Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 83: Viên kẹo thứ tám mươi ba



Viên kẹo thứ tám mươi ba

Với mắt thẩm mỹ của Thư Điềm, nhan sắc của bạn trai cô không kém ảnh đế nổi tiếng nhất hiện nay một chút nào cả. Tất nhiên là, “mỹ nhân” [*] thì mỗi người mỗi phong cách khác nhau, phong cách cũng chẳng giống nhau, không thể nào so sánh được, hơn nữa, cô còn có “bộ lọc” dành riêng cho bạn trai mình nữa. Nên cô thấy rằng, Giang Dịch còn đẹp hơn mấy ngôi sao nổi tiếng đó cả nghìn lần.

[*] Mỹ nhân ở đây chỉ người đẹp nói chung, không hướng đến đối tượng là nữ, chỉ người đẹp cả nam lẫn nữ.

Trong mối quan hệ giữa người với người, khi không quen biết nhau, thứ đầu tiên mà người ta nhìn thấy chính là khuôn mặt.

Cho nên, trong thế giới phụ thuộc rất nhiều vào sắc đẹp này, nếu bạn có khuôn mặt đẹp thì tất nhiên là sẽ có nhiều người yêu thích bạn.

Nhưng với các cô gái thích Giang Dịch…

Trong mấy năm qua, Thư Điềm cũng đã phát hiện ra được một điểm hết sức thần kỳ.

Lúc học cấp ba, Giang đại ca nổi danh khắp nơi, mọi người đồn đãi tính tình của anh tàn nhẫn, hơn nữa, từ sau khi anh nổi tiếng, cũng có lời đồn nói rằng anh đánh phụ nữ gì gì đó.

Thật lòng mà nói, với mấy người nổi tiếng trong trường học, hoặc là mấy người là “tình nhân trong mộng” của nữ sinh, họ đều không có tật xấu gì hết, rất hợp để “thầm thương trộm nhớ”, nhưng nếu tỏ tình… thì phải suy nghĩ tận ba lần.

Nếu như anh biến tôi thành kẻ ngốc trước mặt mọi người thì sao?

Nếu như tôi không chỉ bị từ chối mà tôi còn bị đánh nữa thì sao? Tôi là con gái mà, tôi không biết xấu hổ hay sao…

Thư Điềm đoán, chắc là các cô ấy mang tâm lý như thế này.

Kết quả là, ngoại trừ năm lớp mười Thư Điềm bị kéo đi làm người đưa thư tình một cách điên cuồng ra, thì mấy “bông hoa đào” thầm mến Giang Dịch công khai ấy đã im ắng trong suốt một thời gian rất dài.

Mà, “bông hoa đào” rộ nở trong bóng tối…

Trong trường trung học phổ thông trực thuộc có rất nhiều bài viết có nội dung tương tự như thế này: “Mẹ nó, tôi vốn thầm mến Giang đại ca, nhưng bây giờ, khi tôi thấy anh ấy và bạn gái anh ấy như vậy, tôi thật sự không thể có cảm giác thầm mến được nữa.”

Đến khi học đại học, tình trạng này càng lúc càng gia tăng.

Vì thế, Thư Điềm phát hiện ra rằng, nhóm “tình địch tiềm năng” của cô… Có một phần rất lớn đều đã biến thành fan CP của hai người bọn họ.

Sau đó, một phần rất nhỏ còn lại, những “bông hoa đào” không biết anh có bạn gái nên vui vẻ đi đến tỏ tình với anh, cũng đều như bao lần trước đó thôi – đều đã bị Giang Dịch thản nhiên từ chối.



Phải, có thể hiểu được rằng, tình cảm thành hình nhờ khuôn mặt luôn hết sức mỏng manh.

Nhưng mà, từ người thầm mến người ta biến thành fan CP của người ta… Các thiếu nữ à, thật lòng là cái khoảng cách này của các cậu có phần hơi ma quái rồi đấy…

Lại nói về cô thì…

Thời còn học ở trường trung học phổ thông trực thuộc, nhờ phúc của danh tiếng của Giang đại ca mang đến, về cơ bản là không có một “đồng chí nam” nào không biết đến anh, vậy nên, cũng không có một ai không biết rằng cô là “người con gái của đại ca”.

Lên đại học thì không hẳn là không có chuyện như thế.

Đầu tiên là, lúc đi dạo trên diễn đàn, có thể là có tới chín mươi chín phần trăm mấy người được gọi là “fan CP” của bọn họ đều là nữ… hoặc cũng có thể nói là gần như chỉ toàn là nữ.

Suy cho cùng, chẳng có nam sinh nào rảnh rỗi đi lướt diễn đàn rồi lại vào trong các hội nhóm để “hóng hớt” cả. Dù có thời gian đi chăng nữa, thì cũng chỉ là đi dạo quanh sân trường hay sân thể dục thôi. Hơn nữa, bọn họ còn không học cùng một khoa, Đại học B còn có nhiều người như vậy nữa, sân trường còn lớn như thế kia, đâu phải ai cũng biết đến chuyện hai người họ đang yêu nhau đâu.

Cho nên, trước kia, thật sự là Thư Điềm không ngờ rằng, “hoa đào” của cô ở đại học… còn nhiều hơn cả bạn trai cô nữa.

Nhờ vào một trang diễn đàn.

“Hoa đào” của Thư Điềm muốn nở cũng nở có quy luật lắm, bạn cùng phòng còn làm hẳn một bảng thống kê cho cô nữa cơ. Giống như là đang sưu tầm tem vậy, ngoại trừ khoa này và khoa Máy tính ra, thì hầu như là ở khoa nào cũng từng có nam sinh tới tỏ tình với cô, “bộ sưu tập” này cũng đã khá “đủ đầy” rồi.

Cô không đếm số lượng, mà thật ra là cô cũng chẳng quan tâm đến việc mình có “hoa đào” hay là không có “hoa đào”. Vì dù gì thì cô cũng có “bông hoa” hoàn mỹ nhất rồi mà.

Chỉ là do cô không thể không để ý thôi.

Thật lòng mà nói, nếu không bị Giang Dịch nhìn thấy thì cô sẽ giấu giếm.

Nhưng hết lần này tới lần khác luôn…

Thư Điềm nhìn nam sinh trước mặt mình, sự bất lực trong cô lên đến cực điểm, nhưng cô không thể hiện ra ngoài mặt.

Nam sinh có nước da màu lúa mì, cao khoảng một mét tám, mặc quần áo bóng rổ, ngũ quan chín chắn.

Đã quen nhìn thấy người đẹp, nhìn sang người khác thì cô cũng cũng không có cảm giác gì hết. Trong mắt Thư Điềm, đây chính là một sinh viên đại học có tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

“Đàn chị Thư Điềm, xin chào…”

“…”

Thư Điềm không có nhiều thời gian giao lưu, cô quen quá nhiều đàn em, ngoài đời rất ít người gọi cô như vậy.

Nghe cậu ta gọi mình là “đàn chị”, Thư Điềm thấy khá bất ngờ.

Sau đó, cô nhìn cậu em này nở nụ cười không được thân thiện cho lắm: “Cái đó, bây giờ thời tiết nóng, em thấy, hình như là chị không mang nước…” Sau đó thì vươn tay ra, đưa một chai nước cho cô: “Cho chị.”

Ngay sau đó, cậu ta bắt đầu tự giới thiệu: “Em học khoa Ngoại ngữ…”

Mà, cùng lúc đó, từ xa, Thư Điềm nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, cô lập tức hắng giọng: “Bạn học à.”

Nam sinh sửng sốt: “… Vâng?”

“Cảm ơn cậu, nhưng ngại quá…” Cô chỉ ra phía sau: “Bạn trai tôi đã mua nước về cho tôi rồi.”

“…”

Cậu ta gượng cười xấu hổ nhìn cô vài giây, cậu ta nói câu gì đó rồi rời đi ngay, Thư Điềm không nghe rõ, nhưng đại loại như là “Xin lỗi, tạm biệt”.

Đồng thời, cô thầm thở dài.

Lớp này là lớp Thể dục. Trên sân thể dục, cô đang ngồi dưới bóng cây, vị trí này khá đẹp, trời tháng Sáu, có cơn gió khẽ thổi qua.

Xa xa, nhìn thấy bóng dáng Giang Dịch càng lúc càng gần, dáng anh cao gầy, cả người anh đắm trong ánh mặt trời buổi chiều, mái tóc đen như được phủ lên một màu cà phê.

Anh đi tới tận nơi đây rồi ngồi xuống. Trong tay anh là hai chai nước giải khát, cô thích uống nước ngọt vị vải và nước đá của anh.

Sau khi ngồi xuống, anh bắt đầu im lặng.

Thư Điềm nhìn anh một cái, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, cũng chẳng nói gì cả.

Cứ vậy, ngồi im lặng hẳn một phút.

Cuối cùng thì người nào đó cũng không chịu được nữa, anh hơi xoay người sang: “Người ban nãy là ai vậy?”

Thư Điềm thành thật trả lời: “Một đàn em.”

“À…” Anh đặt đồ uống sang một bên, đi tới kéo tay cô, ngón tay anh vẫn còn hơi lành lạnh do ban nãy anh cầm nước uống ướp lạnh, rất thoải mái: “Cậu ta nói gì thế?”

Thư Điềm đơn giản hóa lời nói của cậu ta một chút: “Cậu ta cầm nước, nói muốn cho em uống.”

“…”

Cô vẫn luôn quan sát biểu cảm của anh, từ góc nghiêng, cô thấy Giang Dịch nheo mắt, bổ sung thêm một câu: “Sau đó thì em đã từ chối.”

Giang Dịch quay đầu sang nhìn cô một cái.

Trong ánh mắt kia như viết rõ cậu “Đấy chẳng phải là chuyện em nên làm à?”, “Nếu em không từ chối, chẳng lẽ em còn muốn nhận à” “???!”

Anh hỏi thêm: “Từ chối như thế nào?”

Thư Điềm thành thật trả lời: “Em nói bạn trai em đã mua về cho em rồi.”

Vài giây sau, Giang Dịch lại “Ồ” một tiếng.

“Ồ” lần này nghe dễ chịu hơn cái “Ồ” lần trước nhiều.

Anh lấy đồ uống trong túi ra, bàn tay trắng nõn vặn lỏng nắp chai rồi hơi đóng lại, không biết là anh đã làm bao nhiêu lần rồi, trông rất là thành thạo.

Thư Điềm vui cười hớn hở nhận lấy, rồi cô bắt đầu nói chuyện với anh.

Trong tiết Thể dục, có khá nhiều người chơi bóng rổ, cũng những đôi yêu nhau như bọn họ tìm chỗ để yêu đương, Thư Điềm cho rằng chuyện ban nãy đã trôi qua êm đềm như thế rồi.

Đến giờ tan học, ai ngờ…

Đàn em kia lại đến.

Cậu ta không tới gần, cầm quả bóng rổ vừa tung vừa đi, đi trên đường băng rồi vòng ngược lại trước mặt hai người họ, ánh mắt liếc qua bên này, trên mặt như thể là chỉ muốn viết rõ mấy chữ: “Em đến xem bạn trai của chị là thần thánh phương nào”.

Nói thật, về Giang Dịch, anh là một người “mắt không thấy tâm không phiền”, anh cũng không còn phản ứng gì quá mạnh mẽ như lúc ban đầu nữa, bình thường, nếu chỉ nhìn thấy từ xa thì anh chỉ vờ nóng nảy cho có một chút thôi.

Nhưng mà…

Cậu nhóc kia, tại sao cứ nhất quyết phải lượn lờ trước mặt anh. Thư Điềm đau lòng nghĩ.

Thư Điềm hơi nhức đầu, cô quay đầu sang nhìn anh, cô thấy Giang Dịch quan sát người nọ một lúc lâu: “Cậu ta đang muốn làm gì thế?”

“… Sao em biết được.”

“Vậy…” Anh bất ngờ buông tay cô ra, hình như là anh đang chuẩn bị đứng lên: “Anh đi hỏi thử một chút.”

Thư Điềm nhanh mắt túm lấy cánh tay anh lại: “Anh chờ đã.”

“…”

“Ừm… Có gì hay để hỏi đâu, cậu ta chỉ muốn đến xem em có nói thật về chuyện bạn trai hay không thôi, dù sao thì, chẳng phải là cũng có rất là nhiều người lấy chuyện này ra để làm bia đỡ đạn à?”

“… Anh thấy cậu ta thì lại khó chịu.” Giang Dịch hơi híp mắt, nói rồi, anh lại muốn đứng dậy.

“Đừng đừng đừng!” Thư Điềm túm lấy anh: “Này, cậu ta không đến đây mà, anh định làm gì thế?”

“Không làm gì cả, chỉ nói trò chuyện một chút thôi.” Giang Dịch nhìn qua tay cô, anh không hài lòng: “Vậy em kéo anh làm gì?”

“…”

Mẹ nó, em sợ anh “vấy máu” khắp trường học này đó.

Thư Điềm thấy có vẻ như là anh đang nói thật, nhớ lại thì trước kia cô cũng gặp mấy trường hợp tương tự rồi, một khi bị anh nhìn thấy cảnh này, anh sẽ nói chuyện bằng cái giọng điệu quái lạ như thế rất lâu.

Bình giấm này thật là, chua quá chua.

Cậu nhóc kia! Đi rồi thì đi luôn đi! Cậu có biết hay không hả! Cậu lấp ló ở đây làm cái gì thế hả!

… Tôi mới là người chịu tội đây.

Thư Điềm nhịn lại để mình không trợn mắt, quyết định nói đạo lý với anh: “Không phải, em không hiểu nổi, anh ghen cái gì vậy Giang Dịch?”

Anh sửng sốt, có lẽ là anh không nghĩ ra được cách để đáp lại, nên anh khựng lại một chút rồi mới nói: “… Ai ghen cơ chứ?”

Thư Điềm xem nhẹ câu nói như là tiếng đánh rắm này.

Cô lấy ra thêm một ví dụ tiếp theo: “Anh không nghĩ thử xem, em đâu biết bọn họ đâu mà, phải không nào? Em có thể đi chơi với bọn họ à? Em có thể ở cùng một chỗ với bọn họ ư? Em có thể ngủ với bọn họ sao? Em có thể cho bọn họ chạm vào em hôn em sờ…” Thư Điềm thấy ánh mắt Giang Dịch đang dần biến đổi, cô nhanh chóng sửa miệng: “… Khụ, ý của em là, dù bọn họ có tỏ tình với em đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là người qua đường Giáp thôi, căn bản là em không biết, cũng sẽ không nhớ rõ họ là ai.”

“Trong số mấy người, một người là bạn trai em, một người là người xa lạ, có thể so sánh với nhau được sao!” Thư Điềm càng nói thì càng cảm thấy logic của mình chẳng sai đi đâu được: “Sao anh ăn giấm chua của người khác thế hả!”

“… Xem ra là em đã quên thật rồi.”

“Hả?” Thư Điềm sửng sốt: “Em quên cái gì?”

“Năm ngoái, hồi còn học năm nhất, khi chúng ta đang ở trong thư viện, sau đó anh đã nhận được một tờ giấy nhỏ của một bạn nữ trong lớp đưa.”

“…”

“Em hỏi anh có biết cô ta không, anh nói có. Sau đó em đã tức giận với anh suốt cả buổi chiều.”

“…”

Tất nhiên là Thư Điềm nhớ rất rõ rồi.

Khi đó, hai người bọn họ vừa mới nhập học chưa được bao lâu, chuyện là người yêu còn chưa có ai biết, trong thư viện cũng không tiện thân mật nên chỉ ngồi cạnh nhau thôi.

Nữ sinh kia là “học bá” của khoa bọn họ, dáng dấp không tệ, nhưng cũng không đủ sức để “uy hiếp”.

Khi đó Thư Điềm thấy không tự nhiên suốt cả một buổi chiều, chủ yếu là vì, đã lâu rồi cô không gặp lại cái cảnh Giang Dịch nhận được thư tình, nên bấy giờ cô… mới không nhịn được.

“Anh muốn lật sổ cũ à?” Thư Điềm trầm mặc được một chốc, sau đó cô mới nói: “Em khẳng định là em có thể lật lại được nhiều nợ cũ hơn cả anh.”

Giang Dịch khẽ cười, hừ một tiếng.

Lăn qua lăn lại như vậy, người nọ đã đi đánh bóng rổ từ lâu lắm rồi, Thư Điềm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, anh đặt tay lên vai trái của cô.

Giang Dịch khoác tay lên vai cô, cô quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ở gần trong gang tấc của anh, nhìn đôi môi mỏng của anh đang hơi mở ra: “Em nói xem, có cách nào để mọi người trong trường đều biết hai chúng ta là một đôi, mẹ nó chứ, để đừng có người nào tới tìm em nữa không?”

Thư Điềm im lặng hai giây: “… Anh lần lượt báo mộng cho bọn họ biết đi.”

Bạn học Giang Dịch à, bạn cho rằng mình đang ở trong giới giải trí, yêu đương thì chỉ cần lên mạng đăng Weibo là bàn dân thiên hạ đều biết hết hả?

Thật điên rồ.

… Bây giờ Thư Điềm không nghĩ tới chuyện đó.

Trong tương lai, thật sự đã xảy ra một ngày như vậy, ngày mà toàn trường đều biết.



Lúc sắp hết năm ba, xung quanh Thư Điềm không ít người đã rời khỏi câu lạc bộ và hội sinh viên, tổ chức hội nhóm sinh viên đại học, cô và Giang Dịch chỉ tham gia câu lạc bộ kịch nói, hơn nữa, chắc là họ sẽ ở đó đến tận năm thứ tư rồi mới rời khỏi.

Bọn họ tham gia khi học năm hai, trong câu lạc bộ có không ít người học năm ba. Mấy đàn chị học năm tư thì vì đủ loại chuyện mà không thể tới tham gia hoạt động được, nhưng chưa thể xem là họ đã rời câu lạc bộ, thỉnh thoảng họ vẫn sẽ về trường, vẫn sẽ đi thăm bọn họ, vẫn sẽ mang theo chút quà gì đó.

Mặc dù tiêu chuẩn của câu lạc bộ cao và ít người, nhưng về cơ bản thì, những người trẻ năng động bọn họ đều trở thành bạn bè với nhau và có mối quan hệ không tệ.

Có đôi khi, Thư Điềm ngẫm lại, cảm thấy lựa chọn vào câu lạc bộ của mình là cực kỳ đúng đắn, cô thấy mình rất may mắn vì có thể quen biết được một nhóm người vừa thú vị vừa đẹp mắt như thế, đã vậy, họ còn có tưởng tượng phong phú, có thể soạn kịch bản siêu giỏi nữa chứ.

Hơn nữa, đây còn là câu lạc bộ duy nhất trong trường không cần phải tìm nguồn tài trợ cho bất kỳ một hoạt động nào, mỗi lần các bạn cùng phòng chạy đi tìm nguồn gây quỹ, họ sẽ than vãn với cô rằng: “Câu lạc bộ của cậu được thành lập bởi những người có tiền, hu hu hu mình hâm mộ muốn chết luôn, đáng tiếc là câu lạc bộ kịch nói chỉ quan tâm đến gương mặt thôi, nếu không thì mình đã tham gia vào rồi…”

Thư Điềm chỉ có thể cổ vũ tinh thần cho bọn họ.

Tháng Sáu của năm ba hoàn toàn khác với năm hai của cô.

Tìm xong nơi thực tập, những người muốn tham gia thi lên nghiên cứu sinh lại bắt đầu chuẩn bị.

Chuyên ngành này của Thư Điềm có học nghiên cứu sinh hay không thì cũng được, Giang Dịch cũng không nói cụ thể ý nguyện của anh. Hơn nữa, dù có học nghiên cứu sinh, thì cũng không thể biết được là mình sẽ ở lại trường hay là ra nước ngoài học.

Với tính cách này của Giang Dịch, nếu muốn ra nước ngoài thì chắc chắn là anh cũng sẽ dẫn theo cô thôi.

Không chỉ có thế thôi đâu, cô còn từng nghe Giang Dịch nói như thế này, và cô có cảm giác thật ra là anh không muốn đi học nữa… “Anh đã xem những thứ mà khi thi lên nghiên cứu sinh phải học rồi, cảm giác không có gì để đọc hết.”

Tự đại, nhưng vô cùng xứng đáng với danh hiệu đại thần máy tính mà anh đã chiếm cứ suốt ba năm qua.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vì thế, so với một sinh viên năm ba bình thường khác, hai người bọn họ vô cùng nhàn nhã.

Cơm trưa ăn hơi nhiều, Thư Điềm kéo bạn trai đi dạo trên đường lớn trong khuôn viên trường, đi được hai bước thì cô cảm thấy nóng quá, nên cô chỉ vào cái ghế dưới bóng cây bên cạnh: “Đi thêm một lát rồi tới chỗ cũ để nghỉ anh nhé.”

Mỗi lần cô muốn tản bộ để tiêu bớt cơm thì cô đều sẽ đi đường này, đến đây thì sẽ cảm thấy mệt mỏi, dần dà, cái ghế đó đã trở thành “chỗ cũ” của họ.

“Này anh, nghỉ hè chúng ta đi đâu chơi đi nhé.” Bây giờ họ đã hoàn thành xong chương trình học rồi, chỉ còn chờ thi cuối kỳ nữa thôi, Thư Điềm không nhịn được mà bắt đầu mong chờ vào kỳ nghỉ hè.

Giang Dịch gật đầu: “Nếu em không sợ nóng thì anh không thành vấn đề.”

Thư Điềm cười hì hì nhích lại gần anh: “Chắc chắn là em sợ nóng rồi, vậy ban ngày chúng ta không ra ngoài, chờ khi mặt trời xuống núi thì lại đi ra ngoài chơi, đi dạo chợ đêm cũng được mà anh.”

“Ồ… anh hiểu rồi.”

“…” Thư Điềm buồn bực: “Anh hiểu cái gì cơ?”

“Ngày ngủ đêm ra…” Anh bất ngờ nói bốn chữ, lúc cười, mặt mày tuấn tú, nói thêm bốn chữ nữa: “… Ban ngày tuyên dâm.”

“…!!!”

Anh cố ý nói thật nhỏ, nhưng xung quanh tương đối yên tĩnh, Thư Điềm vẫn nghe thấy rất rõ.

Trong nháy mắt, Thư Điềm đỏ bừng mặt, cô nhéo thịt trên cánh tay anh, nghiến răng nghiến lợi: “Giang Dịch, anh… không biết xấu hổ sao!!!”

Cô nhéo anh thêm một cái nữa, nhéo chỉ để uy hiếp thôi, cũng không dùng quá nhiều sức, người bị nhéo không có cảm giác gì, mà anh vẫn cười và nhích sát lại gần cô: “Xấu hổ gì đấy, cũng có phải là chưa làm bao giờ đâu.”

“…!!!”

Nếu nghiến mạnh thêm chút nữa, không chừng là Thư Điềm đã gãy răng rồi.

Giang Dịch phát hiện ra rằng, muốn trêu bạn gái anh cũng dễ lắm… Duy chỉ không thể nói chuyện liên quan đến giường chiếu thôi, nói đến là cô lại xấu hổ và giận dỗi anh.

Đùa thì đùa như vậy thôi, anh vừa hôn vừa ôm, tận nửa ngày sau mới dỗ được cô.

“Ngày hè oi bức, chúng ta nghe loa phát thanh giải nhiệt đi. Hôm nay, chuyên mục của chúng ta là yêu cầu bài hát trên điện thoại, giải đáp câu hỏi thân mật và cả những lời tỏ tình chân thành… đã lâu chưa xuất hiện. Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu nhé…”

Mỗi buổi trưa, sau khi tan học, trạm phát thanh của Đại học B sẽ phát sóng các loại chương trình khác nhau, có lúc trước giờ nghỉ trưa từ thứ Hai đến Chủ nhật hàng tuần, đôi khi sẽ được đổi mới.

Thư Điềm có quen biết một đàn chị ở trạm phát thanh, năm tư tốt nghiệp nên chị ấy có hẹn cô đi ăn cơm, chị ấy đã “dốc lòng” tâm sự một lúc lâu với cô. Chị ấy nói là mấy năm trước, bên phía hội sinh viên có bảo bọn họ làm chương trình kết nối thân mật gì gì đó, còn có thổ lộ bằng bài hát nữa, nhưng có sinh viên nào da mặt dày như vậy đâu, ban đầu chỉ đành tìm “diễn viên” kết nối với trạm phát thanh, sau khi phát sóng, đến chính bọn họ còn thấy xấu hổ nữa là.

Hầu như là chẳng có bao nhiêu cuộc nói chuyện thân mật hay thổ lộ gì cả.

Thư Điềm nghe giọng nữ nhẹ nhàng trên loa phát thanh, cô tựa vào vai anh mà bĩu môi: “Ôi cái đoạn tỏ tình này, lại tìm người quen nữa à?” Cô thở dài: “Các chị ấy cũng khó khăn quá, suốt cả ngày cứ phải tìm diễn viên ở khắp mọi nơi.”

Giang Dịch đang vuốt tóc cô, nghe vậy thì động tác của anh hơi dừng lại: “Tìm diễn viên làm gì?”

Thư Điềm nói hết cho anh nghe những nỗi khổ tâm mà đàn chị ấy đã kể cho cô, sau đó, cô không nhịn được mà thắc mắc: “Thật ra, em cảm thấy, chuyện tỏ tình trước mặt mọi người như thế này cũng lãng mạn lắm mà nhỉ? Sao có một cơ hội tốt như vậy, còn được miễn phí nữa, thế mà lại không có ai đi thế nhỉ?”

“…” Động tác của Giang Dịch dừng hẳn lại: “Lãng mạn à?”

“Tuy rằng làm thế có hơi xấu hổ… Chuyện này, có lẽ cũng giống như trong phim truyền hình vậy đó anh, tỏ tình dưới quốc kỳ, rất giống phim thần tượng.”

“Haiz, đáng tiếc quá.”

“Hả?”

“Mặc dù nó không phù hợp với hình tượng của hot boy Giang một chút nào cả…” Thư Điềm nở nụ cười: “Nhưng nếu biết đến chuyên mục này sớm hơn một chút, thì em đã tìm hiểu từ năm nhất luôn rồi, và sau đó em sẽ đợi đến khi nhập học, để anh tới trạm phát thanh và tỏ tình với em!”

Cô nhìn sang, một nụ cười in hằn nơi gương mặt Giang Dịch, anh nói: “Không cần phải tiếc.”

“…?”

Hả? Sao anh lại nói ra một cậu không đầu không đuôi như thế vậy nhỉ?

Ban đầu Thư Điềm còn thấy nghi hoặc, sau đó, cô lại nghĩ, có thể là do anh cảm thấy như vậy tương đối ngây thơ, cho nên mới nói không cần phải tiếc.

Chậc, xem ra tư duy của nam và nữ trong chuyện này không giống nhau cho lắm.

Thư Điềm chỉ thuận miệng nói thế thôi, cô ném ra sau đầu cũng nhanh, rồi cô lại dựa vào vai anh nghe bài hát trong loa phát thanh, nhắm mắt lại mà thư giãn.

Loa phát thanh của trường phát xong ba bài hát, Thư Điềm cũng đã thư giãn được một chốc.

Cô ngồi thẳng người dậy, đang chuẩn bị kéo anh đi, bỗng, cô nghe được một đoạn: “Hôm nay, có thể là chuyên mục “lời tỏ tình chân thành” sẽ chiếm một khoảng thời gian trên trạm phát thanh trường, nếu gây bất tiện cho mọi người, chúng tôi xin chân thành xin lỗi.”

“…?”

Chiếm đóng một khoảng thời gian?

Có nghĩa là… Hôm nay, tất cả các diễn viên đều phải diễn rất lâu à? Hay là… Đúng như thế thật, có người tỏ tình thật á?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Thư Điềm tỉnh táo lại ngay, cô không muốn đi đâu nữa, cô quay đầu nhìn sang Giang Dịch và hỏi ý anh: “Chúng ta ở lại thêm một lát nữa đi, nghe lời tỏ tình này nhé anh?”

Biểu cảm của anh hơi thay đổi, nhưng chưa tới vài giây, anh đã gật đầu: “Ừ.”

“Có một bạn nam muốn cầu hôn.” Giọng bạn nữ dẫn chương trình hôm nay nói tiếp, có cảm giác hình như là cô ấy đang nhịn cười: “Tiếp theo đây, xin mời bạn bè và người thân số một phát biểu.”

“…”

Trâu bò, còn có bạn bè và người thân nữa cơ đấy.

Thư Điềm nghe thấy trong micro truyền ra tiếng sột soạt, loáng thoáng nghe thấy giọng của một người con trai, rõ ràng và rất dễ nghe: “À thì, tôi muốn hỏi, bây giờ tôi nói thì toàn trường đều nghe thấy phải không? Ồ, ồ, được, được.”

Giọng con trai… Không hiểu sao nghe hơi hơi quen.

Thư Điềm nghe hết câu này thì cô nghi hoặc mà nhìn sang Giang Dịch: “Đây hình như là… Đây có phải là bạn cùng phòng của anh không?”

Hình như là Giang Dịch cũng không ngờ tới, anh hơi sửng sốt: “Em nhận ra giọng nói của cậu ta à?”

“… Em chỉ thấy hơi hơi quen thôi.” Trí nhớ của cô cũng không tệ lắm.

Chẳng đợi hai người nói tiếp, Lương Khởi đã bắt đầu nói chuyện.

“Khụ khụ, chào các bạn nhé? Lần đầu tiên đến trạm phát thanh, tôi thấy hơi căng thẳng, nhưng tôi được người ta nhờ vả, không thể không kiên trì. Thật ra tôi cũng không biết hôm nay tôi tới giúp người ta bày tỏ lòng mình hay là bày tỏ lòng tôi nữa, nhân vật chính, không phải tôi… là nam thần Giang Dịch của trường chúng ta đấy, và bạn gái anh ấy, hoa khôi của khoa Quản trị kinh doanh – bạn Thư Điềm. Ừm, danh hiệu như thế này cũng đủ vang dội rồi nhỉ?”

Thư Điềm đang chuẩn bị xem kịch vui thì cả người cô đều choáng váng.

Cậu ta nói cái gì thế???

Hả? Nhân vật chính là ai cơ???

“Còn tôi thì sao, là người đại diện cho bạn cùng phòng của nam thần trường đứng ra phát biểu… Nói một cách đơn giản hơn là, người nào đó muốn tạo ra một điều bất ngờ. Nữ chính, cậu có đang nghe không? Cậu đang nghe mà, đúng chứ, tôi coi như cậu đang nghe đấy nhé.”

Lương Khởi là người nói nhiều, lúc nói chuyện thì sẽ nói không ngừng.

Nữ chính vô cùng bối rối, tiếp tục nghe.

“Tôi lại nói tiếp đây, có lẽ trường chúng ta cũng có khá nhiều người biết đôi này nhỉ? Dù sao thì, ngay hôm nay, nam thần trường cũng đã quyết định cầu hôn rồi mà. Nhưng sau khi ở cùng phòng với cậu ấy ba năm, tôi cảm thấy, không phải cậu ấy không chắc chắn nên mới muốn nhờ bọn tôi hỗ trợ, mà là cậu ấy muốn… À, dùng trạm phát thanh để cầu hôn, bên cạnh đó, cậu ta còn muốn nghiêm túc bày tỏ tình cảm của mình cho toàn thể giáo viên và sinh viên trong trường được biết.”

Thư Điềm: “…”

“Lúc trước tôi có hỏi anh Dịch lại, sao lại phải gấp gáp kết hôn như vậy, dù gì thì cũng còn tận một năm nữa mới tốt nghiệp cơ mà. Cậu ấy nói với tôi… là sẽ được cộng thêm điểm.”

Thư Điềm: “…”

Cộng thêm điểm… lại là cộng thêm điểm, anh mà cũng nói thế được ư?

(Mình giải thích một chút, cộng thêm điểm mà Giang Dịch nhắc đến có lẽ là đăng kí thêm một số tín chỉ học phần ngoài tín chỉ cố định, khi được điểm cao sau đó tổng GPA cả kỳ học đó bổng nhận được cũng nhiều hơn.)

Thư Điềm nhịn cười, sau đó, cô nghe thấy Lương Khởi “tố cáo” anh: “Gì thế này, tôi nghe xong thì thấy rất là buồn bực, hai người các cậu, năm nào cũng đứng đầu danh sách nhận học bổng, cậu còn mặt mũi nói cái này nữa à…” Lương Khởi đang lên giọng thì bỗng hạ giọng xuống, hắng giọng: “E hèm, lạc đề rồi… Thật ra, ý của tôi là, chị dâu, cậu xem, cậu ấy sốt ruột lắm rồi đó, không chừng là đang hoảng hốt lắm nên mới bắt đầu bịa ra mấy cái lý do vớ vẩn đó đấy. Cho nên, cậu mau chấp nhận cậu ấy đi nhé.”

Nghe được câu cuối cùng, dù cô có cố gắng nhịn là như thế nào, thì cô vẫn chẳng thể nhịn lại được khóe môi đang giương lên đầy vui sướng của mình.

Đây là… Trước mặt toàn thể giáo viên và sinh viên toàn trường đó.

Người này, sao có thể như vậy, như vậy…

Sao tự dưng lại làm thế này thế nhỉ??? Hơn nữa, cô là người thích tưởng tượng, khi còn nhỏ, cô hay mơ mộng về mấy kịch bản Mary Sue [*], mong nó có thể xảy đến với mình.

[*] Mary Sue: thuật ngữ miêu tả nhân vật hư cấu được xây dựng hoàn hảo một cách vô lý trong phim ảnh hay sách truyện.

Làm như thế này thì có vẻ phách lối quá.

Bỗng dưng, cô có cảm giác, hình như giấc mộng Mary Sue của mình đã biến thành sự thật rồi.

Thư Điềm cắn môi, nội tâm cô vô cùng kích động, nhưng cô lại thấy rất xấu hổ. Thậm chí là, khi cô còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, mà “người nào đó” đã sắp xếp xong hết tất cả rồi. Tiếp sau đó, người bạn số hai đã bắt đầu nói rồi.

“Ừ, khụ, Điềm Nhi à, sợ em không nhận ra, chị nói luôn nhé, chị là Tân Duyệt, chủ tịch cũ của câu lạc bộ của các em.”

Ừm, lúc ấy hội trưởng đã “liều mạng” dụ em vào câu lạc bộ. Thư Điềm bổ sung thêm trong lòng một câu như thế.

Tân Duyệt cảm thán: “Ôi chao, hai năm qua, nhờ có em và Giang Dịch tham gia vào câu lạc bộ kịch nói của chúng ta, nên câu lạc bộ mới náo nhiệt như thế đó. Hai người các em là trụ cột, tạo hình gì cũng “cân” hết được, thân là chủ tịch cũ sắp tốt nghiệp là chị đây, chị cũng thấy hơi hơi tiếc các em.”

Hai trụ cột: “…”

“Em còn nhớ không, nhớ năm đó, lúc chúng ta diễn tập kịch bản Hoàng tử câm và Công chúa có lòng dạ hiểm ác ở câu lạc bộ đó, tiếc rằng khi đó không được diễn ra bên ngoài, ôi trời, lẽ ra phải nên đăng video đấy lên mạng mới phải, để cho hai người nổi tiếng…” Tân Duyệt đang chìm trong hồi ức nên cô ấy rất vui vẻ, bên cạnh có một giọng nói nhỏ, nghe có vẻ hơi sốt ruột: “Chủ tịch! Chị có dựa theo kịch bản không vậy ạ, chị nói cái gì thế! Cầu hôn, là cầu hôn đó chị ạ!”

“…” Bấy giờ Tân Duyệt mới tỉnh táo lại: “Ngại quá, ngại quá, tự dưng chị lại không chú ý nên sơ ý nói hơi nhiều…” Cô ấy lập tức khôi phục lại giọng điệu của một vị “cán bộ kỳ cựu”: “Cái kia, là cái gì nhỉ, trở lại chuyện chính nhé. Điềm Nhi à, em xem, em và Giang Dịch đẹp đôi như thế cơ mà, chị thấy không có ai hợp với hai người hơn nữa đâu, thêm vào đó, hai đứa cũng đã ở bên nhau nhiều năm lắm rồi. Tiểu Giang làm mấy cái nghi thức cầu kỳ này cũng chỉ là vì để cho có đủ các bước thôi. Cậu ấy muốn lãng mạn đó, nên em cũng đừng từ chối hay giả vờ từ chối nhé, nên kết hôn thì cứ kết hôn đi nhé. Chẳng phải đến lúc đó thì sẽ có thêm tiền [*] hay sao…”

[*] Tiền mà Tân Duyệt nói ở đây là tiền học bổng.

Nghe thấy ba chữ cuối đầy quen thuộc kia, Thư Điềm không nhịn được nữa, cô cười ra thành tiếng.

Bên cạnh cây có một cái cột, phía trên gắn loa phát thanh. Bình thường, lúc giữa trưa như thế này, mọi người đều ở trong ký túc xá, khó lắm mới tìm ra được một bóng người, câu nào câu nấy đều mạnh mẽ chui vào trong tai của họ.

Thư Điềm cảm nhận được… Bàn tay mình đang đặt trên đùi bị nắm lấy và siết lại thật chặt.

Cô không quay đầu lại, mà cô chỉ lẳng lặng nắm ngược lại bàn tay ấy, sau đó, bên tai cô nóng lên, cô chuyên chú nghe tiếng loa phát thanh.

Mấy người sau không nói nhiều như hai người trước.

Thư Điềm hiểu ý Giang Dịch. Thật ra, có lẽ Giang Dịch không bảo mọi người đến để nói cái gì hết, thế nên mọi người mới “tự do phát huy”, nhưng những người anh tìm đều là những người có quan hệ tốt với Thư Điềm trong trường đại học.

Bài phát biểu của bọn họ đều có kết thúc là: “Không nhất thiết lúc nào cũng phải “rải thức ăn cho chó” đâu” + “Nhưng thức ăn cho chó rất ngon” + “Tôi cảm thấy đây là lần duy nhất trong đời này nam thần Giang nhờ cậy tôi” + “Mau kết hôn đi, nếu không thì thiên lý nan dung [*]”.

[*] Thiên lý nan dung: việc làm mà đạo trời không thể bao dung, tha thứ.

Những người đầu tiên, ngoại trừ Lương Khởi ra thì chỉ toàn là nữ sinh, mãi cho đến người thứ thứ N trong đoàn người thân, mới tới lượt một nam sinh nữa.

Nhưng cũng là một giọng nói mà cô thấy vô cùng xa lạ.

“A lô?” Nam sinh thử micro tượng trưng, sau đó nói: “À, bạn học Thư Điềm, xin chào. Hẳn là em không biết tôi đâu nhỉ? Về phần tôi, có thể xem tôi là đàn anh “chính thống” [*] của Giang Dịch, chuyện về em thì tôi đều nghe được từ phía cậu ấy, tôi quen cậu ấy là vì bây giờ chúng tôi đang cùng làm một dự án với giáo sư.”

[*] Mình giải thích một chút về cách mình dùng từ này nhé. Bình thường, ví dụ để gọi một người học cùng trường và trên mình từ 1 khoá, bên Trung hay gọi là “học trưởng” (đàn anh, với nam) hoặc là “học tỷ” (đàn chị, với nữ). Bản gốc dùng từ “trực hệ học trưởng”, có nghĩa là đàn anh này có thể là học khoá trên cùng khoa với Giang Dịch, có thể là cũng từng được giảng dạy bởi những giảng viên đó, hoặc cũng có thể là chung giảng viên hướng dẫn (hướng dẫn dự án, đề tài nghiên cứu; hướng dẫn làm khóa luận tốt nghiệp;…). Nhưng mình chưa nghĩ ra từ nào khác nên dùng từ này nhé.

“Ừm… Mấy người chúng tôi và cả Giang giáo sư làm lập trình đều biết rằng, Giang Dịch có thân quen với một người hay không, thì phải xem thử xem cậu ta có thể hiện tình cảm thân thiết với người đó hay không.”

Nghe xong câu này, Thư Điềm không nhịn được nữa, cô cười run người, còn chưa cười xong thì cô đã nghe đàn anh này nói tiếp: “Chúng tôi là một đám con trai, ngoại trừ Giang Dịch và giáo sư Giang ra, thì tất cả đều là người độc thân, lần nào giáo sư Giang cũng vô cùng tò mò về tình yêu của tuổi trẻ. Ôi trời, đàn em à, em có biết không? Ngày nào cũng thế, một bên chúng tôi phải lập trình, một bên lại nghe giáo sư Giang hỏi Giang Dịch về chuyện của hai người, em có biết chúng tôi đã đau khổ biết bao nhiêu không?”

Thư Điềm cười tới mức cứng cả mặt.

Cô không thể diễn tả được cảm giác của mình, lòng cô ấm áp, mặt thì nóng bỏng, nhịp tim thì lúc nhanh lúc chậm. Cô căng thẳng, cô hồi hộp, nhưng hơn hết là cô đang rất mong đợi.

“Ôi…” Đàn anh thở dài một hơi: “Tôi đoán, hết tám mươi phần trăm sau khi hai người kết hôn, hai người sẽ thể hiện tình cảm còn nhiều hơn cả bây giờ… Cho nên, lúc đầu tôi định từ chối thằng nhóc này luôn rồi, nhưng giáo sư Giang vừa ép buộc vừa dụ dỗ… Tóm lại là, đám đàn anh bọn tôi vẫn phải có trách nhiệm đến đây để nói một câu như thế này với em…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Yên tâm gả cho nó đi.”



“Bạn học Thư Điềm à, không biết cậu có nghe được loa phát thanh này hay không nữa, nhưng mình là Tiểu Nguyệt Nhi, người bạn nằm giường trên của cậu đây, mình độc thân ba năm, cũng đã ăn “thức ăn cho chó” của cậu trọn vẹn ba năm.”

Thư Điềm cười cười, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi xúc động, nói nhỏ một câu: “Tất nhiên là nghe thấy rồi…”

“Còn mình, đại diện cho hai người kia trong ký túc xá. Mình biết hôm nay nam thần trường chúng ta đã mời một đống người đến để “trợ lực”, nhưng mình cảm thấy, với cái tính cách đó của cậu, như là lúc ở trong ký túc xá á, cậu chỉ tiếc sao bản thân không thể “rải thức ăn cho chó” cho chúng mình mỗi ngày, thế thì đâu cần phải tìm người “trợ lực” làm gì.”

“Cho nên, cứ coi như cái bước lãng mạn này là món quà mà nam thần Giang Dịch tặng cho cậu đi. Mình chỉ mong rằng, vì chúng mình suốt ngày nói tốt cho Giang nam thần ở trong ký túc xá, kêu gọi fan CP cả ngày lẫn đêm trên diễn đàn cho các cậu. Cho nên, mình không biết các cậu có thu tiền lãnh giấy chứng nhận hay không, nhưng mà ba bọn mình có chín tệ, có thể kiếm thêm tiền để san sẻ… Nếu có thể miễn thì cứ miễn cho bọn mình đi nhé.”

“Vậy, mình không có gì để nói nữa rồi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

“…”

Trăm… trăm gì cơ?

Cô còn chưa đồng ý đâu đó! Sao lại trăm năm hạnh phúc thế hả?

Ngoại trừ Giang Dịch ra thì bạn cùng phòng là những người thân thiết nhất với Thư Điềm lúc cô học đại học, Thư Điềm cảm thấy, có lẽ phân đoạn này đã qua hết rồi.

Cô hít thở sâu vài lần.

Đang chuẩn bị quay đầu sang nhìn anh, thì cô không ngờ rằng, lại có một giọng nói vang vọng lên khắp trong sân trường.

“Thư Tiểu Điềm! Mình là “Nấm lùn” của cậu đây! He he he nhớ mình không ~”

Chất giọng ngọt ngào dễ thương, nghe vô cùng quen.

Âm cuối hơi cao lên, dập dìu như đi vào lòng người.

Cô bỗng mở to hai mắt ra.

… “Nấm lùn” chết tiệt!!!

Hai ngày trước Thư Điềm còn gọi vào nhóm ký túc xá cấp ba cho cô ấy và Nguyên Loan Loan, không ngờ…

Cô ấy học đại học ở thành phố S, bây giờ lại tới tận thành phố B cơ á! Họ không nói gì với cô cả!

Đã nghe giọng của Diêu Nguyệt rồi thì rất dễ nhận ra. Quả thật là, từ giọng nói ấy có thể tưởng tượng ra được ngay, rằng, cô ấy là một cô bé đáng yêu có cái đầu tròn như búp bê: “Ban nãy mình có nói chuyện với người chịu trách nhiệm của trạm phát thanh rồi, đàn chị ấy nói, từ lúc bọn họ làm chuyên mục tỏ tình cho tới nay, đây là lần đầu tiên có người sử dụng mục này, trước đây đều là do nội bộ diễn, ha ha ha ha ha ha cười chết mình mất… ôi á! Chị ơi, em xin lỗi! Em sơ ý, em xin lỗi, xin lỗi chị…”

Thư Điềm nghe giọng nói nửa năm qua vẫn chỉ xuất hiện trong điện thoại, bắt đầu thay đổi nhanh như chớp, cô nhịn không được mà cười ra thành tiếng.

Một tay cô vẫn còn nắm tay Giang Dịch, tay kia ôm mặt, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi mà cô đã cười ra nước mắt rồi.

“Không phải là chỉ có mỗi mình mình đến, có Nguyên Loan Loan và Văn Nhân Nhất… Còn có chị gái nhỏ có quan hệ rất tốt với cậu, cái người rất lạnh lùng, rất xinh đẹp á, là Lâm Dĩ An. À thì, họ nói mình giỏi nói nhất, cho nên để mình đại diện phát biểu.”

“Điềm Điềm à, từ trước đến nay mình theo phong cách khoa trương, lần này, nhất định là sẽ rất giật gân… Nguyên Loan Loan, cậu đừng nôn ra, có bản lĩnh thì cậu nói đi! Được rồi, để mình giải thích một cách dễ hiểu nhé. Hai người đã quen nhau từ hồi tiểu học rồi, mình không học tiểu học cùng với các cậu nên mình thấy đáng tiếc lắm, nhưng mình cảm thấy, mình là lực đẩy tác động lên hai người lúc hai người các cậu học cấp ba, mình phi thường quá…”

“Nấm lùn” nói liên miên không dứt, cuối cùng, Thư Điềm nghe được trong micro của cô ấy truyền ra một giọng nói quen thuộc, hơi lạnh lùng nhưng rất dễ nhận ra: “Chuyện của hai người bọn họ là ván đã đóng thuyền, cậu chỉ cần nói thế là đủ rồi.”

Thậm chí là Thư Điềm có thể tưởng tượng được dáng vẻ của “Nấm lùn” khi bị Lâm Dĩ An “dạy dỗ” sẽ trông như thế nào… sẽ là: QAQ

[*]QAQ: là kaomoji, A là há to miệng, Q ở hai bên là mắt khi chảy nước mắt. Tỏ vẻ muốn khóc, khó chịu.

Diêu Nguyệt vội vã tóm gọn lại, đến phút cuối cùng, giọng nói đầy phấn khởi ấy lại vang lên: “Cậu biết không, ước mơ sau cùng của một fan CP là được đến dự hôn lễ của CP mà cô ấy đu đó!”

“Cho nên, Điềm Điềm này! Cậu phải đồng ý với anh ấy đấy! Sau đó để mình làm phù dâu cho cậu nhé!”

Lần này, mới đúng là đã kết thúc.

Nghe giọng nữ dẫn chương trình lúc đầu lại vang lên, nói phần tổng kết.

Thư Điềm ôm mặt cười lớn.

Rõ ràng là, ban đầu, khi nghe mọi người nói, cô vẫn cười, nhưng khi đến Diêu Nguyệt… Không biết là vì lâu ngày chưa nghe được giọng nói quen thuộc ấy, hay là vì cô ấy đã gợi lên quá nhiều kỷ niệm hồi cấp ba, hay là do tất cả mọi lời chúc phúc và động viên của mọi người đằng trước…

Mà khi mỉm cười, mũi cô hơi cay cay, trong nháy mắt, hốc mắt cũng ươn ướt.

“Anh không nói cho… anh trai anh biết.” Câu nói này của Giang Dịch đột ngột vang lên bên tai cô.

“Hả?” Thư Điềm chưa hiểu: “Sao vậy anh?”

“Nếu anh ấy biết thì chắc chắn là sẽ tới, và chắc chắn là sẽ nói cho bố mẹ anh biết.” Anh vuốt tóc, có thể thấy là anh hơi lúng túng: “Chậc, anh không muốn để họ biết.”

“…”

Vì không muốn họ biết nên anh dùng cách này à?

Thư Điềm im lặng một lát, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nói: “Nhưng anh đã nói cho Lâm Dĩ An biết rồi mà…”

Giang Dịch: “…”

Trong nháy mắt đó, có lẽ Thư Điềm đã nghe thấy tiếng lòng của anh, hẳn là anh đang muốn nói: “Mẹ nó, sơ suất thật.”

“Này…” Cô thấy tay Giang Dịch siết chặt lại, như muốn xoay người cô lại: “… Em vừa khóc à?”

Thư Điềm thấy hơi xấu hổ, cô trả lời qua loa: “Hả… Không phải khóc đâu, đó là cười ra nước mắt đó.”

Giang Dịch “Ừ” một tiếng.

Sau đó… anh không báo trước gì cả, cứ thế mà đứng dậy. Rồi sau đó, anh lại không báo trước mà quỳ một chân xuống ngay bên cạnh cái ghế được đặt ở gần chân cô.

Thư Điềm đang muốn lau nước mũi.

Nhưng khi thấy động tác này của anh, cả người cô như bị đóng đinh, không thể làm được gì, thậm chí, cô còn quên cả cách thở.

Tư thế quỳ một gối này khiến anh rất đẹp trai, dù đang mặc quần tối màu nhưng anh cũng không sợ bẩn, không biết từ khi nào mà trong tay anh đã có một chiếc hộp nhỏ.

Anh vẫn mặc đơn giản như mọi khi, là gam màu lạnh.

Những đồ dùng hằng ngày của anh cũng mang phong cách lạnh lùng.

Nhưng, người này, người này đã vì cô mà làm nhiều chuyện đến vậy. Với anh mà nói, bấy nhiêu đó đã là vô cùng ấm áp và đáng yêu rồi.

Thư Điềm nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh.

Dưới bóng cây, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, bóng râm chiếu lốm đốm trên gương mặt anh. Đôi mắt đào hoa là điểm thu hút nhất của anh, hàng mi bị nắng nhuộm vàng, quá chói mắt.

Anh nói.

Giọng của anh nghe hơi khàn.

“Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh cũng đã nói với em rất nhiều điều…” Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, như thể là không biết phải nói như thế nào nữa: “Anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng thì anh vẫn không biết… không biết lúc cầu hôn thật, anh nên nói với em những gì.”

“…”

“Bởi vì, những gì nên nói, anh đều đã nói ra hết rồi.”

“…”

“Cho nên, anh tìm bọn họ. Những người bạn tốt của em, những người mà anh có thể tìm được cách liên lạc…” Anh cười và nói: “Ban nãy, em cũng đã nghe thấy hết rồi đó.”

“…”

Thư Điềm thở dài.

Sau đó, cô thấy anh mở hộp ra, anh đưa bàn tay trắng trẻo thon dài của mình về phía cô. Trên tay anh là một chiếc nhẫn vô cùng lấp lánh, nó lặng lẽ nằm trong hộp nhung, không phải là quá lớn, nhưng mặt cắt hoa lệ, trông nó rất chói mắt.

Giang Dịch chớp mắt một cái, ánh mặt trời chiếu lên hàng lông mi anh, trong mắt anh có những đốm sáng lấp lánh, so với viên kim cương trên nhẫn, mắt anh còn đẹp hơn cả.

Anh nói: “Thư Điềm, anh yêu em.”

Anh nói: “Lấy anh nhé.”

Trong nháy mắt, nước mắt cô tuôn rơi.

Còn cần phải nói gì nữa đâu, Thư Điềm nghĩ.

Thật ra, hai câu này, cũng đã đủ lắm rồi.



Trong lúc cô gật đầu đồng ý, anh đeo nhẫn cho cô.

Suốt cả quá trình ấy, cô thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt, chẳng thể nói nên lời, chẳng thể nói ra dù chỉ là một chữ.

Mãi cho đến khi đã đeo nhẫn xong, Giang Dịch hỏi cô: “Anh đứng dậy được chưa?”

Thư Điềm ngẩn ra, không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào nữa: “Em đã đồng ý rồi, chắc là được rồi nhỉ?”

Vì thế, cô kéo anh dậy, hai người cùng sóng vai ngồi trên hàng ghế dài,

Cô còn đang hoảng hốt thì đã nghe thấy Giang Dịch giải thích: “… Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh cầu hôn, nên anh không có kinh nghiệm.”

“…”

Thư Điềm hiểu ra.

Anh cảm thấy, anh mới hỏi như thế nên hơi mất mặt, phải không?

Cô mở to đôi mắt hơi sưng, mũi sụt sịt: “Tốt lắm.”

Sợ anh không tin, cô lại nói: “Thật đấy, em không ngờ anh lại dùng cách này…”

Cho nên… Trước khi phát sóng, khi cô nói “Đáng tiếc”, anh mới trả lời rằng “Không cần phải tiếc”.

Vì anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Nhìn chiếc nhẫn mà mình đã chọn rất lâu lóe sáng trên tay người ấy, chọn đến nỗ mắt cũng muốn hỏng đi luôn. Giờ đây, cả thể xác lẫn tinh thần Giang Dịch cũng không còn căng thẳng nữa, anh đã thả lỏng người ra được rồi.

Anh nhìn cô bạn gái nhỏ trông có vẻ như chưa bình tĩnh lại, cũng chính là cái người vừa mới đáp lời cầu hôn của anh, anh nhịn không được mà tiến đến gần bên cô, hôn lên vành tai xinh đẹp của cô một cái: “Nói một câu em yêu anh cho anh nghe một chút nhé?”

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên mà nhìn anh, ánh nước như vẫn còn ngập tràn trong đôi mắt hạnh, nhìn cô như thế vô cùng xinh đẹp.

Nhìn nhau khoảng hơn mười giây, mặt cô đỏ bừng lên.

Giọng cô khi nói nghe rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe rõ: “… Em yêu anh.”

Ừm.

Dễ nghe quá.

Giang Dịch trêu cô đến nghiện luôn rồi: “Gọi ông xã cho anh nghe một chút nhé?”

“…”

“Bà xã à, em gọi đi.”

“…”

“Bà xã ơi?”

“…”

“Được rồi, bây giờ không gọi cũng không sao…” Giang Dịch nghĩ thầm, ghé vào tai cô, ám chỉ: “Sẽ có lúc em phải gọi.”

Mặt Thư Điềm nóng đến nỗi chỉ muốn nổ tung thôi.

Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ… Nhưng chẳng hiểu sao lại thấy cái dáng vẻ “xấu xa” này của anh cũng khá là đáng yêu.

Từ lúc phát sóng xong cho đến tận bây giờ, điện thoại di động của Thư Điềm vẫn luôn rung lên không ngừng, cuối cùng, cô đã quyết định tắt máy luôn.

Hai người ngồi tựa vào nhau một lúc, Thư Điềm xoay chiếc nhẫn anh vừa đeo cho cô, cỡ nhẫn như thế này là vừa tay cô.

Cô cúi đầu nhìn, bỗng nở nụ cười: “Giang Dịch à.”

“Hửm.”

“Anh có nhớ lúc tốt nghiệp cấp ba, anh đã từng viết lưu bút cho bạn cùng lớp của anh không?”

“…”

Lúc học cấp ba, vào tuần cuối cùng, trong giờ học, khi tất cả mọi người đang viết lưu bút cho bạn học của mình, nghe nói là, một bạn học lớp 12/14 thuộc ban tự nhiên đã “đánh bạo” bảo Giang Dịch viết cho mình, nhưng không ngờ là anh lại đồng ý viết.

Hơn nữa, sau đó, mọi người phát hiện ra rằng, anh không từ chối ai cả, bạn học nào muốn thì anh cũng viết hết, còn viết rất nhanh nữa chứ… chưa đến nửa phút là đã viết xong rồi.

Bởi vì, khi viết vào danh sách thông tin cho bạn học, anh chỉ viết ba cột thôi…

Tên: Giang Dịch.

Người tôi thích: Thư Điềm.

Giấc mơ: Cưới em ấy.

Những thứ khác như là ngày sinh nhật, số điện thoại, chòm sao, món ăn yêu thích, muốn đi du lịch ở đâu hay gì đó, anh đều bỏ trống hết.

Để trống hết chín mươi phần trăm, chỉ viết ba cột này thôi.

Về chuyện này, anh đã bị các bạn trong lớp để ý và chụp ảnh này đăng lên diễn đàn, gây ra một trận bàn tán xôn xao khá to.

“Cái đó à…” Giang Dịch nhớ ra là đã từng có chuyện này, anh nở nụ cười: “Nhớ chứ.”

“…”

“Bởi vì anh không có gì để viết thật mà…” Tay anh luồn vào tóc cô, nói câu được câu không, vừa nói vừa vuốt ve: “Anh không thích gì, cho nên anh không viết. Anh cũng không có nguyện vọng gì khác, cho nên, chỉ viết sự thật mà thôi.”

Anh không yêu thích thứ gì cả, chỉ thích mỗi mình em thôi.

Anh không có mục tiêu hay tham vọng gì hết, nguyện vọng duy nhất của anh là cưới em.

Thư Điềm nhìn anh nghiêm túc nói về hành động “thể hiện tình cảm” ấy của mình, cô cười đến mức mũi cay cay.

Cô bình tĩnh lại một chút, xoay người, đưa tay ra và ôm chặt lấy eo anh: “Vậy em cũng chỉ có thể chúc mừng anh thôi.”

Anh “Ừ” một tiếng, đưa tay nâng má cô lên và hôn xuống, dán môi mình lên môi cô, nói: “Niềm vui giống nhau.”

Chúc mừng anh và cũng chúc mừng em,

Cuối cùng thì chúng ta cũng đã đạt được điều mà chúng ta hằng mong ước.



Mùa hè năm ấy, Thư Điềm cũng tìm Giang Dịch để viết lưu bút cho bạn học.

Lúc ấy cô cũng không biết anh viết cho bạn cùng lớp như thế nào, nếu không xem được diễn đàn, thì cô cũng không thể biết được.

Cô còn đặc biệt chọn ra một trang mà cô thấy đẹp nhất và để dành lại cho anh.

Cô luôn nhớ rõ, trong cuốn sổ ghi chép về bạn học của mình, có một trang có rất nhiều chỗ trống.

Đó là trang của anh.

Mà cô, sẽ luôn nhớ rõ dáng vẻ của Giang Dịch khi anh viết vào trang giấy này cho cô.

Khi đó, vừa hay là khi mới tan học, anh đến lớp cô tìm cô, ngồi bên cạnh cô.

Cô vừa thu dọn cặp sách, vừa lật một quyển sổ thật dày về bạn học ra, lật đến trang giấy kia và đưa cho anh viết.

Anh cười một tiếng, rồi anh cầm lấy cuốn sổ ấy và mở nắp bút ra.

Thư Điềm nhìn mặt anh, cô bất giác dừng hết mọi động tác trên tay mình lại, quên cả việc phải thu dọn cặp sách.

Cô nhìn hàng mi của anh khẽ rủ xuống, ánh mặt trời chiếu vào lớp, mọi thứ như được nhuộm một lớp màu vàng. Chiếc cằm hơi nhọn, sườn mặt hoàn hảo, khóe môi anh còn vương một nụ cười.

Cô lại nhìn sang tay anh.

Tay của chàng thiếu biên rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, tư thế cầm bút không đúng tiêu chuẩn, trông anh vô cùng lười nhác. Anh viết bốn chữ hết sức lưu loát, chữ viết của anh vô cùng đẹp mắt.

Nhưng, chỉ mười giây sau, anh đã dừng bút, rồi anh đóng nắp bút lại, đẩy quyển sổ sang cạnh bàn cô.

Thư Điềm nghi hoặc, cô nhận lấy, cụp mắt nhìn.

Có một khoảnh khắc nào đó, trái tim thiếu nữ như đã ngừng đập.

Nhưng sau đó, là sức sống mãnh liệt của vạn vật.

Cả một tờ ghi chú về bạn học, anh chỉ viết ở hai cột thôi.

Tên: Giang Dịch.

Giấc mơ: Cưới em.

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Chúc mừng Giang đại ca, thiếu niên thầm mến đã trở thành sự thật, khi trưởng thành đã được ôm mỹ nhân về nhà.

Chúc mừng Thư Tiểu Điềm, được đại ca kiêu ngạo thương yêu cả đời.

Chúc mừng “Nấm lùn”, vì đã trở thành fan CP hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Sau cùng, các cục cưng à, Giang Dịch và Thư Điềm phiên bản Internet đến đây là kết thúc rồi ~ Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.