Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 66: Viên kẹo thứ sáu mươi sáu



Viên kẹo thứ sáu mươi sáu

… Vì cái gì cơ???

Thư Điềm trợn tròn mắt.

“Anh nói…” cô nuốt nước bọt: “Tới nhà anh…”

Là vì… giường của anh… đủ… lớn á?

Thư Điềm không dám tin câu này là do miệng anh nói ra.

Trước kia Thư Điềm đã từng đọc rất nhiều truyện ngôn tình, không chỉ có thế, cô còn chơi với “bách khoa toàn thư về tiểu thuyết” – Diêu Nguyệt tận nửa năm, về cơ bản thì cô cũng đã nắm được hết các thể loại truyện.

Bình thường, nếu bên nam mời bên nữ đến nhà mình, đồng thời, bên nam còn liên tục ám chỉ đến “giường” trong lời nói…

Thế có nghĩa là…

Nhân vật nam này đang muốn làm gì đó có liên quan đến “giường”.

Một đôi yêu nhau, chuyện có liên quan đến giường…

Chẳng phải đó là…

Thư Điềm đã bắt đầu tự tưởng tượng: Cô ôm quần áo đi vào trong phòng anh, Giang Dịch tỏ ra bình thản, anh bảo cô đi tắm rửa, sau khi cô đã tắm rửa sạch sẽ, cô bị ném lên chiếc giường rộng lớn của anh, sau đó thì đã xảy ra một loạt… chuyện “chàng chàng thiếp thiếp” mà người ta không tài nào miêu tả được… Dừng dừng dừng!!!

Tim Thư Điềm đập thình thịch.

Cô nuốt nước bọt lần thứ hai, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhanh đang ở sát bên cạnh, cô cảm thấy, hình như Giang Dịch đang thật sự nghiêm túc thảo luận chuyện này với cô.

Thư Điềm không rõ là mình đang thấy căng thẳng, thấy phấn khích hay đang thấy bối rối vì có nhiều luồng suy nghĩ cùng hiện diện trong đầu mình nữa, cô nghĩ gì nói đó rồi vô thức mở miệng, lắp ba lắp bắp: “Em… năm nay em chỉ mới mười sáu tuổi thôi.”

Vừa nói ra câu này.

Cô mới nhận thức được bản thân mình đang nói gì.

Mười sáu tuổi cái gì?

Thư Điềm à, mày đang ám chỉ cái gì vậy? Người ta mới chỉ nói là cái giường của người ta lớn thôi mà!

Sao mày lại nói đến mười! Sáu! Tuổi! Vậy! Hả!

“…”

Im lặng như tờ.

Thư Điềm cảm thấy, vì câu nói này mà hô hấp của cả hai người đã cùng ngưng đọng lại.

Không thể nghe thấy gì được nữa.

“Cái…” Cô cô gắng “cứu vớt” lại tình hình: “Cái mà em vừa mới nói ban nãy, có nghĩa là… À không, chỉ là vì bỗng dưng em lại nghĩ đến…”

Cô còn chưa nói xong mà bả vai đã chợt trĩu xuống.

Thư Điềm nghe thấy tiếng cười vang lên bên tai mình, người nào đó đã vùi đầu vào vai cô, cô không thấy mặt anh, chỉ thấy từ phần cổ cho đến phần vai của anh thôi, anh đang cười không ra tiếng, bả vai cứ run lên từng hồi.

Cười…

Đang chê cười cô đấy à?

Năm giây sau, khi Thư Điềm đã xấu hổ đến nỗi sắp ngạt thở đến nơi rồi, thì bên tai cô lại vang đến một tiếng cười: “… Anh đùa thôi.”

“…”

Thư Điềm ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Cô thấy Giang Dịch đã ngồi thẳng lại, khoé môi khẽ cong lên, như thể là anh đang cảm thấy rất buồn cười với cô, anh đưa tay ra chạm vào đỉnh đầu cô, thanh âm trầm thấp của anh vang lên: “Đừng căng thẳng.”

“…”

Thư Điềm thở phào một hơi, nhưng cô cũng cảm thấy, mọi tâm tư của mình đã bị anh nhìn ra mất rồi.

Chắc chắn là anh cũng hiểu cái câu “mười sáu tuổi” đó có nghĩa là gì rồi!

Thư Điềm phản bác: “… Có ai căng thẳng đâu! Tất nhiên em biết…biết là đùa rồi!”

“…” Giang Dịch không nói gì, anh vẫn cứ cười như thế.

Dưới gầm bàn, Thư Điềm giơ chân đá anh một cái: “… Anh cười cái gì!”

Sau khi bị đá, nụ cười của người nào đó trông càng quyến rũ hơn, cười đến nỗi cả hai mắt sắp híp lại luôn rồi: “Cười em dễ thương.” Giọng cũng rất dễ nghe, rất quyến rũ, rất mê người.

“…”

Mặt Thư Điềm đỏ bừng.

Cô dịch ghế ra xa, trừng mắt với anh một cái.

Tiếng cười của người nào đó lại vang lên.



Sau hai tuần liên tục tiết của môn Âm nhạc bị đổi thành môn Toán, môn Mỹ thuật bị đổi thành môn tiếng Anh, môn Thể dục bị đổi thành môn Hoá học, và trước lúc đám học sinh sắp phát điên, thì cuối cùng kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến.

Sau tiết Ngữ văn cuối cùng, ngày kia là đến kỳ thi cuối kỳ, Giang Dịch bị gọi đến văn phòng, Mã Đông Lập đã đưa cho anh một cuốn sách: “Cách trả lời chính xác các câu hỏi Ngữ văn: Cơ bản – Đạt ít nhất 35 trên 70 điểm!”

Mã Đông Lập không nói gì nhiều, nhưng, từ tiêu đề sách cho đến ánh sáng phát ra từ đôi mắt đang cụp xuống của mình, thầy ấy đã viết rõ ràng câu “Con à, lần này đừng lạc đề nhé.” lên trên mặt rồi.

Tuy lần nào làm văn cũng chỉ được có ba mươi điểm thôi, nhưng thực tế là, lần nào Giang Dịch cũng cảm thấy mình viết rất tốt.

Anh vẫn luôn cảm thấy, có thể vấn đề nằm ở các thầy cô chấm bài.

Quá trình thi cuối kỳ không khác gì ba lần trước đó cả, chỉ là, lúc khoảng mười lăm học sinh đến từ các lớp nhìn thấy Giang đại ca nổi tiếng toàn trường xuất hiện ở trường thi, có một trận xôn xao đã xảy ra.

Sau khi thi xong thì họ vẫn chưa được nghỉ, phải họp phụ huynh xong thì mới chính thức được nghỉ.

Hôm họp phụ huynh, học sinh có thể đi học không. Thư Điềm đã hỏi Giang Dịch, anh nói rằng anh không đi, vậy nên cô cũng ở nhà đợi.

Dù sao thì thành tích cũng chẳng khác biệt gì nhiều, không có môn nào bị trượt cả, thi xong thì cô cũng tự tính toán được.

Ban ngày Ông chủ Thư rất bận, nên bà chủ Lương đi họp cho cô.

Cuộc họp phụ huynh bắt đầu lúc mười giờ, Lương Vận ra khỏi nhà lúc chín rưỡi, đến tận mười hai giờ – khi dì Trương nấu xong cơm trưa – thì mẹ cô mới về đến nhà.

“Mẹ, mẹ về rồi ạ!…” Thư Điềm đặt điều khiển tivi xuống ngay, cô chạy ra cửa: “Con thi thế nào ạ?”

Mặc dù cô cũng đã đoán ra được ít nhiều rồi, nhưng dù sao thì cũng đã gắng sức thi cử rồi mà, nên cô vẫn rất tò mò về điểm số của mình.

“Tổng điểm… sáu trăm bao nhiêu ấy mẹ không nhớ rõ nữa, khá tốt, còn đứng thứ ba, thầy Mã khen con có thành tích rất ổn định…” Lương Vận thay giày, vừa đặt túi xuống vừa lấy bảng điểm ra đưa cho cô: “Đây, đều ở đây hết, con tự xem phần nào điểm không ổn lắm đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vâng ạ.”

“Dù sao thì mẹ cũng thấy khá ổn…” Dù gì cũng ổn định như thế, còn được khen nữa chứ, Lương Vận cười: “Xem ra Viên Viên kèm cho con cũng ổn đấy chứ, mẹ thấy môn Toán của con trong kỳ này tiến bộ nhiều đấy.”

Nghe mẹ mình nhắc tới Lộc Viên Viên, Thư Điềm trả lời lại ngay: “Tất nhiên rồi ạ! Chị Viên Viên giỏi lắm đấy mẹ…” Khen một câu còn chưa đủ, cô lại khen tiếp: “Hơn nữa, chị ấy còn đáng yêu như thế nữa chứ, giọng nói cũng rất hay, lần nào chị ấy đến đây, hai chúng con cũng đều rất vui, không giống học thêm một chút nào.”

“Ừm…” Lương Vận đồng tình: “Mẹ cũng cảm thấy cô bé đó khá đáng yêu, tính tình cũng tốt.”

Không lâu sau, Lương Vận lại gọi cô: “À đúng rồi, Nặc Nặc à.”

Thư Điềm ngẩng đầu: “Dạ?”

“Giang Dịch… Bố mẹ nó không đến…” Lương Vận hơi thắc mắc: “Thằng bé được thầy chủ nhiệm nhắc tên khen tận mấy lần, sao lại không có ai đến họp phụ huynh cho thằng bé vậy nhỉ…”

“…”

“Sao có chuyện…” Thư Điềm ngây ra ngay tại chỗ: “Không ai đến ạ?”

Lương Vận gật đầu: “Ừ, hình như là Giang Dịch đã nói với thầy chủ nhiệm trước rồi, thầy Mã cũng không nhắc gì liên quan đến phụ huynh của thằng bé.”

“Ồ…” Thư Điềm nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không biết lý do cụ thể là gì nữa: “Có thể là do không có thời gian.”

“Cũng đúng, bố mẹ thằng bé rất bận…” Lương Vận thở dài, nhưng sau đó lại trở nên phấn chấn: “Nhưng mà, thằng bé tiến bộ rất lớn đấy, mẹ thấy thầy Mã nhắc đến việc thành tích của nó tiến bộ, lần này nó đứng thứ mười, hơn hẳn 50 bậc so với lần thi tháng đầu tiên đấy.”

“Vâng…” Thấy bạn trai mình được khen, Thư Điềm cũng thấy rất vui. Cô cười: “Phải rồi!…”, mấy giây sau, cô lại không nhịn được: “Mẹ không thấy anh ấy ngồi cùng bàn với ai đấy à!”

Lương Vận trợn mắt, cười nói: “Thôi thôi thôi, mau đi rửa tay rồi đi ăn cơm.”

Nhìn Lương Vận quay người đi vào bếp, Thư Điềm mang bảng điểm về phòng, rồi cô lại đi ra phòng khách, cầm điện thoại ở sô pha lên.

Cô lướt danh bạ Wechat, tìm tên Lâm Dĩ An, ngón tay dừng trên bàn phím một lúc rồi mới chầm chậm gõ chữ: [Lâm Tiểu An.]

Lâm Dĩ An: [?]

Thư Điềm: [Hôm nay cậu có đến họp phụ huynh không?]

Lâm Dĩ An: [? Cậu thấy mình có giống người sẽ đi không?]

“…”

Đúng là lần nào cũng có một kiểu đó thôi.

Thư Điềm: […Vậy, ai đi họp cho cậu đó?]

Lâm Dĩ An: [Anh của mình.]

Thư Điềm: [Vậy cậu có thể hỏi anh của cậu một chút, phụ huynh của bạn cùng bàn của cậu, anh Giang Ngôn ấy, có đến không?]

Lâm Dĩ An im lặng.

Thư Điềm biết, có lẽ là cô ấy đang đi hỏi rồi, trong lúc đợi tin nhắn, cô thoát ra, lướt một vòng trong nhóm lớp, thấy mọi người đều đang ăn mừng kỳ nghỉ, cô cũng gửi mấy biểu tượng cảm xúc vào trong nhóm.

Trong buổi họp, chỗ ngồi của các vị phụ huynh cũng chính là chỗ ngồi trên lớp của bạn học sinh đó, bạn cùng bàn của Giang Ngôn là Lâm Dĩ An.

Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi câu này nữa.

Chỉ là vì cô cảm thấy… hơi bất công cho anh.

Họp phụ huynh cho con, chuyện này quan trọng như thế, mà anh lại còn tiến bộ nhiều đến vậy nữa… Tại sao lại không có ai đi cho anh cơ chứ?

Nếu bên Giang Ngôn cũng không có ai, vậy có nghĩa là, vợ chồng chú Giang đều đang bận, nhưng nếu bên đó…

Điện thoại rung lên.

Thư Điềm nhìn tin nhắn mới được gửi đến, rồi cô lại ngây người.

Lâm Dĩ An: [Anh mình bảo có, cậu hỏi cái này làm gì thế?]



Kỳ nghỉ đông diễn ra trước Tết nửa tháng, Lương Vận cùng ông chủ Thư quyết định đi du lịch trước Tết, đi khoảng tuần rồi sau đó quay lại đón Tết.

Những năm trước Thư Điềm đều đi cùng họ, lý do năm nay không đi là vì cô phải học thêm Toán với Lộc Viên Viên, hơn nữa, năm sau không có nhiều thời gian, cô muốn tranh thủ cuối năm hẹn các bạn ra ngoài chơi.

Không mất nhiều công sức đã thuyết phục được hai người họ.

Thư Điềm tự nhận mình là cô con gái ngoan nhất trong lòng bố mẹ mình, đã là con gái ngoan thì chắc chắn là sẽ không ra ngoài làm loạn, ông chủ Thư và bà chủ Lương để lại cho cô ít tiền, vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, họ đã vui vẻ đi châu Âu với nhau rồi.

Bên phía Giang Dịch cũng không khác cô nhiều.

Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, ngoại trừ anh ra thì cả ba người còn lại đều lên máy bay đi Mỹ.

Thư Điềm nhìn tin nhắn Wechat mà anh vừa gửi tới.

Bạn trai: [Bố mẹ và anh trai anh vừa đi.]

Thư Điềm cắn cắn môi, trả lời một chữ [Ồ], rồi cô không biết phải nói gì tiếp.

Bây giờ là sáu giờ chiều.

Sau ngày hôm đó, hai người họ không còn bàn đến chuyện ở cùng nhau này nữa.

Trong lúc Thư Điềm gõ chữ, xóa đi, gõ chữ, rồi lại xoá, cô có viết thế nào thì cũng cứ cảm thấy không đúng, thì phía bên Giang Dịch đột ngột gửi đến một dòng tin nhắn.

Bạn trai: [Bao giờ em đến?]

“…!”

Suýt thì điện thoại đã rơi khỏi tay Thư Điềm rồi.

Cô gõ “Chút nữa em qua”, còn chưa kịp gửi đi mà bên kia lại gửi đến một tin nhắn khác rồi.

Bạn trai: [Hay là…em không muốn nữa?]

Bạn trai: [Không muốn cũng không sao cả]

Bạn trai: [/cười mỉm/]

Nhìn biểu tượng cảm xúc khuôn mặt đang mở to mắt cười lạnh lùng, Thư Điềm cười hì hì, cô xóa hết mấy câu trước đó đi, gõ “Muốn muốn muốn muốn muốn”.

Dừng lại một chút, cô lại xoá đi bốn chữ muốn kia, chỉ gửi đi: [Muốn!]

Dấu chấm than… là đã đủ để thể hiện sự chân thành của cô rồi nhỉ?

Bạn trai: [Dì giúp việc đang nấu cơm, em đến đây ăn hay…?]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thư Điềm: [Dì Trương cũng đang nấu, em ăn ở nhà em thôi.]

Bạn trai: [Vậy em ăn cơm xong rồi hẵng qua.]

Thư Điềm: [Tuân lệnh, thưa ông chủ. jpg]

Ăn tối xong, trước khi dì Trương đi còn dặn đi dặn lại: “Buổi tối Nặc Nặc không được đi lung tung đâu đấy nhé, mặc dù an ninh ở khu nhà chúng ta khá tốt nhưng cũng không được. Bây giờ đã là cuối năm rồi, đã có không biết bao nhiêu chuyện xảy ra… Cháu lại còn xinh đẹp thế này nữa… Ôi trời, nghe dì nhé, đừng ra ngoài, dì về là cháu khoá trái cửa lại ngay nhé, cháu nghe chưa nào?”

“Được rồi, được rồi ạ!” Thư Điềm cười hì hì: “Cháu đảm bảo là sẽ không ra ngoài đâu ạ! Dì Trương yên tâm!”

Sau đó, chân trước dì Trương vừa đi ra khỏi cửa, chân sau cô đã đi ra ngoài rồi.

Không biết có phải là do Giang Dịch đã nghe thấy tiếng lúc dì Trương đi hay không, mà lúc cô đi sang nhà đối diện, gần như là vừa mới bấm chuông là cửa đã mở ra rồi.

Mấy hôm nay Thư Điềm đều ở nhà, nghe bố mẹ nói tới nói lui, thế nên, cơ bản là kể từ khi giúp Lương Vận sắp xếp hành lý cho đến bây giờ, cô chưa ra ngoài lần nào cả.

Cũng đã ba ngày họ không gặp nhau rồi.

Hình như là Giang Dịch vừa đi ra ngoài về, anh mặc áo khoác đen, quần đen, làn da được quần áo đen tôn lên nên trông càng trắng hơn, từ khi thấy cô, biểu cảm lạnh lùng của anh đã dịu đi nhiều, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên, khóe môi khẽ cong cong, yết hầu hơi động, mặc dù anh không nói gì cả nhưng trông anh lại gợi cảm đến lạ.

Người cô bắt đầu nóng bừng lên.

Không biết có phải là vì mấy ngày qua không gặp hay không, mà Thư Điềm cảm thấy, hình như người này lại đẹp trai hơn mấy ngày trước nữa rồi.

Anh đứng bên cửa, hơi nghiêng người: “Hành lang lạnh, vào…”

Vừa nói được một nửa, người trước mặt anh đột ngột nhào đến, cả người Giang Dịch đập mạnh vào cánh cửa phía sau, “ầm” một tiếng.

Anh sững sờ mấy giây, rồi sau đó mới cụp mắt.

Cô gái nhỏ ôm chặt eo anh, ngẩng đầu, đặt cằm mình vào hõm xương quai xanh của anh, từ góc độ này, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt to to của cô, trong hành lang mờ tối này, dường như đôi mắt ấy đã trở nên sáng rỡ hơn.

“Này, bạn trai à…” Giọng của cô nghe vô cùng phấn khích: “… Nhớ anh chết mất!”

Khoảnh khắc đó, cả người anh như bị ném vào trong suối nước nóng, hơi ấm từ trái tim lan ra khắp tứ chi.

Giang Dịch giơ tay, một tay anh ôm chặt eo cô, hơi dùng sức nâng cả người cô lên, anh bế cô vào trong cửa, còn tay kia thì đóng cửa lại.

Thư Điềm không hiểu sao mình lại bị bế lên, cô kêu một tiếng “A”.

Còn chưa kịp kêu tiếng thứ hai… thì môi cô đã bị chặn lại rồi, mọi âm thanh đều bị nuốt lấy.



Sau một lúc lâu ôm ôm rồi lại hôn hôn “miệt mài” chẳng dứt, chân cô đã nhũn cả ra rồi.

Thư Điềm hỏi xong thì mới biết Giang Dịch vừa đi từ bên ngoài về cách đây không bao lâu.

Anh đi tắm, còn cô thì đi vào phòng anh nghịch điện thoại, đợi anh.

Cô ngồi trên thảm, dựa vào thành giường chơi điện thoại.

Cho dù thế nào đi nữa, thì chắc chắn, tối nay vẫn sẽ là một đêm sẽ đi vào sử sách!!!

Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy, chuyện này không tiện nói cho người khác lắm.

Nhưng Thư Điềm phát hiện ra, một khi con người ta đã phấn khích rồi, thì sẽ không nhịn được mà muốn chia sẻ với người khác.

Thế là cô mở “Bạn hỏi tôi trả lời” lên.

Gần đây, vì bận thi cử nên cô cũng không có thời gian để quan tâm đ ến tình hình yêu đương của nhóc “Gà tiểu học”, nhưng cậu ta cũng không vào đây gào khóc gì, chứng tỏ là tình cảm vẫn tốt nhỉ.

Nếu không, cậu ta mà cãi nhau với cô công chúa nhỏ kia thì… ít nhất là sẽ có một trăm tin nhắn “oanh tạc” cô.

Vậy nên, vẫn có thể coi là rất đáng ăn mừng.

Cô bình tĩnh lại, bắt đầu gõ chữ gửi tin nhắn.

[Snlwkst]: Không giấu gì cậu.

[Snlwkst]: Bây giờ tôi đang rất háo hức!!!

Hai tin nhắn của cô vừa được gửi đi.

Thì điện thoại của Giang Dịch – chiếc điện thoại mà anh đã đặt trên bàn trước khi đi tắm – vang lên hai tiếng… là kiểu âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới.

?

Lúc đầu Thư Điềm đang cúi đầu gõ một câu.

Cô bối rối ngẩng đầu lên.

Cô hơi dừng lại, cảm thấy đây chỉ là một sự trùng hợp thôi, rồi cô lại gửi một tin nhắn nữa đi.

[Snlwkst]: A a a a a a hôm nay tôi với bạn trai sẽ ở cùng nhau!!!

Điện thoại bên kia, lại kêu lên một tiếng nữa.

…?

Đây chỉ là trùng hợp thôi nhỉ?

Thư Điềm ngây ra chừng năm giây, sau đó cô bò dậy, chạy qua chỗ bàn anh.

Vì tin nhắn vừa được gửi tới nên màn hình vẫn còn đang sáng.

Cô nhìn một cái.

Sau đó dụi dụi mắt, lại nhìn thêm một lần nữa.

Mắt cô sắp dính lên điện thoại anh luôn rồi, nhưng vẫn là kết quả đó.

Trên màn hình…

Đang hiển thị ba tin nhắn mà cô vừa gửi đi, bên trên tin nhắn hiển thị biểu tượng của ứng dụng “Bạn hỏi tôi trả lời”.

… Không thiếu một chữ nào.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Gà tiểu học ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha “ngã ngựa” [*] rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

[*] Ngã ngựa là một từ ngữ mạng bắt nguồn từ Trung Quốc, chỉ tình huống bị “vạch mặt”, bị “lật xe” xấu hổ đến nỗi chỉ muốn “đội quần”. Theo như tình tiết truyện thì Giang Dịch bị “ngã ngựa” có nghĩa là thân phận “Gà tiểu học” của anh đã bị “vạch trần”, bị Thư Điềm phát hiện ra rồi.

Gà tiểu học đã “ngã ngựa” rồi mà Giang Dịch vẫn còn đang vui vẻ tắm rửa:D

Có vui không?

Con gái tôi chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, sao tôi có thể để yên cho “móng heo” đào con bé đi mất cơ chứ, không đâu nhé!! Mama không nỡ:)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.