp của bạn trai mình ra, thì cô cũng chỉ toàn ngồi chơi điện thoại thôi.

“Thì, có một thầy giáo Thể dục đang hướng dẫn ở đó đấy, thầy sẽ giảng giải các kiểu, mình cũng không nghe thấy rõ nữa, không biết là bao giờ mới đấu…” Thư Điềm thành thật bình luận: “So với “trận chiến gay cấn” mà mình tưởng tượng ra thì việc tập luyện này khác xa hẳn luôn. Mình cũng chưa thấy Giang Dịch chơi bóng ra làm sao nữa, nói thật là bây giờ mình thấy khá nhạt nhẽo ấy.”

Diêu Nguyệt không tin: “Nín đi nào! Có phúc mà không biết hưởng.”

Hai người nhanh chóng đến khu thể thao, vừa đẩy cổng đi vào là họ đã cảm nhận được hơi lạnh phả mạnh vào mặt.

Đối diện cổng ra vào là sân bóng rổ trong nhà, khán đài được xây dựng xung quanh khu vực “thi đấu”. Phía ngoài cùng bên trái của khán đài có một nhóm nữ sinh, bọn họ đều mặc đồng phục học sinh, có vẻ là đó là chỗ mà thành viên của đội cổ vũ tập trung.

“Gái xinh mà cậu muốn gặp ở kia kìa.” Thư Điềm chỉ sang đó và nói.

Diêu Nguyệt lại không hề chú ý đến phía bên đó.

“Này này này! Đại ca đang nhìn cậu kia kìa!” Diêu Nguyệt vừa liếc mắt qua đã thấy Giang Dịch đứng trong sân, trên người anh mặc đồng phục của đội bóng có in số 1, đẹp trai vô địch, anh đang tung chai nước lên xuống hòng giải trí, ánh mắt thì vẫn luôn dõi theo cô gái đang đứng bên cạnh cô ấy.

Cứ như thể cô ấy là không khí, là vô hình ấy.

Thế này thì phải gọi là gì ấy nhỉ! “Dù trong đám đông có hàng vạn người đi chăng nữa, thì trong mắt anh vẫn chỉ có mỗi mình em thôi” đây ư?! Ngọt quá đi mất thôi!!!

Diêu Nguyệt cảm thán xong thì bắt lấy cánh tay Thư Điềm mà lắc tới lắc lui: “Ôi chao, anh ấy có thần giao cách cảm với cậu thật à? Hai đứa chúng mình vừa bước vào là anh ấy nhìn sang đây ngay đấy! Tình yêu thật thần kỳ biết bao! Thần giao cách cảm đó! Mình sắp nổ tung luôn rồi hu hu hu…”

Từ ngày biết rằng hai người họ đã ngầm xác định mối quan hệ, lúc nào Diêu Nguyệt cũng ở trong trạng thái này cả.

Khi cùng đi lấy nước, ôi ngọt quá; cùng đi siêu thị, ôi ngọt quá; cùng đi bộ trong tiết Thể dục, ôi ngọt chết mất thôi.

Chỉ cần hai người họ xuất hiện ở cùng một chỗ, rồi hai người chỉ cần nhìn nhau một cái thôi, thì cô ấy cũng sẽ tự diễn giải ra là do “tình đã nặng sâu như biển cả”.

Bây giờ lại bắt đầu rồi đấy.

Hai ngày nay Thư Điềm đã nghe quá nhiều, thái dương của cô bắt đầu nảy lên: “… Cậu, dừng.”

Dừng lại một chút, cô tìm cách dời ánh mắt của Diêu Nguyệt sang chỗ khác, nhanh chóng đi đến khán đài: “Xin cậu đừng nhìn anh ấy nữa, nhìn gái xinh đi kìa! Gái xinh đang ở đây này!”

Diêu Nguyệt khựng lại.

Đúng thật là trong nhóm người đó có mấy người rất xinh đẹp, nhưng cô ấy nhìn hết một vòng rồi lại lén lút nói thầm bên tai Thư Điềm: “Mình thấy á, vẫn là Điềm nhà chúng ta đẹp hơn.”

Thư Điềm chớp chớp mắt, “thảo mai” đáp lại: “Thế thì mình thấy “Nấm lùn” nhà chúng ta mới là đẹp nhất.”

Qua thêm năm phút nữa, lại có thêm một người nữa đến. Là một cô gái có dáng người cao cao, tóc buộc đuôi ngựa, cô ấy đứng dậy, gật gật đầu, sau đó vỗ vỗ tay và nói: “Chào mọi người, tôi là đội trưởng của đội cổ vũ năm nay, Hứa Dao. Các em lớp mười chưa quen thì cứ gọi tôi một tiếng “chị” là được rồi, còn mấy bạn lớp mười một năm ngoái, đã quen nhau hết rồi thì thôi không cần phải nói thêm nữa nhé.”

“Bây giờ mọi người qua chỗ tôi lấy đồng phục, lên phòng thay đồ trên tầng hai để thay quần áo, sau khi thay xong thì chúng ta lại nói tiếp.”

Hôm nay Thư Điềm đợi Diêu Nguyệt nên đã để Giang Dịch đi đến trước.

Tranh thủ lúc đang phát quần áo, khi mọi người không chú ý, cô đã nhìn về phía sân bóng, không ngờ là lại “mắt chạm mắt” với anh.

Trong đầu cô chợt hiện lên cụm từ “thần giao cách cảm” mà Diêu Nguyệt vừa mới nói.

Trùng hợp thế cơ à?

Chắc không phải là do anh đã nhìn em mãi đâu nhỉ, anh trai à?

Trần nhà của khu thể thao rất cao, diện tích cũng lớn nữa, anh đứng giữa sân bóng, quần áo anh mặc chỉ có hai màu trắng – đen. Làn da của anh trắng, khuôn mặt đẹp trai không tì vết chẳng có biểu cảm gì cả, anh đang cầm trái bóng rổ màu cam trong tay, còn ánh mắt thì lại hướng về phía bên này.

Cảnh này rất giống với mấy bức ảnh các nhân vật nam chính nhiệt huyết chơi bóng rổ trong truyện tranh Nhật Bản.

Cô nhìn anh đến nỗi ngây người ra tầm mấy giây, nhưng xung quanh đang đông người thế cơ mà, dù gì thì họ cũng đang lén lút yêu đương, cô cũng đâu thể hét ầm lên rằng “Anh đẹp trai quá anh ơi” được đâu.

Thư Điềm nhìn anh mà khẽ mỉm cười, sau đó cô quay người đi lấy quần áo.

Hứa Dao phát xong quần áo, chỉ chỉ lên tầng: “Phòng thay đồ ở tầng hai, các bạn thay xong thì xuống đây nhé, chúng ta vẫn tập trung ở đây thôi.”

Thư Điềm theo sau mười mấy bạn nữ, cô nán lại ở vị trí cuối cùng, khi mọi người đã đi lên hết rồi thì cô dừng lại ngay tại chỗ, quay người.

Sau đó, cô đưa tay lên miệng, tặng cho anh một cái hôn gió.



Hôm nay các chàng trai trong đội bóng rổ đều rất phấn khởi.

Lúc ban đầu Giang Dịch không biết vì sao, nhưng sau đó anh lại nhớ là, hình như Thư Điềm đã nói với anh rằng, đội cổ vũ gì đó tập trung ở đây, bấy giờ anh mới hiểu vì sao mọi người lại thích thú đến thế.

Mặc dù anh cũng không biết đội cổ vũ gì đó tập trung lại ở đây để làm gì, chẳng phải là chỉ cần hét thật to “Cố lên đi” thôi à? Chẳng hiểu sao mọi người lại hào hứng đến thế nữa.

Trong đội tuyển bóng rổ của năm nay, vì lớp mười hai bận rộn chuyện học, nên chỉ còn một thành viên học lớp mười hai, một mình Giang Dịch học lớp mười, còn lại thì đều là học sinh lớp mười một.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dù gì cũng từng là đại ca cơ mà, có thể là các nam sinh trong đội bóng rổ đã từng “gây chuyện” với anh hoặc không, dù không chắc là mình có quen hết mấy người này hay không, nhưng ít nhất là anh đều biết mặt họ.

Tuy vậy, đối với anh mà nói, việc nhớ tên vẫn là một việc hết sức khó nhằn, nên anh cứ gọi số của họ ra thôi.

Hôm nay còn chưa tập luyện đầy hai mươi phút nữa, mà “Số mười tám” đã nhắc đến đội cổ vũ năm, sáu lần rồi.

Sau khi nhóm nữ sinh đó đi lên tầng, cậu ta cũng chẳng màng đến việc tập luyện nữa, ngồi xổm xuống đất cười hì hì: “Hì hì, tôi ngồi đây đợi các bạn nữ xinh đẹp trong đội cổ vũ của trường mình đi ra nhé.”

“Gì thế, họ có đi ra hay không thì liên quan gì đến cậu?” “Số bảy” đá cậu ta một cái: “Cậu nghĩ cậu là ai thế hả?”

“Ông đây thích ngắm gái xinh đấy, không được à?” “Số mười tám” bỗng “kích động” hẳn lên: “Cậu không biết đồng phục của đội cổ vũ trường mình đẹp cỡ nào à? Chút nữa họ sẽ đi ra đó, cậu cứ đợi đấy mà xem đi!”

“…”

“Hơn nữa, chẳng phải đội cổ vũ đến là để cổ vũ chúng ta à? Thế thì đã sao nào? Mấy cục cưng ấy đến cổ vũ cho tôi, tôi mong đợi một chút mà cũng không được à?”

“…”

Chẳng ai thèm chú ý đến cậu ta, Giang Dịch liếc thấy cậu ta đang từ từ đi đến bên cạnh mình.

“Này, anh Dịch…” “Số mười tám” lắm lời, hơn nữa, có vẻ như cậu ta đang rất phấn khích, có phần giống Văn Nhân Nhất, nhưng hình như là ngốc hơn: “Sao hôm nay bạn gái anh lại không đến?”

Giang Dịch nhìn cậu ta với vẻ mặt “khinh thường”, giọng anh nhẹ bẫng: “Bạn gái tôi nằm trong số các cục cưng mà cậu vừa nhắc tới đấy.”

Anh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “cục cưng”.

“Số mười tám”: “…”

“Số mười tám” cảm thấy, nếu mình mà không tự nhận là mình đã sai, thì chắc là mẹ nó chứ sẽ không thể sống nổi, cậu ta đang định mở miệng…

“Mẹ nó chứ! Nhan sắc của đội cổ vũ năm nay “xịn” thế cơ à?”

Một tiếng hô to từ đồng đội đã thu hút sự chú ý của anh.

“Mẹ nó, đẹp quá đi mất thôi.”

“Em gái ở đứng hàng đầu kia là ai thế trời đất ơi? Ôi vòng eo kia, ôi cặp chân kia… Ôi…”

Giọng của bọn họ không hề nhỏ, tất nhiên là Giang Dịch cũng nghe thấy.

Lúc đầu, anh đang trong tư thế cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm dưới đất, rồi đến bây giờ anh mới ngẩng đầu lên, và chính anh cũng đã ngây người ra trong chốc lát.

Ban nãy thì cả nhóm người đó đi lên, còn bây giờ thì vẫn là cả nhóm đó đi xuống, cầu thang tương đối hẹp, mọi người không đi cùng hàng, người đầu tiên đi xuống là Thư Điềm.

Màu sắc chủ đạo của đồng phục của đội cổ vũ là màu trắng, trước ngực áo cũng có số, số thì được in màu trắng, số của mỗi người mỗi khác. Bên trên là áo ba lỗ ngắn, bên dưới là chân váy siêu ngắn.

Nước da của Thư Điềm vốn đã trắng lắm rồi, mà giờ đây, nhờ có sự tương phản rõ rệt giữa màu đỏ của trang phục và màu trắng như tuyết của làn da, trông cô càng nổi bật hơn cả. Chân váy ngắn cạp cao, nhưng áo lại rất ngắn, để lộ vòng eo thon gọn như ẩn như hiện.

Đôi chân vừa dài vừa thẳng, đầu gối thì gần như là không hề nhô ra, trông rất rất nổi bật.

Hô hấp của Giang Dịch như đã ngừng trệ.

Hình như là, từ rất lâu rồi, anh đã có thể “kích hoạt” một loại “chức năng” – đó là anh có thể làm mờ đi mọi người xung quanh mình, chỉ còn thấy mỗi mình Thư Điềm thôi, mỗi một động thái của cô đều hiện lên hết sức rõ nét trong mắt anh.

Anh thấy Thư Điềm đang nhìn sang anh, cô gái nhỏ vừa đi xuống cầu thang vừa chớp chớp mắt với anh, đôi mắt to tròn đang cong cong, cô cười tươi đến nỗi lúm đồng bé xinh cũng đã hiện lên rồi.

Bên tai anh là những thanh âm cảm thán, khen ngợi không ngớt lời của các đồng đội… Mặc dù bọn họ không chỉ bàn luận về Thư Điềm, cũng đang nói về những người khác nữa, nhưng, ngay trong thời khắc này, lòng anh lại dâng trào một thứ cảm xúc – thứ cảm xúc này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Anh cũng không đè nó xuống được.

Thư Điềm nhìn bạn trai xong thì thu ánh mắt về, khu thể thao rất rộng, cô đi thêm một đoạn nữa thì mới đến chỗ Hứa Dao đang đứng.

Sau khi cô đi qua đó, cô còn chưa kịp nói gì mà hai mắt Hứa Dao đã sáng bừng lên: “A, em chính là em gái đó! Trời ạ, em còn đẹp hơn trong ảnh nhiều ấy! Đúng thật là…”

Thư Điềm mỉm cười, cô đang suy nghĩ không biết nên đáp lại lời khen ngợi nhiệt tình này của chị ấy như thế nào, thì khi Hứa Dao mới nói được nửa câu, bỗng nhiên có một giọng nam xen vào: “Xin nhường đường một chút.”

… Hả?

Giọng nói này, sao nghe quen tai thế nhỉ?

Cô quay phắt lại.

Hứa Dao đang đứng cạnh lan can khán đài, nghe thấy câu này thì chị ấy “Ồ” lên một tiếng và nghiêng người, Thư Điềm mới nhìn thấy người vừa bị chị ấy chắn… chính là anh bạn trai mới nhìn cô ở sân bóng, chẳng hiểu sao tự dưng anh lại xuất hiện ở đây nữa.

Cách một cái lan can, anh đang nhìn cô.

Không biết vì sao… trong tay anh còn cầm theo một cái áo khoác đồng phục.

Biểu cảm… khá là khó hiểu.

“Hả? Anh…” Thư Điềm còn chưa nói xong thì Hứa Dao đã nhường chỗ, Giang Dịch đặt tay lên lan can, anh nắm chặt tay, rồi anh tung người nhảy lên và đến trước mặt cô.

Động tác của anh vừa nhanh nhẹn vừa gọn gàng, Thư Điềm giật mình, sau lưng cô là tiếng cảm thán của các bạn nữ khác.

Cô mở to mắt, ngước mắt lên nhìn anh: “Sao anh lại đến đây thế?”

“…”

Anh không trả lời cô.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, ngay giây sau, chiếc áo đồng phục trong tay anh đã ở trên người cô… nó chỉ khoác lên vai cô, tuy chưa kéo khóa lên nhưng nó đã che đi được phần da thịt bị lộ ra bên ngoài.

Thư Điềm: “???”

Làm xong một loạt các động tác này, Giang Dịch vẫn không nói gì cả, mà anh chỉ nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô quay trở lại nơi mà cô vừa đi xuống.

Hai người đi lên tầng, đi mãi đến phòng thay đồ dành cho nữ ở tầng hai, thì anh mới chịu dừng lại.

Giang Dịch quay đầu lại.

Chiếc áo đồng phục cô đang khoác vô tình bị tuột ra trong lúc họ di chuyển, Giang Dịch nhìn xương quai xanh và bờ vai xinh đẹp của cô gái, ánh mắt anh tối lại.

Thư Điềm vẫn chưa hiểu gì cả, ở đây không có ai, cô lắc lắc bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người: “Này, anh sao…”

Cô còn chưa nói xong, thì anh đã đột ngột đưa tay lên để chỉnh lại áo khoác đồng phục trên người cô, sau đó, anh còn để cả người cô dựa vào tường của hành lang.

Thư Điềm thấy anh nheo mắt lại và hỏi: “Chẳng phải trước đó anh đã nói là trong trận thi đấu này có rất nhiều khán giả nữ rồi à?”

“…”

Anh thay đổi chủ đề hơi nhanh nhỉ?

“À…” Không biết tại sao bỗng dưng anh lại nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Thư Điềm vẫn gật đầu: “Đúng, anh có nói thế rồi.”

“Anh quên nói…” Giang Dịch bỗng nhấn mạnh: “Nam còn nhiều hơn cả nữ nữa.”

Thư Điềm: “???”

Thế thì có liên quan gì đến cô đâu?

Giọng điệu của anh nghe chẳng hề vui vẻ gì cho cam: “Em định mặc như thế này để đi à?”

“…” À…

“Để cho không biết bao nhiêu nam sinh như thế nhìn thấy?”

“…”

Thư Điềm mấp máy môi: “Em không…”

Từ “có” còn chưa ra khỏi miệng, mà Giang Dịch đã cúi người xuống, anh nghiêng người về phía trước, mặt anh cách mặt cô rất gần.

Đôi mắt anh tối sầm lại, lời nói như bị anh rít ra từ kẽ răng: “Không được đi.”

“…”

Người này bị sao vậy… Vì đồng phục của đội cổ vũ à? Anh thấy hở quá sao?

Cho nên anh mới đưa cô áo đồng phục à?

Cô đưa tay đẩy anh ra, cảm thấy sự thay đổi của anh có vẻ khá khó hiểu: “… Chẳng phải em đăng ký tham gia là vì em muốn cổ vũ cho anh à?”

“Em ở trên khán đài cổ vũ cho anh.” Giang Dịch tiếp lời ngay: “Cũng giống nhau.”

“…”

Thư Điềm mím môi, cô không nói gì cả.

Giang Dịch nhìn cô một lúc, rồi bỗng nhiên anh kéo cô về phía trước, ôm lấy cả người cô vào lòng: “Xin lỗi em.”

“??????”

Thư Điềm ngây người ra thật rồi.

Hôm nay, rốt cuộc là anh bị sao vậy? Anh khác thường thật đấy.

“Ban nãy thái độ của anh không được tốt.” Anh nói.

Sau khi anh giải thích xong lý do mình xin lỗi, cô lại nghe thấy anh thở dài một hơi, bỗng dưng anh lại hạ âm lượng xuống thật bé: “Nhưng mà anh nghiêm túc đấy.”

“… Nghiêm túc cái gì cơ?”

“Đừng đi nữa, em thay quần áo đi…” Giọng điệu của anh vừa như đang dỗ dành một đứa trẻ, vừa như đang làm nũng: “… Anh không muốn để cho người khác nhìn thấy em ăn mặc như thế này.”

Mặt anh áp sát vào vai cô, anh hơi cựa quậy, Thư Điềm cảm thấy, hình như là môi của anh đã chạm vào một một phần da nho nhỏ ở cổ cô, khiến cô vừa ngưa ngứa vừa tê tê. Và sau đó, cô nghe thấy một giọng mũi vang lên bên tai mình: “Nhé?”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Dịch: Đội cổ vũ là cái gì??? Sao váy lại ngắn thế? Sao lại lộ cả eo ra như thế? Sao lại để cho bạn gái tôi mặc thứ đồ vớ va vớ vẩn như thế vậy hả??? Cởi ra ngay cho tôi!

Giây sau…

Vợ ơi, mình cởi ra đi nhé vợ ơi QwQ anh xin em mà QwQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.