Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau

Chương 9



Chân Mỹ Lệ ngồi ở một góc trên xe buýt, vẫn còn thút tha thút thít, cô thật sự là bị dọa tới rồi. Rốt cuộc, nội tâm cô cũng chỉ dừng lại ở tuổi 17 mà thôi, cô vẫn còn là một đứa trẻ a.

Trương Khả ở bên cạnh tay chân luống cuống, cũng rất tự trách, nếu không tại cậu lừa Chân Mỹ Lệ đến đó thì cô ấy cũng không gặp phải biến thái, sẽ không giống như lúc này vừa sợ hãi vừa đau lòng.

Cậu muốn an ủi một chút nhưng mà không biết phải mở miệng thế nào. Cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn Chân Mỹ Lệ khóc mà thôi.

Chân Mỹ Lệ vừa rồi là sợ hãi nhưng mà bây giờ cô cô đơn một mình thế này lại càng sợ hãi hơn. Cô chính là một đứa trẻ không được người khác yêu thích, cô không biết tại sao cha mẹ lại vứt bỏ mình. Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, cô vẫn luôn tự ti. Tại sao sinh cô ra, lại tại sao mà vứt bỏ cô, cô hoàn toàn không biết gì cả, cô chỉ là cô gái nhỏ yếu bất lực bị ép buộc phải chấp nhận tất cả mà thôi.

Cô không thể hòa đồng được với những đứa trẻ khác trong cô nhi viện, cô cũng không thân thiết được với các dì trong cô nhi viện, cô chỉ có hai đứa bạn tốt mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, cô có thể cùng đại béo và tiểu béo làm bạn, đơn giản ví hai người bọn họ chính là hai đứa trẻ đô con nhất trong cô nhi viện.

Ở bên cạnh bọn họ, Chân Mỹ Lệ sẽ cảm thấy càng thêm an toàn. Cô cần có người bảo vệ nhưng lại e ngại người lớn, bởi vì người lớn không có trách nhiệm mới tạo nên kết quả bây giờ của cô. Nhưng mà, Chân Mỹ Lệ nguyện ý tin tưởng hai đứa trẻ vô điều kiện, bởi vì, bọn họ sẽ không làm cho Chân Mỹ Lệ có cảm giác bị uy hiếp, hơn nữa còn có thể bảo vệ cô.

May mắn thay, đại béo và tiểu béo làm rất tốt vai trò người bảo vệ này. Bọn họ yêu thương Chân Mỹ Lệ, che chở Chân Mỹ Lệ, thậm chí coi cô như con gái của họ mà nuôi dưỡng. Xem ra, Chân Mỹ Lệ thật may mắn, ba người bọn họ ở chung với nhau rất hòa hợp.

Nếu sau này cũng như vậy, Chân Mỹ Lệ sẽ vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà cuộc sống luôn xảy ra những việc ngoài ý muốn. Tiểu béo rời đi, đại béo cũng rời đi, Chân Mỹ Lệ lại lẻ loi một mình, cô không còn chỗ dựa cũng không thể hòa nhập với đám trẻ con trong cô nhi viện. Bởi vì trước kia quá vui vẻ nên bây giờ càng cô đơn.

Khoảng thời gian kia, cô luôn lén lau nước mắt, mỗi ngày đều cổ vũ chính mình, cô thử mỉm cười với người khác, học được cách lấy lòng người khác, nhưng cuối cùng đều là thất vọng quay về, cô không thể nhận nuôi, đồng thời, cũng không còn cách nào đi tin tưởng người khác nữa.

Ông trời thương cô nên làm cho đại béo xuất hiện bên cạnh cô lần nữa, bảo vệ cô, yêu thương cô, vì cô che mưa chắn gió. Cảm giác an toàn của Chân Mỹ Lệ lại trở về, bởi vì cuối cùng cũng có người ở phía sau ủng hộ cô. Cô có làm gì sai, làm gì nguy hiểm cũng sẽ có người bảo vệ cô.

Cô không sợ hãi.

Sau khi trở thành ma, cô lại càng không sợ. Bởi những hồn ma ở nghĩa trang này đều hiền lành, hơn nữa, ma không thể bắt nạt ma, như vậy sẽ bị trời phạt. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy cô đơn.

Bây giờ, cô sống lại. Cô vẫn cô đơn, bởi vì cô không còn sống dưới thân phận Trịnh Dĩnh nữa mà là Chân Mỹ Lệ, bản thân cô chính là một cái BUG, mối quan hệ với những người khác rất hời hợt. Cô không thể cảm nhận được sự liên kết của mọi người với nhau.

Lúc này đây, cô cảm nhận được sự sợ hãi. Càng làm cho cô đau lòng chính là cô không có người để dựa vào.

Phương Lâm đã có bạn gái, mà cô, vĩnh viễn đều không thể nói cho Phương Lâm biết thân phận của chính mình.

Chân Mỹ Lệ lại chỉ có một mình.

Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, mưa to tầm tã như trút nước, dấu đi tiếng khóc của Chân Mỹ Lệ.

Xe buýt không thể trực tiếp đưa Chân Mỹ Lệ tới ngay trường học, cô còn phải đổi xe. Chân Mỹ Lệ không có dù, di động cũng hết bin. Một mình cô ngây ngốc ngồi trên ghế đợi xe, yên lặng nhìn trời mưa.

Cuối cùng xe buýt cũng tới. Chân Mỹ Lệ đứng ở chỗ trả tiền trên xe, bỗng nhiên bước xuống không đi nữa.

“Làm sao vậy?” Trương Khả khó hiểu. Bầu trời âm u làm cho cậu rất không thoải mái. Hơn nữa, Chân Mỹ Lệ đều ướt mình, sao lại không đi xe.

Chân Mỹ Lệ móc trong túi ra một ít tiền xu, tổng cộng có hai mươi lăm tệ, tiền xe hết ba mươi tệ, cô còn thiếu 5 tệ.

Tốt rồi, cô phải tự đi bộ trở về.

Lúc này Trương Khả càng thêm tự trách, cậu nhắc nhở nói, “Trời mưa lớn như vậy, hay là chúng ta đợi tạnh mưa rồi mới về đi, có lẽ chút nữa sẽ hết mưa”.

Đợi tạnh mưa sao? Không được đâu. Trận mưa này có vẻ như sẽ không tạnh. Hơn nữa, thừa dịp trời tối, cô phải nhanh chóng trở về. Đường về có hơi xa, cô không muốn suốt đêm dầm mưa về đâu.

Nước mắt và nước mưa hòa làm một trên khuôn mặt của Chân Mỹ Lệ, cô tùy ý lau mặt, nhìn Trương Khả cười nói, “Không sao đâu”.

Cái nụ cười này còn khó coi hơn là khóc nữa, Trương Khả không biết phải nói gì cho phải. Làm một hồn ma, cậu không thể giúp gì được cho Chân Mỹ Lệ. Trương Khả bay ở trên đầu Chân Mỹ Lệ, hy vọng có thể giúp cô che chắn một ít mưa to, nhưng mà hoàn toàn không thể được, nước mưa cứ như vậy mà xuyên qua thân thể cậu lộp bộp rơi xuống đầu Chân Mỹ Lệ.

Chân Mỹ Lệ không muốn mắc mưa, cũng không muốn cảm lạnh. Cô chạy dọc theo bên dưới mái hiên né tránh mưa to. Nhưng trận mưa này thật sự quá lớn, cô có tránh né thế nào thì vẫn bị xối ướt đẫm.

Nếu đã bị xối rồi thì cũng không cần tránh né làm gì nữa. Chân Mỹ Lệ trực tiếp vọt ra mưa to.

“Mỹ Lệ, sẽ bị bệnh đó……”

“A, không có sao đâu.” Chân Mỹ Lệ chạy nhanh lên một chút, cô thật sự không muốn bị cảm đâu.

Bọn họ đi vào một cửa hàng bán hoa. Hoa tươi được bày bán trước cửa tiệm đã được mang hết vào trong, chỉ còn lại vài bông hoa lẻ tẻ chưa kịp dọn, trong đó có một bó hoa hạnh phúc.

Bầu trời đổ xuống nước mưa làm cho cánh hoa đã rụng đi phân nửa, rơi rớt ở trên mặt đất. Chân Mỹ Lệ dừng lại nơi đó, cầm lấy bó hoa.

“Ôi, cảm ơn nha!” Chủ cửa hàng là một cô gái rất dễ thương, cô ấy cười nói, “Ai mà biết tự nhiên trời sẽ mưa, vẫn chưa kịp đem vô hết. Nếu cô không chê, bó hoa này tặng cho cô đó”.

“Này sao được, không cần.”

“Không sao đâu, nó thế này cũng không thể bán được nữa. Nếu cô không cần, cũng có thể vứt bỏ”.

“Vậy cảm ơn cô.” Chân Mỹ Lệ lập tức cảm ơn, chủ tiệm còn vội công việc, lập tức tiếp tục gom đồ đạc vào trong tiệm.

“Cái gì vậy, đồ không bán được thì đem ra tặng cho cô”. Trương Khả làm mặt quỷ với chủ tiệm.

Chân Mỹ Lệ hoàn toàn không để bụng, cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa nói, “Lần đầu tiên Phương Lâm tặng hoa cho tôi, chính là hoa này. Anh ấy nói, muốn tôi cả đời đều hạnh phúc”.

Đó là lần đầu tiên Chân Mỹ Lệ nhận được hoa, cô rất quý trọng, đem hoa cắm trong phòng ngủ, cho đến khi cánh hoa đều rụng hết, cô cũng không nỡ vứt bỏ. Cô giữ cánh hoa lại đem đi phơi khô, cẩn thận kẹp trong cuốn sách.

Như vậy là có thể giữ lại hạnh phúc.

Nhưng mà sau đó, quyển sách lẫn hoa được kẹp bên trong đều bị vứt bỏ.

Chân Mỹ Lệ đem hoa ôm trong ngực, một cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, hốc mắt cô cay cay, lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Trịnh Dĩnh……”

Một tiếng gọi này làm cho Chân Mỹ Lệ hoảng hốt, cô quay đầu lại, ở trong màn mưa to cô nhìn thấy được Phương Lâm……

Sau một thời gian dài gặp lại làm cho người ta không biết phải làm sao.

Chân Mỹ Lệ đã từng nghĩ tới, cô sẽ trang điểm thật là xinh đẹp, chỉnh chu mà xuất hiện trước mặt Phương Lâm, sáng chói mù mắt anh ấy.

Nhưng mà, rốt cuộc lại gặp mặt trong tình huống chật vật như này.

Phương Lâm bị dọa tới rồi, anh không thể tin vào mắt của mình. Người chết rồi không có khả năng sống lại, nhưng người trước mặt, y hệt người trong mộng của anh, giống như cùng một khuôn đúc ra.

Phương Lâm lùi lại một bước, khi Chân Mỹ Lệ nhìn qua, anh đã ngồi bệt xuống đất, ô che mưa rơi xuống, mưa to lập tức dội lên người anh.

Cách một màn mưa, diện mạo của Chân Mỹ Lệ nên mờ ảo hơn.

Chân Mỹ Lệ sờ mặt mình một chút, đột nhiên cô phát hiện, vốn dĩ khuôn mặt mập mạp đã thay đổi hình dáng, hình như, ngoại hình cô thay đã đổi rồi……

Chân Mỹ Lệ lùi về phía sau một bước, thật sự cô không hy vọng Phương Lâm sẽ hình thấy bộ dáng chật vật lúc này của mình, hoặc là nói, bất thình lình gặp nhau thế này làm cho cô luống cuống tay chân.

Cô ngừng một lát, lập tức xoay người muốn chạy, lại bị Phương Lâm đuổi theo kéo lại.

“Trịnh Dĩnh? Đúng không? Là Trịnh Dĩnh phải không?” Phương Lâm nắm chặt cánh tay Chân Mỹ Lệ, giọng nói đều run rẩy, anh nôn nóng dò hỏi, anh muốn biết đáp án ngay lập tức.

Người kích động nhất chính là Trương Khả, ở bện cạnh phất cờ hò reo: “Nói cho cậu ta! Mau nói cho cậu ta! Đây là cơ hội tới! Chân Mỹ Lệ cố lên!”

“Tôi không phải.” Chân Mỹ Lệ nhanh chóng phủ nhận.

“Cô điên rồi sao?!” Trương Khả không tin được vào lỗ tai mình, cơ hội tốt như vậy lại không biết nắm bắt!

“Sao có thể? Không có khả năng…… Đúng vậy, chuyện này không có khả năng……” Phương Lâm hốt hoảng, tự lẩm bẩm một mình, anh không tin vào ma quỷ thần tiên gì đó, anh chính là một người kiên định chủ nghĩa duy vật. Làm sao anh có thể sinh ra ảo giác hoang đường như vậy, anh thật là buồn cười mà. Nhưng mà làm sao bây giờ, trái tim của anh đều đang run rẩy, cả người anh đều đang run lên. Anh nhìn chằm chằm Chân Mỹ Lệ như muốn đem cô khảm vào hai mắt của mình.

Trong mắt anh ngày càng nhiều nước mắt tuôn ra, nếu không nhìn thấy sẽ không sao, nhưng vì cái gì lại muốn cho anh nhìn thấy khuôn mặt này, giống nhau như đúc. Phương Lâm siết chặt tay Chân Mỹ Lệ giống như muốn bóp nát tay cô. Anh không buông ra được, mặc dù lý trí nói cho anh là không thể như vậy, nhưng thân thể anh không làm được.

Chân Mỹ Lệ bị đôi mắt của Phương Lâm làm cho đau đớn, giống như lúc cô mới mất ngày hôm đó. Sau một khoảng thời gian dài kể từ ngày đó, Phương Lâm chưa từng cười. Mỗi khi anh ấy ở một mình, anh ấy luôn sẽ khóc, cô sẽ ở bên cạnh cùng nhau khóc với anh ấy, nhưng mà bọn họ cũng không có cách nào an ủi lẫn nhau.

Bọn họ vẫn luôn vẫn luôn đau khổ, vẫn luôn vẫn luôn khóc thút thít. Cho đến khi nước mắt ngừng rơi, đau lòng đến chết lặng, thì mọi đau khổ trên thế gian đều từ từ được xoa dịu.

Nhưng hiện tại, bọn họ gặp lại, duyên phận lại tiếp tục, thời gian của bọn họ lại bắt đầu gặp nhau, vết thương đã đóng vảy nay lại lần nữa tróc ra, so với trước kia càng đau thấu tâm can.

Chân Mỹ Lệ cảm nhận được độ ấm từ bàn tay của Phương Lâm, cô hy vọng Phương Lâm nhận ra cô, nhưng cô lại không thể nói ra thân phận của mình, vô số cảm xúc dây dưa ở bên nhau, Chân Mỹ Lệ không chịu nổi khóc lớn.

“Tôi không phải, tôi không có…… Hu hu…… Tôi bị dọa tới rồi, anh không cần làm tôi sợ ——” Chân Mỹ Lệ thút tha thút thít không khống chế được cảm xúc của chính mình, “Tôi là Chân Mỹ Lệ, tôi là Chân Mỹ Lệ! Hu hu hu —— anh buông tôi ra, tôi sợ hãi! Oa ————”

“Các người…… Đang làm gì?”

Chân Mỹ Lệ mở ra đôi mắt ngập nước, nhìn đến bên trong màn mưa xối xả, Điền Hân đang đứng ở nơi đó……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.