Yến Huân lạnh giọng, chờ mãi tận 5 phút, anh im lặng không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình điện thoại.
Cho dù ba người kia có trò chuyện rôm rả anh cũng không bận tâm.
Chiều hôm qua mặn nồng như vậy sao hôm nay lại im hơi lặng tiếng rồi.
Lòng kiên nhẫn có hạn, Yến Huân nhấc máy gọi điện cho Viên Tịch, đầu dây bên kia cũng không bắt máy.
Anh nhìn ra khoảng không trầm mặc một lúc, trong cảm xúc có chút tức giận.
Nghĩ rằng cô không muốn gặp mặt mình, muốn trốn tránh.
Yến Huân bước xuống tầng một, bỏ mặc luôn ba người bạn kia, đi một mạch đến lớp 10B2 trước sự ngỡ ngàng của nhiều học sinh.
Đến trước lớp học anh đưa mắt nhìn quanh, có một chỗ trống ở giữa lớp, ngay lập tức lông mày anh nhíu chặt.
- Viên Tịch đâu ?
Tuy cả lớp đặc biệt là các nữ sinh đều ngạc nhiên khi nam thần đến lớp, nhưng khi hỏi đến Viên Tịch thì bọn họ có chút không vui.
Trong trường ai cũng biết cô là bạn gái Yến Huân, là người của nam thần vạn người mê, sao có thể không ghen tỵ.
Thẩm Hy thấy vậy không chần chừ mà lập tức lên tiếng.
- Viên Tịch về nhà rồi, hôm nay cậu ấy không được khỏe, còn buồn nôn đau đầu nên tôi vừa mới đưa cậu ấy về nhà.
Yến Huân lao như bay ra khỏi lớp học, ra bên ngoài còn bắt một chiếc taxi đi thẳng đến chung cư mà cô đang sống.
Viên Tịch vẫn không biết gì, về đến nhà cô liền lao vào toilet nôn thốc nôn tháo, sau đó mặc kệ cho quần áo xộc xệch nằm lăn ra giường ngủ.
Cũng không hẳn gọi là ngủ được, bản thân cô đang rất mệt mỏi, nó là chất xúc tác giúp cô chìm vào giấc ngủ nhanh hơn.
Cả người cô nóng hổi những luôn cảm thấy lạnh, nằm trên giường vẫn không quên đắp một chiếc chăn ấm, cô chỉ cho là tất cả đều do thời tiết thay đổi.
Trong lúc mơ màng ngủ cô cảm nhận được có người thay quần áo giúp cô, có người dùng khăn mềm lau tay và chân cô, một lúc sau lại có cảm giác có thứ gì đó đâm vào tay cô.
Suốt một ngày một đêm Yến Huân vẫn ở trong nhà Viên Tịch, anh ít ăn ít uống, rảnh rỗi lại ngồi bên cạnh giường xem xét tình hình của cô, ngắm nhìn khuôn mặt đáng thương của cô.
Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn tự trách mình, nếu hôm đó Yến Huân không cùng cô cúp tiết, không che chở cho cô khỏi những giọt nước mưa tạt thẳng vào người, thì cô có lẽ sẽ không thành ra như vậy.
Nhưng có một điều khiến anh bất ngờ hơn là cảm xúc của anh có sự khác lạ, Yến Huân không rõ vì sao, có phải vì quá lo lắng không ? Hay thấy cô trong tình trạng như vậy thì quá đau lòng ?
Chẳng lẽ anh yêu cô nhiều đến vậy sao ?
Sau một ngày một đêm ở lại chăm sóc, cuối cùng Viên Tịch cũng tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy cả người cứng đờ không có sức lực, cổ họng khô khan như vừa mới trở về từ sa mạc, ánh mắt chỉ có thể lừ đừ nhìn quanh.
- Tiểu Tịch, tỉnh rồi sao.
Cô nhìn anh, khuôn mặt vẫn ảm đạm như cũ.
- Cảm thấy thế nào rồi ?
Yến Huân đi đến sờ nhẹ trên khuôn mặt cô, tuy không nóng hổi như ngày hôm qua nhưng vẫn có chút hơi ấm.
Sau khi cho cô uống nước, Yến Huân đã tự tay nấu cháo cho cô vì sợ cô tỉnh dậy sẽ đói.
- Anh vừa mới nấu, em ăn thử xem có ngon hay không ?
Viên Tịch vẫn nằm trên giường ngủ, ánh mắt nhìn anh vô cùng cảm động.
Nhìn thấy từng động tác như múc cháo, thổi nguội, ánh nhìn, tất cả đều mang một điểm chung là rất chân thành.
Lúc này nhìn anh dịu dàng ở khoảng cách gần khiến tim cô như ngừng đập, có lẽ từ giây phút này cô đã thừa nhận mình thích anh, không phải là thích đơn thuần mà là rất rất thích anh.
- Mở miệng nào.
Bón xong ăn hết một tô cháo, Yến Huân muốn múc thêm nhưng cô chỉ lắc đầu không muốn ăn nữa.
Cổ họng ban đầu khát khô bây giờ đã trở về trạng thái bình thường.
- Yến Huân, anh chăm sóc tôi cả đêm à ?
- Ừm.
Thật ra quần áo của anh đã xộc xệch lên xuống nhưng anh không để tâm, bộ dạng cũng rất khác người thường, không còn nhìn ra đây là đại thiếu gia của nhà họ Yến nữa.
Anh chỉ nhẹ giọng, cảm thấy chuyện này không có gì quan trọng, bệnh tình của cô vẫn quan trọng hơn cả.
Yến Huân quay người cầm tô và thìa ra khỏi phòng ngủ, chưa đi được hai bước, phía sau liền được cơ thể Viên Tịch ôm lấy sưởi ấm cả tấm lưng.
- Yến Huân, cảm ơn anh..