Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 8: Viên kẹo thứ tám



Viên kẹo thứ tám

Tiết học mà Giang Dịch đang học có lẽ là tiết học khó chịu nhất trong suốt bao nhiêu năm đi học của anh. Suốt bốn mươi lăm phút đồng hồ không ngủ, cũng không bấm điện thoại, chỉ có nghiêm túc, ngoan ngoan ngồi chuẩn bị bài trước.

Nói thật, anh đọc đến nỗi chỉ muốn xé phăng cuốn sách đi.

Cái thứ như là Địa lý này là thứ để cho người học ấy hả?

Cái gì mà… Cái gì…?

Học xong thì có thể làm được gì?

Mà, mỗi lần anh muốn xé sách đi, thì anh lại liếc mắt nhìn sang gương mặt của Thư Điềm ngồi ngay bên cạnh, cô gái nhỏ đang lặng lẽ đọc sách, thế là anh chỉ đành đè cơn tức trong mình xuống.

Chỉ là đọc trước bài thôi mà.

Mà đã con mẹ nó phiền phức thế này rồi.

Rồi đến lúc học thì anh phải làm sao đây?

Phải nhịn chứ sao.

Anh tự nhắc bản thân mình như thế.

Vì thế, Giang Dịch đã chịu đựng suốt bốn mươi lăm phút đồng hồ, vừa hết giờ học là anh đi ra khỏi lớp ngay, vì đã ở ngôi trường này gần hai học kỳ rồi, nên sau khi ra khỏi lớp, anh đã nhanh chóng tìm ra được vị trí chính xác của cái chỗ nằm ở đằng sau gốc cây lớn, đây là một nơi ít người và không dễ bị phát hiện.

Anh nhéo sống mũi và đút tay còn lại vào túi quần theo thói quen

Rồi anh mới chợt nhớ ra là…

Anh cai thuốc lá rồi.

Mà còn là cai theo kiểu “tự chặt đứt đường lui của chính mình” nữa chứ, ngày đó, sau khi Thư Điềm đi, anh đã lục tìm ra hết ra hết số thuốc lá mà mình đang có rồi gói chúng lại và vứt hết đi.

“…”

Mẹ nó.

Giang Dịch lại phải nén cơn giận mà anh chưa thể trút được – cũng là cơn giận từ việc học, anh cúi đầu đi về phòng học.

Dù trên đường đi hay đường về, xung quanh anh luôn có những ánh mắt lảng tránh hoặc trắng trợn nhìn theo anh, và những điều này khiến anh càng bực mình hơn.

Chưa làm được gì mà đã phải đi về lớp như thế, khi mà anh vừa vào cửa lớp, anh đi đến chỗ đằng sau Văn Nhân Nhất…

Thì thấy tên ngốc này đang giật tóc túm đầu, thật lòng thật dạ mà kể khổ với Thư Điềm.

Lôi hết tất cả mọi chuyện có liên quan đến anh ra mà kể cho cô nghe.

“Ơ? Anh Dịch?”

Ánh mắt Thư Điềm nhìn thẳng về phía sau cậu ta, cuối cùng Văn Nhân Nhất cũng nhận ra là phía sau mình có người, cậu ta quay đầu lại và nhìn nửa khuôn mặt đang ẩn trong bóng tối của Giang Dịch, không hiểu sao mà tự dưng cậu ta thấy sợ quá.

Hả?

Cậu ta chưa làm gì mà, sợ cái khỉ gì cơ chứ?

Văn Nhân Nhất cười: “Anh Dịch, tối nay có đi quán Net tí không? Muốn chơi nữa rồi, lát nữa sang lớp 10/2 gọi họ đi cùng nhé?”

Giang Dịch lại dùng ánh mắt khó hiểu đó để nhìn cậu ta chằm chằm.

Một lúc sau, khi mà cậu ta đã bị nhìn lâu đến độ lưng bắt đầu đổ mồ hôi, thì Giang đại ca mới khẽ đáp: “Tôi không đi.”

Văn Nhân Nhất nhìn Giang Dịch đang bước hai bước về phía mình, sau đó thì anh dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta và nói: “Cậu cũng không được đi.”

Văn Nhân Nhất: “…?”

“Không đúng, tại sao tôi lại không được đi? Sao tôi lại không được đi? Cậu không muốn đánh nhưng tôi muốn mà! Anh Dịch, không thể vô lý như thế được đâu mà??? Tôi…”

Giang Dịch đi đến bên cạnh Thư Điềm, ánh mắt cô bé vẫn luôn dõi theo anh, đôi mắt to đen láy như bị bao phủ bởi một tầng sương ẩm ướt, cô chớp mắt một cái rồi đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Văn Nhân Nhất ở phía sau anh vẫn còn đang lải nhải.

Không biết là do cố tình không nhắc đến, hay đúng là chuyện vừa rồi đã chuyển hướng chú ý của cô, mà khi anh vừa ngồi xuống, Thư Điềm đã hỏi anh rằng: “Anh Giang Dịch, sao anh ấy cũng không được đi thế ạ?”

Giang Dịch mím môi, quay đầu nhìn tên ngốc đang ấm ức: “Tôi đến nhà tìm cậu.”

Sắc mặt Văn Nhân Nhất thay đổi tận mấy lần, cuối cùng thì cậu ta hưng phấn vỗ đùi một cái: “A! Anh Dịch! Cậu muốn thể hiện tình cảm ngọt ngào với tôi phải không? Ha ha ha ha ha ha ha!” Cậu ta cười tươi như hoa: “Thần thiếp sẽ ở nhà tắm rửa sạch sẽ đợi người!”

Thư Điềm – người qua đường – đang nổi da gà vì những lời nói bậy bạ đó, cô đang định nói gì đó thì khóe mắt cô lại liếc thấy khuôn mặt Giang Dịch.

Khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo tinh tế, tóc đen mềm mại rũ trên trán, anh nhếch môi mà đáp lời Văn Nhân Nhất: “Ừ.”

Thư Điềm: “…” Hai người còn nhìn nhau đầy trìu mến nữa chứ.

Chẳng phải chỉ là chơi trò chơi điện tử cùng nhau thôi sao?

Cần phải làm đến mức này cơ á?



Theo kế hoạch thì huấn luyện quân sự sẽ diễn ra trong một tuần, nhưng gần đến ngày thì trường lại thay đổi, vậy nên cũng cần thêm hai ngày nữa để bố trí nhân lực, thế là, vào thứ hai, khi họ đến trường học, họ vẫn phải tự học tiếp.

Hôm qua là ngày khai giảng ở trường, tất cả học sinh nội trú đều chuyển vào ở trước một ngày, trưa ngày hôm sau, nhà trường bắt đầu bố trí cho học sinh học nửa ngày, tức là học sinh nghỉ trưa ở trường và tối nghỉ ngơi ở nhà.

Buổi trưa Giang Dịch có việc phải ra ngoài, Thư Điềm kiếm bừa một thứ gì đó ở căn-tin để ăn rồi lên ký túc xá, cô lần tìm theo số phòng rồi đẩy cửa đi vào bên trong.

Hai người bên trong nhìn hơi hơi quen.

Cô bạn bên trái có dáng người nhỏ nhắn, tóc như búp bê, mắt tròn, từ ngoại hình thì thấy, đây là một cô bạn rất đáng yêu và có vẻ hơi nhút nhát, nhưng cô ấy lại nói ra những lời khiến cho người khác thấy vô cùng kinh ngạc.

… Đây chính là người hùng coi “hòa bình thế giới” là lý tưởng của mình.

Cô bạn bên phải… có lẽ cao hơn “Hòa bình thế giới” một cái đầu, vừa gầy vừa cao, tóc buộc đuôi ngựa, dáng vẻ sạch sẽ và sáng sủa.

Thư Điềm khá hoà đồng với các bạn cùng phòng.

Ba năm cấp hai, mỗi năm đều sẽ đổi ký túc xá một lần, sau khi đã gặp qua không ít bạn cùng phòng “cực phẩm” và trải qua những cuộc cãi vã, cô vẫn luôn là người có thể tự lo được cho bản thân mình.

Hai người đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy hiếu kỳ, nhưng không ai lên tiếng hay nói năng gì cả, khóe miệng Thư Điềm cong lên: “Xin chào, mình là Thư Điềm, mình là học sinh bán trú.”

“Mình là Diêu Nguyệt…” cô bạn “Hoà bình thế giới” phấn khích nói, cô ấy mở to đôi mắt của mình ra: “Mình nhớ cậu rồi! Cậu là bạn ngồi cùng bàn với đại ca!”

“…”

Cô ấy nói xong câu đó thì Thư Điềm sửng sốt lắm, cô còn chưa kịp quyết định xem mình nên “Ừ” một tiếng hay nói đùa vài câu đáp lại, thì cô bạn bên phải đã vỗ “bụp” một phát vào Diêu Nguyệt.

Cô bạn bên phải cười nói: “Chào cậu, mình là Nguyên Loan Loan, Loan trong “uốn lượn” [*].”

[*] Loan khúc: uốn lượn. Chữ Loan trong tên Loan Loan là chữ Loan trong từ “loan khúc”.

Thư Điềm quan sát một vòng quanh ký túc xá, có ba chiếc giường được kê cạnh nhau, ở giữa có một khoảng trống nhỏ làm lối đi, bên kia là ba cái bàn, ký túc xá khá rộng rãi, khác hẳn với nơi cô từng ở trước đây.

“Trời ạ…” Thư Điềm quay người lại, cảm thán: “Nếu biết ký túc xá trường chúng ta tốt thế này thì mình đã đến ở luôn trong trường rồi.”

“Ôi trời, cậu đừng nghĩ vậy mà, nói gì thì nói, ở nhà vẫn hơn là ở trong trường mà!” Diêu Nguyệt nói.

“Chắc trường trung học trực thuộc Đại học S là ngôi trường có ký túc xá tốt nhất cả thành phố S này rồi…” Nguyên Loan Loan nói: “Mình thấy đa phần các trường cấp ba ở thành phố S đều xây theo kiểu tám người một phòng, đến nỗi, muốn tắm thì cũng phải tắm trong nhà tắm công cộng… Thảm quá đi mất.”

“…”

Còn mười phút nữa mới hết giờ nghỉ trưa, ba cô gái lần lượt trèo lên giường, Thư Điềm nằm ở giường bên trái sát tường.

Tối qua ngủ sớm nên bây giờ cô rất tỉnh táo.

Cô muốn trò chuyện với hai người bạn cùng phòng, đang nghĩ xem nên nói về bạn bè hay nói về Mã Đông Lập, thì bên kia đã vang lên một câu: “Thư Điềm, mình hỏi cậu chuyện này nhé.”

Quay đầu nhìn sang, là Nguyên Loan Loan nói.

Thư Điềm quay người lại đối diện với cô ấy: “Được“.

“À, thì là… Ừm…” Trên mặt Nguyên Loan Loan hiện lên một chút do dự: “Chúng mình đều rất tò mò, cậu với bạn cùng bàn… là cái bạn đại ca đó đó, có, có quan hệ gì vậy?”

“…” Quan hệ gì ấy à?

Nguyên Loan Loan giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, hôm khai giảng, vì thấy Giang đại ca học cùng lớp với mình nên mình mới có ý nghĩ muốn ngồi cùng bàn nhân vật trong truyền thuyết này.”

“Nhưng sau đó mình đã bị người ta từ chối thẳng thừng luôn.”

“…”

“Cho nên mình mới cực kỳ tò mò, hai người đã quen nhau từ trước rồi à?”

… Không thì sao người ta phải lau ghế cho cậu như thế kia cơ chứ! Nguyên Loan Loan gào thét trong lòng.

“Ừm…” Thư Điềm cười: “Mình với anh ấy là hàng xóm từ hồi tiểu học cơ, hai nhà nằm đối diện nhau ấy, lên cấp hai thì không còn học chung trương nữa, vì mình học trường nữ sinh, không ngờ là lên cấp ba lại được học cùng lớp.”

Cô nói xong, Nguyên Loan Loan và Diêu Nguyệt vừa trèo lên giường Nguyên Loan Loan đều im lặng.

Không ngờ là, một giây sau…

Suýt chút nữa là Diêu Nguyệt đã nhảy lên rồi: “A!! Mình đoán đúng rồi nhỉ! Mình đoán đúng rồi! Thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ! Mình thắng rồi! Cậu mời mình ăn Cornetto [*] đi!!!”

[*] Cornetto: tên một thương hiệu kem.

Thư Điềm:?

Nguyên Loan Loan trợn mắt: “Nhưng mình cũng đoán đúng rồi mà! Cấp hai bọn họ không học cùng nhau, cấp ba mới chung trường lại, gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa thì có gì là sai đâu?”

Thư Điềm:???

Diêu Nguyệt: “Ôi trời ơi! Tại sao mình lại không có trúc mã là trùm trường cơ chứ?”

Nguyên Loan Loan nghiêm túc nói: “Không, cậu nên nói là, sao mình lại không có một trúc mã ngày nào cũng sẵn sàng lau bàn ghế cho mình!”

Mắt Diêu Nguyệt sáng lấp lánh: “Hu hu hu cậu đừng nói nữa! Ngọt ngào quá đi mất thôi!!!”

Thư Điềm: …?????

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Các cậu đang viết tiểu thuyết hả?

Thư Điềm không thể ngờ được rằng, thì ra buổi trưa đầu tiên mà cô ở cùng các bạn cùng phòng lại hoà hợp đến mức độ này.

Cũng không ngờ được rằng, dưới sự tổng kết của Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan, buổi trò chuyện trong trưa nay lại trở thành…

[Tám trăm mười tám câu chuyện cảm động lòng người mà năm ấy trúc mã Giang đã làm cho thanh mai Thư]



Buổi chiều, khi đến lớp, hàng ghế cuối lớp trống không, Giang Dịch không ở đó, còn Văn Nhân Nhất thì không biết vì sao buổi sáng lại không đến lớp, cũng không biết là buổi chiều có đến hay không nữa.

Thư Điềm ngồi xuống rồi mới phát hiện ra rằng, hai cậu bạn phía trước đang nằm ngay ngắn trên bàn.

Cô nhớ, cái người mang lý tưởng không lo cơm ăn áo mặc đang nằm phía bên trái, cậu ta tên là Lý Vệ.

Lý Vệ oán trách: “Mẹ nó, tối qua cậu bắt tôi chơi cái game khỉ gì vậy hả! Ngủ được mẹ nó có một chút thôi, bây giờ buồn ngủ như chó…”

Cô ấn tượng sâu sắc với người bên phải hơn, là Quý Văn Bân giàu sau một đêm.

Quý Văn Bân đáp: “Cậu tưởng tôi không buồn ngủ à? Lúc cậu ngủ rồi là tôi còn đánh thêm mấy ván nữa kia kìa…”

“Có ký túc xá mà không dám về…” Lý Vệ thở dài.

Trong lớp không có ai, tiếng hai người nói chuyện không hề nhỏ, Thư Điềm không nén được sự tò mò, bèn mon men tới gần: “Sao hai cậu lại không dám về ký túc xá vậy?”

Có lẽ hai người không biết đằng sau có người, giật mình một cái, quay lại và thấy tiên nữ nhỏ xinh đẹp ngồi cùng bàn với đại ca thì thở phào một hơi.

“Bạn cùng phòng chúng tôi là anh Dịch.” Quý Văn Bân than vãn.

“Là anh Dịch giết người không chớp mắt ấy!” Lý Vệ bổ sung thêm.

“…”

“Sợ đến vậy à? Sợ đến nỗi không dám về ký túc xá cơ à?”

Thư Điềm nhớ lại phản ứng của họ trong lần đầu gặp Giang Dịch, là cái lần gặp trong ngày hôm qua, cô càng tò mò hơn: “Hình như là hai người rất sợ… Giang Dịch…” Cô ngừng lại một chút, rồi sau đó cô mới hỏi: “Rốt cuộc là vì sao lại sợ anh ấy vậy?”

Lý Vệ lại thở dài thườn thượt, ném cho người bên cạnh một ánh mắt: “Cậu lại đây đi.”

Dù gì thì Thư Điềm cũng là bạn cùng bàn của Giang Dịch, Quý Văn Bân vừa không dám, nhưng cũng vừa không nhịn được, chỉ muốn nói hết ra thôi: “… Bạn học Thư à, cậu nhớ là đừng có nói cho anh Dịch biết đấy nhé.”

“Yên tâm, yên tâm!”

“Năm đó Giang đại ca không cùng lớp với chúng tôi đâu, nhưng lớp chúng tôi cũng có vài thành phần bất hảo, là mấy người cả ngày chẳng học hành gì, chỉ một lòng muốn làm trùm trường thôi ấy.”

“Lúc đó, trùm trường của chúng tôi chính là Giang Dịch của lớp hai [*], mấy đứa con trai lớp chúng tôi đều sang lớp Giang Dịch tìm anh ấy.”

[*] Lớp hai ở đây có nghĩa là lớp thứ hai trong khối, ví dụ như trong khối tám thì đây sẽ là lớp 8/2 á. Tại vì trong trường hợp này không biết rõ khối lớp mà nhân vật muốn nhắc đến nên mình vẫn để nguyên là “lớp hai” nhé.

“Sau đó thì sao?” Khán giả Thư vẫn luôn nể mặt như thế.

“Sau đó… thì họ quay về, mặt mũi bầm tím hết cả, ủ rũ ê chề, sau khi đánh nhau với Giang Dịch thì trong hai năm sau đó, ba người hùng hổ nhất không dám gây chuyện gì nữa, bắt đầu học hành điên cuồng.”

Thư Điềm:?

Thư Điềm không biết bây giờ mình nên bày ra vẻ mặt gì nữa.

Trước mặt thì khá bình thường, nhưng mà sau lưng lại làm chuyện gì đâu không ấy nhỉ?

Đây là kịch bản “Sau khi thất bại trong việc trở thành đầu gấu của trường, tôi quyết tâm học tập để bước lên đ ỉnh cao cuộc đời” à?

Trong đó, Giang đại ca đóng vai “bước ngoặt cuộc đời”, phải không?

“Khi đó tôi rất tò mò nên cũng qua đó để xem, vì Giang đại ca đã nói một câu thế này.”

Là một đại ca mà chẳng bao giờ chủ động gây chiến nếu người ta không tự tìm đến mình, thực ra có thể coi Giang Dịch là đại ca có nguyên tắc nhất rồi.

Quý Văn Bân tận mắt chứng kiến mấy người bạn cùng lớp sang đó, gào thét và buông ra những lời khiêu khích mà mấy đứa trẻ trâu thích nhất, sau đó Giang đại ca ra tay.

Lúc Giang Dịch học cấp hai, có lẽ đó là lúc mà anh kiêu ngạo nhất, khi đó Quý Văn Bân cũng chưa trải sự đời, vậy nên, khi thấy cái cảnh nam sinh cao gầy đẹp trai kia quật ngã ba người mà mặt không đổi sắc, trong lòng cậu ta đã chấn động vô cùng mạnh mẽ.

Vì không dám lộ mặt ra nên cậu ta cũng không thể thấy rõ cả quá trình cụ thể, chỉ thấy được một màn cuối cùng, và một màn này cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu ta.

Thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, túm tóc tên cầm đầu trong số ba người, bắt người nọ phải ngẩng đầu lên, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, anh cười một tiếng: “Ba cái tên rác rưởi, chỉ có thế này thôi mà cũng đòi làm đại ca à? Còn đến mẹ nó để chọc tôi?”

Sau cùng, anh hất tay một cái, đầu người kia nghiêng hẳn sang một bên, Giang Dịch đứng dậy, cúi đầu: “Đừng lãng phí thời gian…” Anh nói rất chậm, giọng điệu trào phúng: “Mau cút về đi học đi.”

Quý Văn Bân thầm nhớ lại, càng nhớ càng thấy đại ca đã rất đáng sợ kể từ cái hồi còn bé rồi, cậu ta đang định thêm mắm dặm muối rồi mới kể lại cho Thư Điềm về khung cảnh hôm đó: “Giang đại ca bảo họ…”

Còn chưa kịp kể, sau lưng cậu ta đã đột ngột vang đến một giọng nam.

Nghe hơi lành lạnh, mang theo âm mũi, rất trầm ấm.

Vừa quay đầu lại…

Hôm nay Quý Văn Bân đã được trải nghiệm cái gì gọi là “sợ đến mức mặt mũi trắng bệch”.

Người đứng sau lưng cậu ta chính là nhân vật chính của câu chuyện, là đại ca lấy một địch ba mà thành danh, là trúc mã Giang mà buổi trưa Thư Điềm không ngừng nhắc đến.

Trên mặt Giang đại ca không có vẻ gì là tức giận cả, ngược lại là trông anh rất bình tĩnh, anh mở miệng: “Tôi nói…”

Nhìn từ góc độ này, đôi mắt đào hoa của Giang Dịch hơi híp lại, lông mi cực dài, Thư Điềm như đã nhìn thấy một quầng hào quang toả ra xung quanh anh, giống như Mã Đông Lập vậy.

“Tôi khuyên bọn họ…” Giang Dịch dùng một chữ “khuyên”: “Tôi nói, đời là bể khổ, quay đầu là bờ, học tập mới là con đường chúng ta nên đi.”

Quý Văn Bân: “…” Hả???

——————

[Tám trăm mười tám câu chuyện về trúc mã Giang – vì theo đuổi thanh mai Thư mà đã khắc cốt ghi tâm việc học như thế nào]

Giang – giết người không chớp mắt • nói dối không chớp mắt • phổ độ chúng sinh • tâm hướng học tập – đại ca.

Ngoài việc quá ngầu ra thì còn có thể nói gì nữa đây?

Văn Nhân Nhất: Thân mật cùng nhau??? Má ơi!!!!! Hu hu hu hu hu hu hu hu anh ấy đánh con TAT

Quý Văn Bân: Nếu tôi không nói theo ý của đại ca, thì tôi sẽ có kết cục giống lầu trên mất thôi QwQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.