Cái gọi là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, ý chỉ là không nên vì
tướng mạo bên ngoài của một người mà xem nhẹ trí thông minh của họ, mà
những lời này dùng ở trên người Nữu Cỗ Lộc. Điềm Nhi thì biến thành: chớ nên vì tướng mạo bên ngoài mà đánh giá cao chỉ số thông minh của nàng.
Do đó, khi nàng ngây ngốc u mê quỳ trên mặt đất tiếp nhận thánh chỉ ban
hôn, nàng hoàn toàn không hiểu cớ sao a mã, ngạch nương, và cả đại ca
bên cạnh nàng, toàn bộ đều là một bộ dáng trời sập đất sụt, lung lay sắp đổ.
“Con gái số khổ của mẹ a!” sau khi thái giám truyền chỉ đi
rồi, Điềm Nhi đã bị lão nương của mình lôi vào phòng, không đợi nàng kịp phản ứng, nguyên cái đầu nhỏ đã bị đè chặt trong “cơn sóng lớn cuộn
trào mãnh liệt” của mẫu thân đại nhân.
Hu hu hu... thật nghẹt thở, khí lên không nổi a! Mỗ cô nương run rẩy trong giãy dụa.
Mẫu thân đại nhân tê tâm liệt phế khóc gào một lúc lâu, mãi đến khi Nữu Cỗ Lộc. Kỳ Cáp Mã chậm rãi đi đến.
Vẻ mặt ông đau thương kịch liệt nhìn hai mẹ con “Ôm đầu khóc rống”, mấp
máy miệng còn chưa kịp nói gì đó, nước mắt chua xót đã yên lặng không
tiếng động chảy xuống, gào to một tiếng: “Con gái mệnh khổ của cha a!”
Sau đó duỗi cánh tay dài ra, quơ cả hai người ôm vào trong ngực —— bắt đầu khóc!
Bị đè trong cùng, Điềm Nhi bắt đầu cảm giác có lẽ mình sẽ chết vào hôm nay rồi.
Hu hu, chết kiểu này thật sự rất 囧 nha!
“A mã, Ngạch nương, hai người mau buông tiểu muội ra a!” Nữu Cỗ Lộc. Văn
Diệp đầu đầy hắc tuyến nhìn đôi phu thê không biết điều, vội vàng cứu
tiểu muội bị bức hại từ trong ‘rãnh’ đau thương ra.
Điềm Nhi mềm
nhũn tựa vào trên người ca ca nàng, hé ra khuôn mặt thanh diễm nhỏ nhắn
bị nghẹt thở đến đỏ bừng, lúc cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng ngáp ngáp ra
sức hít ra thở vào lấy hơi, cũng không quên dùng cặp mắt to như nước
trong veo, ủy khuất nhìn cha mẹ nàng.
“Cục thịt tâm can bảo bối
của mẹ a!” Mẹ Điềm Nhi hoàn toàn bị cảm xúc bao trùm, hận không thể đem
tiểu khuê nữ của mình ôm vào trong ngực, cẩn thận vỗ về một lát. Thế
nhưng... đôi mắt của bà bắt gặp quyển trục màu vàng (thánh chỉ) đương
còn trong tay nữ nhi, con gái số khổ của bà a!!!!
Sau một hồi náo loạn, một nhà ba người cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại một tí, cha
Điềm Nhi cố nén thương tâm, dẫn con trai lớn nhất đi mở cửa từ đường tổ
tiên, không quan tâm trong lòng vui hay không vui, khuê nữ của mình lập
tức sẽ trở thành phúc tấn của hoàng tử, dựa theo quy chế, ông phải đi
báo cho tổ tông một tiếng, tỏ vẻ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cuộn đến
nhà ông a!
Sau khi thấy hai cha con đi rồi, mẹ Điềm Nhi cũng cho
mọi người trong phòng lui ra. Chỉ kéo tay khuê nữ, ngồi bên giường rơi
nước mắt.
Thấy mẫu thân khóc thành như vậy, Điềm Nhi lúc này mới
thật sự sốt ruột, trong trí nhớ của nàng, cho tới bây giờ mẹ đều là
người kiên cường mạnh mẽ, đại cô nãi nãi của Mãn tộc uy phong hét lên
một tiếng mang theo sức mạnh a, chưa từng thấy qua bộ dáng thương tâm
đến thế?
“Mẹ!!” giọng nói ngọt lịm như mật đường nhẹ nhàng vang
lên bên tai, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt mang theo mùi sữa không ngừng
lau nước mắt trên mặt bà: “Mẹ đừng khóc! Đều là lỗi của Điềm Nhi! Điềm
Nhi làm cho mẹ buồn.”
“Sao lại là lỗi của con,” nhìn vẻ mặt không biết phải làm sao của con gái, mẹ Điềm Nhi nén lòng, cố kéo nụ cười
cứng ngắc: “Cô nương nhà ta không làm gì sai cả.”
Điềm Nhi nghe
vậy, như con cún nhỏ sáp đến trên vai mẫu thân, sau một lúc lâu mới hơi
do dự hỏi: “Cái người kia mà nữ nhi phải gả, thật, thật sự, không tốt
đến vậy sao?”
Thở sâu một hơi, mẹ Điềm Nhi lau nước mắt mới nói: “Con gái ngoan, con có biết người mà con phải gả là người phương nào không?”
Vấn đề này lại khiến nàng có chút khó khăn, bởi vì vừa rồi lúc nhận thánh
chỉ thật sự là quá hồi hộp, hơn nữa giọng nói chói tai của thái giám kia chọc thẳng vào tai nàng, ngoại trừ cái câu mở đầu: “phụng thiên thừa
vận hoàng đế chiếu viết” kia ra, từ đầu đến cuối nàng nghe không hiểu
chút gì.
“Là Tứ A Ca của đương kim Thánh Thượng, bối lặc Dận Chân!”
Dận Chân?
Điềm Nhi nghiền ngẫm, cảm thấy cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu, chẳng lẽ là...? Nàng thình lình trợn to hai mắt, mặt đầy ngạc nhiên nhìn mẹ
nàng: “Chính là cái người có tổng cộng ba bà vợ đã chết, được người ta
gọi là Thiên Sát Cô Tinh - Tứ hoàng tử đó sao?”
“Xuỵt! Muốn chết
sao, Cô Tinh cái gì, lời này mà để cho người khác nghe được, là phải rơi đầu đấy!” mẹ Điềm Nhi nghiêm khắc vỗ lên cái móng vuốt của con cún nhỏ
kia, trong thần sắc tất cả đều là cảnh cáo.
Điềm Nhi le lưỡi một cái.
Nhìn nữ nhi mấy tuổi đầu rồi mà còn tính tình bướng bỉnh, mẹ Điềm Nhi không
khỏi càng phát hỏa, hơn nữa trong đốm hỏa này còn trộn lẫn một tia hận
ý, đó là oán hận đối với những chi khác trong bổn gia Nữu Cỗ Lộc, nếu
không phải bọn họ giở mánh khóe trong đó, thì cô nương của nhà bà cần gì phải gả cho một người nam tử như vậy.
Thân phận có tôn quý hơn nữa thì thế nào, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng của con gái bà sao?
Thấy mẫu thân đại nhân rơi vào trầm tư, Điềm Nhi ở bên cạnh trong lòng cũng
lăn lộn đủ loại ý niệm, đối với Tứ hoàng tử Dận Chân, nàng đã nghe danh
từ lâu. Nghe đâu vị gia này là con trai của Đức Phi nương nương trong
cung, còn là con nuôi của vị Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu đã qua đời trước
đó, thân phận tôn quý thì không cần bàn tới. Nhưng chân chính khiến hắn
được nổi danh khắp kinh thành lại là lời đồn hắn “khắc thê”. Ngươi nghĩ
một chút mà xem, một người nam nhân cư nhiên trong hơn mười năm, liên
tục chết ba bà vợ, hơn nữa đến bây giờ trong phủ cũng không có lấy một
đứa bé, đây là ngạnh mệnh (mệnh cứng) hung hãn cỡ nào a, nói hắn không
khắc thê, quỷ cũng không tin!
Chẳng lẽ, mình sẽ trở thành người thứ tư?
Nghĩ đến đây, Điềm Nhi không khỏi chợt rùng mình một cái.
Cảm giác được con gái sợ hãi, mẹ Điềm Nhi lập tức đau lòng ôm con gái vào
lòng, liên tục vỗ về lưng nàng, miệng không ngừng nói: “Đừng sợ, đừng
sợ, Điềm Nhi đừng sợ a! Những chuyện ma quỷ này đều là đồn bậy đồn bạ
thôi, Điềm Nhi của chúng ta phúc khí rất lớn, nhất định có thể trường
trường cửu cửu, bình an khỏe mạnh.”
Thánh chỉ đã ban xuống, mình
không nhận, thì còn cách nào đây? Thay vì khiến cho người nhà khó chịu
theo, không bằng thật vui vẻ sống cho tốt quãng thời gian cuối cùng
trước khi ra cửa còn hơn!
“Mẹ, con không sợ!” Điềm Nhi khịt khịt cái mũi nhỏ, dùng sức nắm nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trên mặt tràn đầy kiên định.
Sau ba ngày được sắc phong phúc tấn hoàng tử, trong nội cung lại có người
đến, đón Điềm Nhi tiến cung, nói là Đức Phi nương nương muốn gặp nàng.
Vì thế, trong ánh mắt bất an của cả nhà, Điềm Nhi bước lên xe ngựa của
Tử Cấm thành.
Trong Vĩnh Hòa Cung.
Đức Phi có chút uể oải
nằm nghiêng trên tháp Tương phi, hai tiểu cung nữ quỳ bên chân đang cầm
mỹ nhân chùy nhẹ nhàng gõ chân cho bà.
“Tân phúc tấn mới được sắc phong của lão Tứ sắp tới chưa?”
“Cũng nhanh thôi ạ, sáng sớm Tiểu Phúc Tử đã đi đón rồi, tính toán một chút
hẳn đã đến nơi rồi.” ma ma được nể trọng nhất bên người Đức Phi, Tần ma
ma ý cười đầy mặt, nhẹ giọng nói.
“Aizz!” Đức Phi bụng đầy tâm tư thở dài nặng nề, phất tay một cái cho mọi người đều lui xuống, chỉ lưu lại Tần ma ma.
“Lần này sợ là ủy khuất lão Tứ rồi!” bà lại nói: “Bổn cung thật không ngờ
Hoàng Thượng ấy thế mà bỏ qua tú nữ ứng tuyển đợt này, trực tiếp ban chỉ một nữ nhi của tiểu quan lục phẩm làm phúc tấn, đây không phải là quét
sạch mặt mũi Dận Chân sao? Khiến hắn về sau làm sao có chỗ đứng trong
đám huynh đệ a!”
Tần ma ma nghe vậy trong bụng lại không cho là
đúng, phải biết rằng chuyện vị chủ tử kia khắc thê, trong kinh thành ai
mà không biết, những người có quyền thế kia, đều quý trọng danh dự, cái
tiếng ‘bán con gái cầu vinh’, leo lên hoàng gia này, ấy mà cũng không dễ nghe, lại nói Tứ A Ca là người lạnh lùng nghiêm nghị, không nhận họ
hàng, ở trong triều đã đắc tội với bao nhiêu người, người ta trốn còn
không kịp, ai mà nguyện ý tới gần chứ!
“Nô tỳ ngược lại nghe nói, tướng mệnh của vị cô nương kia vô cùng tốt, nói gì mà cực kỳ có phúc
khí!” Tần ma ma cười nói: “Biết đâu chính là người trong mệnh của bối
lặc gia chúng ta thì sao!”
“Ngươi nói cũng có lý!” Đức Phi nghe
xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhè nhẹ: “Là Từ đại nhân của Khâm
Thiên Giám tự mình đoán quẻ, nói cô nương kia có mệnh cách vượng phu,
vượng tử. Thánh Thượng cũng vì nghe lời này, mới hạ chỉ ban hôn.”
“Cho nên nương nương liền đem tâm phóng tới trong bụng, an an tâm tâm chờ uống ngụm trà của con dâu đi!”
Chủ tớ đang nói chuyện, ngoài cửa có thái giám khom người đi vào, sau khi
cúi người hành lễ mới nói: “Khởi bẩm nương nương, cách cách nhà Nữu Cỗ
Lộc đến!”
Điềm Nhi quỳ lên nền gạch lưu ly màu xanh của Vĩnh Hòa cung, trong lồng ngực như có một con thỏ nhỏ cuộn lại, nhảy thình thịch kịch liệt.
“Thần nữ Nữu Cỗ Lộc thị tham kiến Đức Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
“Đứng lên đi!” Một giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên trên đầu: “Đứa bé ngoan đừng sợ, ngẩng đầu lên, để Bổn cung nhìn xem.”
Điềm Nhi nho nhỏ hít vào một hơi, quy củ đứng lên, ánh mắt cũng không dám
nhìn loạn, chỉ nửa cúi đầu, mặc cho tầm mắt phía trên tỉ mỉ tìm tòi trên mặt mình.
Đức Phi nhìn tiểu cô nương đứng bên dưới, đôi chân mày lá liễu dần dần nhíu lại, mặc dù bà đã sớm nghe nói, phúc tấn mới được
sắc phong cho lão Tứ này tuổi cũng không quá lớn, nhưng cũng không ngờ
lại nhỏ như vậy, thoạt nhìn tựa hồ còn không lớn bằng Bát công chúa của
bà nữa! Bất quá dáng dấp lại xinh xắn, trắng trắng mềm mềm vừa nhìn liền khiến người thương yêu.
Được chủ tử ra hiệu, Tần ma ma dời một
cái tú đôn* đến cho Điềm Nhi. Sau khi tạ ơn, Điềm Nhi cũng không dám
ngồi lên cả, chỉ ngồi mé mé ở một bên, ngạch nương đã dặn, sau khi tiến
cung tiếp kiến Đức Phi nương nương, mình nhất định phải ít nói, phải
biểu hiện khôn khéo một chút, không được chọc nương nương mất vui. Cũng
may mà, hình như Đức Phi nương nương tính tình cũng nhu hòa, đối với
nàng ôn ngôn nhuyễn ngữ đấy. Chỉ hỏi chút chuyện như năm nay bao nhiêu
tuổi? Trong nhà có bao nhiêu người? Từng đọc qua sách gì? Đủ loại vấn
đề, nàng trả lời cũng trôi chảy.
(*tú đôn: loại ghế ngồi giống cái trống)
Ước chừng lại qua thời gian nửa chung trà, sau khi Đức Phi nương nương nói
một câu: “Bổn cung mệt rồi, Tiểu Phúc Tử, tiễn Nữu Cỗ Lộc cách cách”,
hành trình đầu tiên ở Tử Cấm thành của Điềm Nhi đến đây kết thúc.
“Đức Phi nương nương trông như thế nào?” Sau khi về đến nhà, mẹ Điềm Nhi hỏi khuê nữ nhà mình.
“Ừm...” khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Điềm Nhi nhăn lại thành một đoàn, suy
nghĩ hơn nữa ngày mới nói: “Nương nương đi hài rất đẹp!”
Đế nhung màu trắng như lông ngỗng, nổi bật màu tím của mặt vải, trên mũi hài gắn viên trân châu lớn chừng nắm tay em bé, mặt trên thêu uyên ương hí
thủy, ngay cả hoa lá sen thêu trên đó cũng trông rất sống động.
“Con đoán là!” Điềm Nhi vẻ mặt suy nghĩ sâu xa sờ sờ cằm nhỏ của mình: “Nếu
đem đến tiệm cầm đồ Hạng gia ở phố đông, nhất định có thể cầm được không ít tiền.”
Con gái, con vào cung một chuyến, nhớ kỹ được, cũng chỉ có một đôi giày?
Được rồi, với trình độ ngốc nghếch của khuê nữ nhà bà, thật sự có thể trở
thành một thê tử đạt tiêu chuẩn sao? Mẹ Điềm Nhi lại cực kỳ lo lắng, đáp án dĩ nhiên là: Khẳng định không có khả năng!!!