Một người họ Liễu một họ Tiền, do phủ nội vụ trong nội cung phái tới đặc biệt dạy quy củ cho Điềm Nhi.
Mà kể từ khi các bà ấy đến, Điềm Nhi đáng thương không còn tiêu sái như
xưa, bắt đầu bước vào quá trình huấn luyện “nước sôi lửa bỏng”.
“Nữu Cỗ Lộc cách cách ngài cần biết...” Liễu ma ma một thân áo khoác ngắn
màu nâu, tóc mai bóng như mỡ được vuốt sát vào hai bên, vẻ mặt nghiêm
túc đang nói với Điềm Nhi đang ngồi nửa người, nỗ lực không để chính
mình lắc lư: “Thiên gia quy củ nhiều, sau này nhất cử nhất động của
ngài, ấy thế mà được rất nhiều người bên dưới trông vào, tuyệt đối không được phép xảy ra sai lầm nào dù chỉ tí ti, nếu không chẳng những bị
người chê cười, mà còn liên lụy Tứ gia... thắt lưng thả lỏng, ngực cao
lên...” Đang nói, cây thước gỗ trong tay Liễu ma ma liền nhẹ nhàng gõ
lên lưng Điềm Nhi, làm cho tiểu cô nương đáng thương khổ sở hít vào một
hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nghẹn đến đỏ bừng.
Liễu ma ma thấy
thế, mí mắt cũng không nâng, tiếp tục nói: “Chủ tử trong nội cung nhiều, trên có Ngô hoàng bệ hạ, Hoàng quý phi nương nương, tứ phi nương nương
Nghi Huệ Đức Vinh, Tần phi Quý nhân của các cung, dưới có các vị Trục lý (chị em dâu) cùng mệnh phụ triều đình, đối với từng người có thân phận
khác nhau, cũng phải xuất ra lễ nghi cùng thái độ bất đồng mà đối đãi.
Vừa không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, cũng không thể hạ thấp uy phong là phúc tấn hoàng tử của ngài...”
Đối với Liễu ma ma không ngại lôi thôi dài dòng mà ân cần giảng dạy, Điềm Nhi tỏ vẻ nàng một câu đều không nghe lọt.
Nghĩ thử mà xem, một người dốc toàn bộ tinh lực đều dùng để duy trì dáng
người, bị nói đến mém quên cả thở, nàng còn lòng dạ nào mà đi nghe lời
người khác nói gì. Đại khái trong đầu trừ bỏ một chữ “Mệt” ra, thì không còn cái gì khác rồi.
“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi!” trông tình trạng của Điềm Nhi, trong lòng Liễu ma ma biết rõ, thấy nàng quả thật
không kiên trì nổi nữa, liền mở miệng nói.
Được lệnh, Điềm Nhi chậm rãi đứng dậy, nha hoàn thiếp thân San Hô vội đi tới đỡ nàng.
Từ giờ Thìn đến giờ Mậu (7h sáng đến 9h tối), suốt một ngày học lễ nghi cung đình khiến nàng hoàn toàn kiệt sức.
Thân thể cực kỳ mệt mỏi, người liền không muốn ăn gì, hơn nữa sau lưng còn
có một Liễu ma ma “âm hồn bất tán”, không ngừng nhìn nàng chằm chằm “Ăn
không lộ răng, gắp không được thừa” , Điềm Nhi ăn mà muốn đau dạ dày.
Buổi tối, khi mẹ Điềm Nhi tới, Điềm Nhi còn đang để trần đôi bàn chân sưng
vù như cái bánh bao, được Tiền ma ma cầm kim, châm từng cái nhọt nước
thật to do bị rộp.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây!” Theo bản năng Điềm Nhi muốn rụt chân lại.
Soạt một cái, mẹ Điềm Nhi liền lệ đầy hốc mắt, tim đau như thắt.
“Mẹ tới thăm con một chút!” Biết không thể biểu lộ trước mặt đám ma ma, mẹ
Điềm Nhi nương cố nén nỗi lòng, nở nụ cười đi đến cạnh nàng.
“Nô tỳ bái kiến Nữu Cỗ Lộc phu nhân.” Tiền ma ma hành lễ nói.
Thoạt nhìn khác hẳn với Liễu ma ma cứng nhắc nghiêm khắc, khuôn mặt tròn như
chiếc dĩa bạc của Tiền ma ma tỏ ra hòa khí hơn, thấy mẹ Điềm Nhi không
ngừng nhìn đến hai chân của khuê nữ, bèn nén cười giải thích: “Phu nhân
không cần phải lo lắng, nô tỳ ngâm chậu nước này là dược thủy bí chế của nội cung, giãn gân thông mạch rất tốt, cô nương ngâm chân vào, nghỉ
ngơi một đêm, ngày hôm sau nhất định sẽ hoạt động như thường.”
Mẹ Điềm Nhi nghe vậy, trong lòng lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Tiền ma ma vừa nhìn liền biết hai mẹ con có chuyện muốn nói, bèn tìm cớ lui ra ngoài.
“Cục cưng nhỏ của mẹ, mấy ngày nay thật khổ cho con!” mẹ Điềm Nhi hai mắt mông lung đẫm lệ nói.
Hai vợ chồng Nữu Cỗ Lộc chưa từng nghĩ tới có một ngày khuê nữ nhà mình sẽ
đặt quan hệ với hoàng gia, trong kế hoạch của họ, muốn tìm cho Điềm Nhi
một nam nhân có gia đình bình thường, nhân phẩm tốt, biết vươn lên, cho
dù gia sản ít hơn chút cũng không sao, chỉ cần có thể đối xử tốt với con gái họ. Bởi vì yêu cầu tiêu chuẩn thấp, cho nên từ nhỏ đến lớn, ngoại
trừ năm bảy tám tuổi có mời người dạy chút quy củ ra, đối với đứa con
gái bảo bối này, bọn họ hoàn toàn áp dụng phương thức nuôi dưỡng “ngàn
theo trăm thuận”.
Nhưng nào ngờ, người tính không bằng trời tính.
Một đạo thánh chỉ ban xuống, lật đổ toàn bộ kế hoạch của họ.
Thấy mẫu thân đại nhân đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, sắc mặt buồn bã, Điềm Nhi liền biết là bà đau lòng vì mình.
“Mẹ, con không sao đâu!” Điềm Nhi cười híp mắt lắc lắc cánh tay mẫu thân:
“Ngài cũng không biết đâu, trong thời gian này con vậy mà có tiến bộ đó, ngay cả mang hài đế cao vào cũng có thể đi vèo vèo trong phòng rồi,
chưa hết a, con còn học thiệt nhiều thiệt nhiều kiểu hành lễ khác nhau
nữa nha, nào là thượng lễ, thâm lễ, bình lễ và cả phúc lễ... nhiều ghê
lắm, ngay cả Liễu ma ma cũng khen con có tiến bộ lớn đó!”
Biết
con gái cố làm mình vui, mẹ Điềm Nhi liền lau nước mắt, cười nói: “Ngạch nương biết, cục cưng nhỏ của mẹ là thông minh nhất!”
“Hì hì... tất nhiên... tất nhiên...” Điềm Nhi nhõng nhẹo một lúc lâu mới hỏi: “Mấy ngày nay a mã và ca ca có khỏe không ạ?”
Bởi vì Điềm Nhi đã được định danh phận, đã coi như là người hoàng gia, mà
đối với hoàng gia mà nói, trừ bỏ họ Ái Tân Giác La, những người còn lại
đại khái đều là nô tài là cỏ cây tầm thường. Điềm Nhi không muốn nhìn
thấy dáng vẻ cha và anh quỳ trước mặt mình, nên nhịn tương tư, bảo họ
không cần tới.
“Vẫn khỏe! Chính là rất nhớ con!”
Điềm Nhi thấp giọng nói: “Con cũng nhớ a mã và ca ca.”
Thấy vẻ mặt con gái xụ xuống, mẹ Điềm Nhi nén đau xót trong lòng, vội dời đề tài: “Cục cưng ngoan, mẹ tới là nói cho con biết, rương hòm đồ cưới của con mẹ đã chuẩn bị xong cả rồi, đây là danh sách, con xem còn thiếu gì
không?”
Điềm Nhi cầm một xấp giấy thật dày trong tay, lật lật vài trang, cái miệng nhỏ nhắn trương thành chữ O: “Mẹ, phải chăng ngài muốn vét sạch nhà chúng ta ư, ca ca ấy vậy mà vẫn còn độc thân đấy, nếu sau
này không lấy được vợ thì biết làm thế nào a?”
“Xú nha đầu, nói
bậy bạ cái gì đó!” Trừng mắt đứa con gái chuyên nói hưu nói vượn, mẹ
Điềm Nhi thở dài thườn thượt, có chút lo âu nói: “Con gả cho hoàng tử
bối lặc, theo lý mà nói thì hết thảy công việc của hôn lễ đều do phủ nội vụ thống nhất mà tiến hành, nhà chúng ta không cần quan tâm. Nhưng con
dù sao cũng là Tứ phúc tấn tương lai, có biết bao nhiêu người nhìn chằm
chằm vào, nếu đồ cưới sơ sài, chẳng phải là bị người coi khinh sao!”
Mẫu thân có nổi khổ tâm, Điềm Nhi làm sao không hiểu.
Nhà họ tuy là thế gia vọng tộc Nữu Cỗ Lộc lớn thứ tám ở Mãn Châu, nhưng
cũng không phải là chi chính, chính là không biết sai lệch qua bao nhiêu chi thứ, ngay cả a mã nàng cũng chỉ là một vị quan lục phẩm nhỏ bé, lại còn giữ một chức quan nhàn hạ trong Nông bộ, nếu không phải Ngạch nương giỏi kinh doanh, mở vài tiệm bán son phấn ở quê nhà, không biết chừng
cuộc sống của nhà họ sẽ thành cái dạng gì nữa!
Xấp giấy nặng trịch trong tay nàng đây, là của cải cha mẹ tích lũy bao nhiêu năm mới có thể gom góp lại a!
“Mẹ, con không thể nhận nhiều như vậy!”
“Làm sao không thể nhận” mẹ Điềm Nhi không vui nhíu lông mày: “Nếu con lo ca ca không vừa lòng? Yên tâm...”
“Không phải vậy!” Điềm Nhi vội ngắt lời bà..., ôm cổ mẫu thân, nũng nịu nói:
“Ca ca thương con như vậy, cho dù mẹ có đem cả bàn ghế ấm trà cho con,
huynh ấy cũng sẽ gật đầu đồng ý.”
“Vậy sao con...”
“Mẹ, ý
con là vầy” Điềm Nhi nói: “Con gái dù sao cũng chỉ là vợ kế của Tứ gia,
không phải vợ cả nguyên phối, cho dù đồ cưới có ít một chút, người khác
cũng sẽ không xem thường đâu, nhưng nếu cứ “phồng má giả làm người mập”, cứ phải gắng gượng cho bằng này bằng nọ với người ta, ngược lại còn
khiến người chê cười.”
Một đứa con gái của quan lục phẩm nhỏ bé,
của cải có thể có bao nhiêu, trong lòng mọi người đều biết rõ, khuynh
gia gả nữ, cho dù xuất phát từ tấm lòng từ ái của bậc làm cha làm mẹ,
nhưng ở trong mắt người khác, sợ cũng chỉ là một trò cười.
“Cho
nên, rương đồ cưới này, chỉ cần ba mươi sáu hòm là được rồi, mẫu thân
đưa San Hô, Phỉ Thúy, Bích Hà, Yến Thảo, Lưu bảo trụ gia và Triệu bảo
Cương gia của hai phòng giao cho con, để nữ nhi có người sai sử trong
phủ bối lặc, vậy là đủ rồi!”
Thấy gương mặt mẫu thân vẫn là biểu
hiện không đồng ý, Điềm Nhi liền giở trò ăn vạ, làm nũng, lôi thôi lằng
nhằng đủ loại mười tám chiêu tuyệt kỹ, thẳng chọc mẹ nàng bật cười ra
tiếng, nhưng năm lần bảy lượt dưới sự kiên trì của mẹ Điềm Nhi, số lượng đồ cưới vẫn biến thành sáu mươi bốn rương, việc này mới xem như là dừng lại.
Những ngày tháng huấn luyện của Điềm Nhi, vẫn đầy ắp mồ hôi và máu mà vất vả tiến hành.
Ròng rã suốt hai tháng trời, nàng từ một đứa bé lười chảy thây, nhõng nhẽo
non nớt, ngồi không có dáng vẻ, đứng không ra tư thế, biến thành một
tiểu thư khuê các duyên dáng yêu kiều, biết rõ đủ loại lễ nghi, chua
ngọt đắng cay trong đó, quả thực là “Khuynh tẫn tam giang, đảo tận ngũ
nhạc”*, có nói ra cũng không hết.
(* Khuynh tẫn tam giang, đảo tận ngũ nhạc: dốc cạn ba sông, đảo ngược năm núi)
“Cách cách, phủ nội vụ phủ có truyền đến, chúng nô tỳ phải trở về!” Liễu ma ma cùng Tiền ma ma đến cáo từ.
Điềm Nhi nghe xong, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
nõn mịn màng không cầm được liền vẽ ra một đóa lúm đồng tiền.
“Khụ khụ khụ... Hai vị ma ma cực khổ, những ngày này Điềm Nhi thụ lợi rất
nhiều, lúc này xin cảm tạ!” Điềm Nhi hơi hơi nhún hạ thân.
Hai vị ma ma nghiêng cúi người không dám nhận, chỉ nói: “Cách cách quá lời, là chúng nô tỳ nên làm.”
Trưa hôm đó, mẹ Điềm Nhi hay tin liền bày một bàn tiệc rượu, lại biếu mỗi người một tờ ngân phiếu hai trăm lượng.
Về phần Điềm Nhi, sau khi hưng phấn rốt cục có thể thoát khỏi lồng giam,
ngược lại nổi lên tí ti ý nghĩ không nỡ. Nghĩ nghĩ một lúc, nàng móc ra
hai cái hà bao từ dưới gối, lễ vật tuy nhỏ, cũng coi như là một chút tâm ý của mình đi!
Trên chiếc xe ngựa nhỏ màu xám xanh, Tiền ma ma đang tán gẫu cùng Liễu ma ma.
“Lão tỷ tỷ, tỷ thấy cách cách nhà Nữu Cỗ Lộc thế nào?”
Liễu ma ma lật xem hà bao màu đỏ tươi trong tay, nghe vậy, cư nhiên nhẹ
nhàng thở dài: “Như thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần nàng ta có
mệnh có thể đứng vững trong phủ bối lặc, coi như là tạo hóa vậy.”
“Aizz! Tỷ nói cũng phải!” Nghĩ đến mệnh cô tinh của Tứ A Ca, Tiền ma ma không khỏi cũng nhíu mày.
Với những người cả đời nhẫn nhịn trong cung như các bà mà nói, có việc ngấm ngầm xấu xa nào mà chưa thấy qua, thật ra trong lòng cũng không tin quỷ thần gì đó, nhưng về chuyện Tứ A Ca “khắc thê”, hai người họ ngược lại
rất tin tưởng không nghi ngờ, nếu nói tại sao, bởi vì đó là hai người họ tận mắt nhìn thấy.
Khoảng gần nửa năm trước, sau khi vị phúc tấn thứ ba của Tứ A Ca chết đi, kỳ thực Hoàng Thượng có ban chỉ cho một vị
cách cách, vị cách cách kia cũng họ Nữu Cỗ Lộc, là con gái của Lăng Trụ
quan điển nghi tứ phẩm. Chính là lúc đó, hai người họ phụng mệnh đến dạy quy củ lễ nghi cho nàng ta, nhưng ai có thể ngờ được, vị cách cách bạc
mệnh kia, không biết tại sao bị nhiễm hàn, sau một cơn đổ bệnh nóng sốt, người liền không còn dùng được.
Thật sao...
Tứ A Ca này không chỉ có thể khắc chết vợ mình, nay ngay cả bà vợ chưa qua cửa cũng bị khắc chết luôn.
Lúc bấy giờ, trong kinh thành đồn ầm lên, nếu không phải Hoàng Thượng lấy
thủ đoạn lôi đình chém đầu vài tên, còn không biết Tứ A Ca bị chỉ trích
bao lâu đâu!
Mệnh của con trai mình có không tốt cỡ nào đi nữa
cũng vẫn là con trai của mình, há lại để người khác làm càn, vì thế
Hoàng thượng nổi trận lôi đình liền giáng xuống người Nữu Cỗ Lộc gia
cùng với đám nô tài các bà từng hầu hạ cách cách.
Ngay bên bờ
ranh giới toàn gia bị diệt vong, cũng không biết ai nghĩ ra một phương
pháp cho Nữu Cỗ Lộc đại nhân, nói là bà con xa có một đứa con gái cùng
chi, từng được Diệu Nghĩa pháp sư của chùa Đại Giác Tự bấm vận mệnh, nói là có mệnh cách đại phú đại quý, vượng phu vượng tử, phúc thọ song
toàn, nếu đem đứa bé này tiến cử cho Hoàng thượng, biết đâu thánh thượng vui vẻ liền bỏ qua cho bọn họ không chừng!
Ai ngờ đến chính là cái phương pháp không ra phương pháp này, thế mà lại thành sự thật!!
Nữu Cỗ Lộc đại nhân giữ được cái đầu, không bao lâu sau lại xoay sở tìm cách, tìm một địa phương xa xôi, rời khỏi kinh thành.
Mà đám nô tỳ các bà oan uổng chịu tội lây cũng bình an trở về cung.
Bởi vì tận mắt nhìn thấy vị tiểu cách cách dịu dàng nho nhã kia trong một
đêm liền qua đời một cách không sao giải thích được. Đó là lý do vì sao
hai vị ma ma Liễu - Tiền đối với kết luận Tứ A Ca “khắc thê”, là tin
tưởng không hề nghi ngờ!
“Aizz! Con người a, đều do mệnh.” Tiền ma ma thở dài thật sâu.
“Đúng vậy, đều do mệnh.” Vuốt nhè nhẹ hà bao nhỏ màu hồng đào trong tay, nhìn những cành cỏ non xanh biếc thêu vặn vẹo trên mặt vải, Liễu ma ma cũng
lơ đãng nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trắng mềm mềm kia của Điềm
Nhi, còn cả bộ dáng của nàng khi bị bà phê bình, lúc nửa đêm lén bò dậy
luyện tập.
“Người có hơi hơi vụng về ngốc ngếch một chút,” Liễu ma ma nghĩ: “Nhưng cũng rất có cốt khí.
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, biết đâu cô bé kia còn có phúc vận thì sao!”