Dần vào tháng bảy,
thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời nóng hừng hực treo trên đỉnh
đầu, nướng cháy người đến không chịu nổi.
Điềm Nhi trên trán đắp
khăn ướt, San Hô đứng bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát cho nàng. Không lâu
sau, Dận Chân nhấc rèm đi vào, Điềm Nhi vội đứng dậy, thấy hắn cả người
tỏa ra khí nóng, vội gọi người bưng nước lạnh tới.
“Trời nắng như thế, sao gia còn mặc dày như thế?” Điềm Nhi vừa bất mãn vừa đau lòng sẵng giọng.
Dận Chân người này ở vài phương diện thật sự vô cùng cố chấp, tỷ như hiện
tại, rõ ràng thời tiết nóng bức như thế, nhưng hắn vẫn ăn mặc quy củ
nghiêm túc, ngoại trừ có mặt là lộ ra, còn lại đúng là nửa phần da cũng
không để lộ ra ngoài.
Vươn tay cầm ly trà nguội còn dư lại của
Điềm Nhi uống, Dận Chân khí thế hào sảng ngồi lên băng ghế kê trước
giường, để Điềm Nhi hầu hạ hắn lau mặt, thay quần áo cho hắn xong mới
quay đầu nhìn quanh, hỏi: “Tám Cân đâu?”
Điềm Nhi cười nói: “Ngủ
trưa rồi ạ.” Khí trời nóng bức khiến dễ hao tổn tinh thần nhất, ngay cả
Tám Cân vẫn luôn hăng hái cũng trở nên có chút ủ rũ.
Dận Chân
nghe vậy gật đầu, vẫy lui đám hạ nhân rồi nói với Điềm Nhi: “Có lẽ nàng
cũng biết, hàng năm hoàng thất Đại Thanh chúng ta đều tổ chức săn bắn ở
Mộc Lan*, hôm nay lâm triều, Hoàng a mã đã hạ chỉ, chọn ta đồng hành.
Lần này không giống với lần trước, phải đến cuối tháng mười một mới có
thể hồi kinh.”
(* Mộc Lan: tên một bãi săn ở hành cung Nhiệt Hà)
Điềm Nhi nghe xong, gần như không chút nghĩ ngợi bật thốt lên: “Thiếp cũng muốn đi!”
Dận Chân khẽ tằng hắng hai tiếng. “Thế thì mau chuẩn bị một chút đi, lần này cũng mang Tám Cân theo.”
Điềm Nhi nghe xong càng hớn hở, giơ hai quả đấm trắng nộn, hô thật nhiều tiếng: “Vạn tuế!”
Cứ như thế, Khang Hy năm thứ 50, ngày mùng 6/7, Hoàng Thái tử Dận Nhưng,
Tứ hoàng tử Ung thân vương Dận Chân, Ngũ hoàng tử Hằng thân vương Dận
Kỳ, Bát hoàng tử Bối lặc Dận Tự, Thập ngũ hoàng tử Dận Thị Ngu, khởi
hành từ Sướng Xuân Viên*, theo hoàng đế Khang Hy tuần du tái ngoại.
(*Sướng Xuân Viên: một nơi lâm viên của hoàng gia, ở ngoại thành)
Ngồi trên xe ngựa hoa lệ, Điềm Nhi trong lòng đầy kích động, thần sắc cực kỳ hưng phấn. Xuyên qua khe hở cửa sổ khắc hoa lan, có thể thấy rõ nhân
dân quần chúng chen chúc hai bên đường, một hàng quân sĩ tay cầm binh
đao, sát khí lẫm liệt, dưới chân nện bước đều nhịp, đi theo bên cạnh bảo hộ. Sóng sau cao hơn sóng trước, tiếng hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn
vạn vạn tuế”, khiến người nghe thấy nhiệt huyết sôi trào.
Lúc
này, nhìn vô số chúng bách tính quỳ rạp xuống, Điềm Nhi mới mãnh liệt
cảm nhận được cái gọi là “quyền lực” như thế nào, cũng hiểu vì sao Dận
Chân đối với vị trí kia lại cố chấp như vậy.
“Ngạch nương, quá trời người luôn!” Tám Cân bên cạnh không biết đã sáp qua từ lúc nào, nhón mũi chân muốn ngó ra ngoài.
Điềm Nhi thấy thế đành phải khép kín cửa sổ lại, ôm chầm con trai béo nói:
“Hôm nay chúng ta dậy hơi sớm, bây giờ con có thấy đói bụng không?”
Bợn nhỏ Tám Cân quả quyết gật đầu, Phỉ Thúy hầu hạ bên cạnh, đã sớm bật
cười mở hộp đàn hương sơn mài mang theo bên người ra, lấy ra một đĩa
bánh củ sen mật ong, một đĩa bánh nhân hạt thông, một đĩa bánh bột mì
phủ thịt xắt sợi xào tỏi đặt lên bàn nhỏ, lại từ túi đựng nước đổ ra nửa chén nước quýt ngâm mật ong, đưa cho Tám Cân nói: “Nô tỳ đã bỏ thêm mặt vào rồi, không có chát đâu.” Rồi sau đó nói với Điềm Nhi: “Chủ tử cũng
dùng một ít đi.”
Điềm Nhi gật gật đầu, lên tiếng đồng ý.
Đợi hai mẹ con ăn được lưng lửng bụng, toàn bộ đoàn xe rốt cuộc đã chạy ra
khỏi cổng Tuyên Vũ Môn, chậm rãi lăn bánh thẳng hướng tây nam.
Qua phút mới mẻ lúc ban đầu, hành trình tiếp theo liền có chút buồn tẻ.
Điềm Nhi mỗi ngày chỉ chơi đùa với Tám Cân, trừ lúc cần thiết ra, còn
lại tuyệt đối không xuống xe ngựa. Cứ như vậy liên tục suốt nửa tháng,
khi nàng ngồi đến xương cốt cả người gần như rời ra từng khúc, rốt cuộc
bọn họ mới tới hành cung.
“Phúc tấn, nô tài Tô Bồi Thịnh phụng mệnh gia tới đón ngài đi nghỉ ngơi.”
Điềm Nhi nghe xong, lập tức liền hồi tỉnh từ trong trạng thái mơ hồ, lên tiếng: “Biết rồi!”
Nhẹ nhàng lay tỉnh con trai béo trên đầu gối, lúc thằng bé không nguyện ý
chực mở miệng khóc lớn, liền chặn lại nói: “Tám Cân chúng ta đến rồi,
nên xuống xe thôi.”
Con trai béo nghe thế, hai mắt vụt sáng ngời, tíu tít nháo nhào liền nhảy cẫng lên, hét to: “Con muốn cỡi ngựa, con
muốn cỡi ngựa.”
Dọc trên đường đi, vì dỗ tiểu tổ tông, không biết Điềm Nhi đã đồng ý bao nhiêu lần, nhưng ai đó lại đều nhớ rõ.
Điềm Nhi cười gõ một cái lên đầu nhỏ của thằng bé, hai mẹ con xuống xe ngựa.
Tô Bồi Thịnh bên ngoài lập tức cười toe toét, cúi người hành lễ nói:
“Thỉnh an phúc tấn, thỉnh an a ca gia, hai vị một đường cực khổ.”
Điềm Nhi cười kêu hắn đứng dậy, lại hỏi Dận Chân đang ở đâu.
“... Bẩm, đang theo bồi vạn tuế gia ạ... Nô tài đã sắp xếp xong hành lý,
phúc tấn một đường bôn ba, vẫn nên nhanh vào phòng trong nghỉ ngơi.” Dứt lời, liền dẫn đường vào trong. Điềm Nhi và Tám Cân đi theo phía sau, đi suốt một khắc đồng hồ (15p) mới tới chỗ sân trong. Không hổ là hành
cung hoàng gia, bày biện quả nhiên xa hoa lãng phí. Điềm Nhi ngửa đầu
nhìn cột trụ trước mặt khắc rồng vẽ phượng, ba chữ đại khí hừng hực “Hãn Hải Viện”, có chút chắt lưỡi nhíu mày.
Bước vào nhà chính, hai nha hoàn, hai ma ma, thêm vài tiểu thái giám đang chạy nhanh như bay quỳ rạp xuống.
“Phúc tấn, trong thời gian ở hành cung, sẽ do những người này hầu hạ ngài và tiểu a ca.”
Điềm Nhi nghe vậy cũng thấy không sao cả, vì giảm bớt những người không cần
thiết, chuyến này đi nàng chỉ dẫn theo hai người thân cận là Phỉ Thúy và Tiền ma ma, còn San Hô và Tiểu Hỉ Tử đều bị bắt ở lại trông nhà.
Sau khi chúng nô tài vấn lễ xong liền lui xuống, Tô Bồi Thịnh ở lại nói vài câu Dận Chân dặn dò, rồi trở về phục mệnh.
Sau khi hắn đi rồi, Điềm Nhi mới quan sát gian viện này. Phòng ốc nơi này
được bố trí theo hình 品, là một gian chính hai gian kề, ở giữa là nhà
chính phòng ngủ. Bên trái là thư phòng, Điềm Nhi vén màn quét mắt nhìn
vào bên trong, so với thư phòng của phủ Ung thân vương rộng lớn hơn rất
nhiều, mà cũng xa hoa hơn rất nhiều, có điều trên giá sách lại không có
nhiều sách lắm, ít nhất so với số sách Dận Chân tự cất giữ còn kém hơn.
Gian phòng bên phải cũng có một phòng ngủ, chỉ là nhỏ hơn phòng ngủ của
nhà chính, tại vách tường phía bắc có hai song cửa sổ lớn khắc hoa, mở
ra có thể thấy rõ cảnh trí trong vườn, Điềm Nhi gần như là quyết định
ngay lập tức, sẽ để tiểu tử béo Tám Cân kia ở căn phòng này.
Vừa
quan sát xong, Điềm Nhi cảm thấy hài lòng. Đúng lúc này, một nha hoàn
dáng dấp xinh xắn đi đến, nhún người hành lễ nói: “Bẩm phúc tấn, Tô công công phân phó nước ấm cho chủ tử đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời chủ tử dời bước đến nhĩ phòng tắm rửa.”
Điềm Nhi thầm nghĩ, Tô Bồi Thịnh
thật lo xa, nhưng cũng không từ chối hảo ý này của hắn, yên lặng đi tắm
rửa. Tắm rửa xong, Điềm Nhi được San Hô hầu hạ thay quần áo, sau khi sửa sang ổn thỏa cho Tám Cân, lúc này mới ôm con trai béo cùng lăn ra
giường, dần dần ngủ thiếp đi.
Hành trình mệt nhọc, một giấc này
ngủ thẳng đến sắc trời tối đen mới tỉnh lại. Canh giữ bên giường không
phải San Hô, mà là hai nha hoàn lạ mặt.
Khẽ ngáp một cái, Điềm Nhi hỏi: “Các ngươi là ai.”
“Nô tỳ Thải Vân, Truy Nguyệt, thỉnh phúc tấn đại an.” Điềm Nhi ngẩng đầu
nhìn, lúc này mới thấy, đứng trước mặt là hai cung nữ mặc cung trang
phấn hồng, chải tóc đuôi sam, một người trong đó ban ngày nàng đã gặp
qua.
Cho họ đứng dậy, Điềm Nhi tự mình xuống giường, nha hoàn
xinh xắn tên Thải Vân cực có ánh mắt đưa qua một bộ kỳ bào liền thân
thêu ánh trăng điểm xuyết thêm cánh bướm đỏ, lại tay chân nhẹ nhàng chải tóc cho Điềm Nhi.
Kỹ thuật không tệ, Điềm Nhi thoáng nhìn nàng ta một cái.
Chỉnh trang xong xuôi, Điềm Nhi tự mình kêu Tám Cân dậy, có lẽ tiểu tử kia
ngủ lâu quá nên có chút mơ màng, thấy hoàn cảnh xa lạ, trên mặt liền lộ
vẻ bất an. Nhưng lúc thấy ngạch nương cười dịu dàng, vẻ bất an này ngay
lập tức bị ném ra ngoài với vận tốc ánh sáng.
Không lâu sau, Phỉ
Thúy vén rèm đi vào. “Chủ tử tỉnh...” nàng quét mắt nhìn qua hai nha
hoàn đang cúi mi buông mắt, rồi mới nói với Điềm Nhi: “Nô tỳ vừa đến
phòng bếp xem thử, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, chủ tử có muốn dùng
ngay không.”
Điềm Nhi gật đầu lên tiếng nói được, hai người Thải Vân, Truy Nguyệt thấy Phỉ Thúy đi vào, liền thức thời lui xuống.
Một lát sau, một bàn thức ăn đã được dọn lên, một đĩa cá trích sốt cà, một
đĩa bao tử cắt sợi xào dầu mè trộn rau, một đĩa chả tôm cuốn, một đĩa
bánh trứng, cùng hai bát cháo nhỏ, một lồng sủi cảo gạch cua. Trông món
ăn màu sắc không tệ, khiến vừa nhìn liền dâng lên cảm giác thèm ăn. Sau
khi hai mẹ con ăn xong, Điềm Nhi gọi Tiền ma ma đến.
“Ma ma đã thấy khá hơn chưa?” Nàng quan tâm hỏi.
Mặc dù trông sắc mặt Tiền ma ma còn tái xanh, nhưng thấy tinh thần cũng khá tốt. “Lão nô không sao, đã làm phiền phúc tấn quan tâm.” Có lẽ do tuổi
tác đã cao, lại qua nửa tháng xóc nảy ngựa xe, Tiền ma ma rõ ràng không
trụ nổi, nửa đường liền đổ bệnh, Điềm Nhi thỉnh thái y sang xem, sau khi nghe nói không sao mới yên lòng.
Thấy Tiền ma ma đã nhiều ngày
không gặp, bợn nhỏ Tám Cân rõ ràng rất cao hứng, tiến đến bên người hỏi
han khiến cho lão thái thái người ta cảm động hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Ước chừng do buổi trưa ngủ quá nhiều, sau bữa cơm tối, Điềm Nhi tinh thần
hoàn toàn tỉnh táo, thay đôi giày tú hoa đế mềm, dẫn Tám Cân đi dạo
trong sân tiêu thực.
Phi thường ngạc nhiên là nàng phát hiện có
một cái xích đu ở một góc trong sân. Cũng không biết là nữ tử trước nào
đây có sở thích thú vị này bố trí, xích đu có hình chiếc ghế dựa, dùng
hai dây xích sắt móc vào chắc chắn, trên dây xích còn quấn dây leo,
chẳng những an toàn, lại còn trông rất đẹp.
Tám Cân quả thực chơi phấn khích đến cuồng, tiểu tử này gan lớn, lần nào đều phải đòi đẩy thật cao thằng bé mới hài lòng.
Điềm Nhi bị hành hạ đến kiệt sức, phải đến khi nghiêm mặt đe dọa, nếu không
chịu ngừng chơi sẽ kêu người tháo xích đu xuống, mới ngăn trở được tiểu
gia hỏa này.
Aizz~~ đúng là con trai càng lớn càng khó quản mà.
Điềm Nhi eo mỏi lưng đau, thầm nghĩ: Lúc trước sao mình không sinh con
gái chứ?