Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 62: Xem mặt



Tuy mục đích cuối cùng là muốn xem tướng mạo cô nương nhà người ta, nhưng ngoài mặt phải làm ra vẻ là ‘vô tình chạm mặt’.

Sau khi xe ngựa phủ Ung thân vương đến chùa Quảng Nguyên Tự, hai mẹ con Điềm Nhi trước vào chùa, bắt đầu từ điện Phổ Đà bên phía nam, bái lạy thẳng đến điện Bồ Tát, mới được trụ trì mời đến sương phòng phía sau. Tiểu sa di (chú tiểu) thân mặc thiền y màu vàng bưng đến loại trà khổ tư được ngâm qua thanh tuyền độc hữu của chùa này. Điềm Nhi nhấp thử một hớp, quả nhiên là đắng khủng khiếp (khổ: đắng). Trụ trì chùa Quảng Nguyên Tự, Viên Thông đại sư, là một lão hòa thượng thoạt nhìn phi thường ‘từ mi thiện mục’, chỉ tiếp đãi Điềm Nhi một thoáng liền cáo từ rời đi.

Hai mẹ con ngồi trong sương phòng được một lúc, Phỉ Thúy canh chừng bên ngoài liền vén rèm đi vào, nói với chủ tử nhà mình: “Bẩm phúc tấn, phu nhân của Mã Tề đại nhân và nữ nhi lúc này đã ở trong chùa thắp hương, nghe nói ngài đã tới, liền muốn bái kiến.”

Hai mẹ con Điềm Nhi ngầm hiểu ý nhìn nhau một cái, Điềm Nhi liền cười nói: “Mau mời vào!”

Một lát sau, một già một trẻ, hai vị nữ tử được đám nha hoàn vây quanh chậm rãi đi vào. Ánh mắt Điềm Nhi thoáng chốc liền đặt trên người nữ tử trẻ tuổi kia.

Chỉ thấy nàng ta thân vận cẩm bào màu hồng cánh sen thêu hoa, chải lưỡng bả đầu, ngũ quan tú lệ, da trắng mạo mỹ, một thân trầm tĩnh ổn trọng mà khí tức phá lệ khiến người phải chú mục, nhìn qua liền biết là một tiểu thư khuê các.

Điềm Nhi đương trường liền âm thầm gật đầu.

“Thiếp thân Phú Sát thị cùng tiểu nữ Trân Chân, bái kiến Ung thân vương phúc tấn.” Người gần trung niên, dáng vẻ trông ôn hòa lại phú quý, Mã Tề phu nhân cười nói với Điềm Nhi.

“Phu nhân mau mau xin đứng lên.” Điềm Nhi bảo Phỉ Thúy đến nâng Phú Sát thị dậy, cười nói: “Hôm nay vậy mà tình cờ vừa khéo, không ngờ có thể gặp phu nhân ở đây.” Hai người thoáng chào hỏi vài câu, rồi Phú Sát phu nhân lại chào hỏi mẹ Điềm Nhi, vị Trân Chân cô nương kia cũng đến vấn an đầy quy củ, rồi mọi người mới ngồi xuống lần nữa.

Hôm nay đến nơi này là làm gì, người hai nhà trong lòng đều hiểu rõ, Điềm Nhi tuy là Vương phi nhưng nếu hai nhà kết thân, cũng không thể thiếu gọi người ta một tiếng tẩu tử, lúc này không tiện lên tiếng hỏi, nhưng ngược lại mẹ Điềm Nhi thân là trưởng bối, cũng không cần phải băn khoăn chuyện này.

“Không hổ là cô nương xuất thân Phú Sát gia...” mẹ Điềm Nhi miệng đầy khen ngợi nói: “Nhìn một thân khí phái, quả là gia đình người bình thường không thể bì kịp.”

“Nữu Hỗ Lộc phu nhân đã quá khen.” Phú Sát phu nhân thương yêu nhìn nữ nhi một cái, đoạn nói: “Con bé Trân Chân này từ nhỏ tính tình đã thành thật, ngày thường chỉ thích đọc vài cuốn sách, thế cho nên mới ít nói một chút.” Ngụ ý đó là nữ nhi của ta tuy là đích nữ con út, nhưng tính tình cũng không kiêu ngạo khó chiều.

Mẹ Điềm Nhi nghe vậy trong lòng liền hài lòng một phần, con trai bà có chút lanh lợi, nếu có thể lấy được một người nhã nhặn trầm tĩnh, đè áp lại hắn cũng tốt.

Lúc hai mẹ con Điềm Nhi đang âm thầm quan sát người ta, hai mẹ con bên kia làm sao lại không nhìn lại họ.

Đối với cửa hôn sự này, kỳ thật trong lòng Phú Sát phu nhân có chút không vừa ý, theo bà thấy thì nữ nhi mình phải được gả vào phủ Công Hầu này kia mới hài lòng.

Phủ Nữu Hỗ Lộc này tuy có con gái là đích phúc tấn Thân vương, nhưng gia sản vốn cũng ít ỏi, gả con gái qua đó chẳng phải là đi chịu khổ sao, nhưng mặc dù bà không hài lòng lắm, thế mà lão gia nhà bà lại rất xem trọng cửa hôn sự này.

‘Cánh tay có xoay vặn cỡ nào cũng không qua được đùi’, bà cũng đành phải bỏ xuống mặt mũi mà tìm đến hỏi thăm một chút. Bất quá hôm nay trông lời nói và cử chỉ của Nữu Hỗ Lộc phu nhân, ngược lại cũng là người ngay thẳng thoải mái không có tâm nhãn gì...

Hai bên chuyện trò cười cười nói nói, mãi đến hơn một khắc chung mới thoáng dừng lại.

Mẹ Điềm Nhi kéo tay Phú Sát. Trân Chân cười nói: “Hảo hài tử, ta vừa thấy con liền thích, lần này lại vô tình gặp được ở đây, càng là duyên phận, cây trâm thoa này coi như là lễ gặp mặt, con hãy nhận lấy.”

Cây trâm mã não quấn tơ vàng ‘Phượng Hoàng cúi đầu’ ở trong tay Phú Sát. Trân Chân rọi ra ánh háo quang vàng rực, thoáng chốc, khiến cho tiểu cô nương cả mặt liền trở nên ửng hồng, lúng túng xấu hổ như muốn tìm một cái lỗ chui vào.

May mắn lúc này ngạch nương nàng cười giải vây cho nàng, Phú Sát. Trân Chân lúc này đã ngượng chín mặt, cảm tạ rồi cẩn thận thu vào.

Hai nhà dùng cơm chay tại chùa Quảng Nguyên Tự, không bao lâu, có người báo lại nói, Nữu Hỗ Lộc. Văn Hoa tới đón mẫu thân hồi phủ. Điềm Nhi gật đầu bảo người truyền lời nhắn lại cho ca ca, bảo ca ca chờ trong lương đình dưới chân núi là được.

“Nghe huyền ca hiểu rõ nhã ý” (điển cố), Phú Sát phu nhân nghe vậy liền nói với Điềm Nhi, thời gian không còn sớm họ cũng nên trở về phủ, Điềm Nhi tất nhiên là cười đáp ứng.

“Con thấy vị Phú Sát tiểu thư kia liệu có coi trọng ca ca con không?” đợi người đã đi rồi, mẹ Điềm Nhi có chút lo được lo mất hỏi.

Điềm Nhi vừa nghe không khỏi phì cười. “Ca ca con tuấn tú có tài, văn nhã phong độ, lại là Thứ cát sĩ của Hàn Lâm viện, tiền đồ vô lượng. Vị tiểu thư nhà Phú Sát kia nếu mắt không có vấn đề, nhất định sẽ coi trọng.” Điềm Nhi đặc biệt tự tin nói.

“Nhưng mà ngạch nương...” Điềm Nhi đảo tròn mắt lại nói tiếp: “Kỳ thật, nếu ngạch nương thật sự muốn cửa hôn sự này thành, cũng rất đơn giản. Chỉ cần sai người qua bên đó truyền lời, nói là phủ Nữu Hỗ Lộc chúng ta có gia quy, trừ phi thê tử qua tuổi bốn mươi mà không thể để lại hậu duệ, nam nhi phủ Nữu Hỗ Lộc hết thảy đều không thể nạp thiếp, tin con đi, nếu tin này truyền ra, khẳng định Phú Sát gia còn mong sao được gả nữ nhi tới nữa kìa.”

Mẹ Điềm Nhi nghe xong chẳng những không cảm thấy lời này vớ vẩn, ngược lại còn vỗ tay tán thưởng hưng phấn nói: “Chủ ý này của con hay a, ừm, mấy ngày nữa ngạch nương sẽ tìm một người qua bên đó nói chuyện.”

Điềm Nhi: “...” Ô ô, ca ca, muội muội thật có lỗi với ca... ~(≧▽≦)/~ *vỗ tay*.

Bất quá nữ nhân nha, vẫn nên chỉ có một người thì hơn!! Nhanh chóng đánh lui cảm giác áy náy mỏng như tờ giấy kia, hai mẹ con Điềm Nhi liếc nhìn nhau một cái, đồng thời phá lên cười. (Ծ_Ծ)

Đương lúc hai mẹ con ở bên này còn đang không hề có tí ti đoan trang nghiêm túc nào mà thương lượng bán đứng nam nhi nhà mình, thì bên kia, trên chiếc xe ngựa của phủ Phú Sát đang dần dần tiến về phía chân núi. Phú Sát. Trân Chân cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như con tôm luộc, đầu cúi gằm, không ngừng xoắn xoắn vạt áo của mình. Phú Sát phu nhân biết nữ nhi thẹn thùng, không khỏi lắc đầu cười cười, lập tức khẽ đẩy cánh cửa sổ xe ra một khe hở, ánh mặt ban trưa theo đó chợt len lỏi rọi vào, Phú Sát. Trân Chân cuối cùng cũng không dằn được chú nai con trong lòng, đánh bạo nhìn ra phía ngoài.

Đứng trong lương đình ngay dưới chân núi kia, là một nam tử mặt mũi anh tuấn sáng sủa, thân vận áo trắng, dáng người hào khí, hai mắt sáng ngời, sống mũi thẳng, khiến người khắc sâu ấn tượng nhất chính là nụ cười mỉm luôn treo bên khóe miệng kia, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền có một loại cảm giác như tắm trong gió xuân.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh chạy về trước, trong một thoáng chớp mắt kia, Phú Sát. Trân Chân vội thu hồi tầm mắt.

Trông bộ dạng nữ nhi như hồn vía lên mây, cả người ngượng ngùng khôn kể, Phú Sát phu nhân khẽ cười, biết cửa hôn sự này mười phần đã thành.

Như thế, gần nửa tháng sau khi trở về từ Quảng Nguyên Tự, phủ Nữu Hỗ Lộc liền sai người đến phủ Phú Sát cầu hôn, tất cả lễ nghi đều trịnh trọng đầy đủ, phủ Phú Sát cũng rất hài lòng, lại nhớ tới hai đứa trẻ cũng không còn nhỏ tuổi nữa, bèn muốn đem chuyện cưới hỏi hoàn thành nhanh hơn một chút, vì thế hai tháng sau, hai nhà đã định ngày, trao đổi bát tự, định ngày hôn lễ vào mùng mười tháng mười một.

Hôn sự của ca ca Văn Hoa đã được định, Điềm Nhi cuối cùng cũng bỏ xuống tâm bệnh. Nói cũng kỳ quái, hai huynh muội bọn họ rõ ràng chỉ thua kém nhau có một tuổi, nhưng nay vị muội muội này đã sớm lập gia đình sinh con, hắn làm ca ca lại còn chưa lấy được lão bà.

Thời gian dần qua, trong nháy mắt đã đến tháng sáu, trời đổ mưa mấy ngày liên tiếp, được một ngày hôm nay mới xem như là quang đãng, trên mặt hồ nhân tạo của Gia Hòa viện đã tràn ngập một mảnh nào là hoa sen hoa súng đua nhau nở rộ, từng đóa lại xinh đẹp hơn từng đóa. Điềm Nhi thấy vậy, liền thích thú sai người dọn một bàn tiệc nhỏ trong tiểu đình bên hồ, rồi sai người đi mời Ngũ phúc tấn và Thập tam phúc tấn đến. Không bao lâu sau, hai người kia đã đến.

Vừa tới gần bên hồ, đã thấy Điềm Nhi đang lười biếng ngồi dựa vào lan can. Thập tam phúc tấn đương trường liền cười nói: “Mời chúng ta đến làm khách, cũng không thèm ra cửa nghênh tiếp, tẩu làm chủ nhà cũng lười quá đó.”

Điềm Nhi nghe vậy lại không thèm để ý chút nào, ngược lại nói: “Các ngươi cũng đâu có phải là con nít không biết đường đi, tự mình đi tới là được, chẳng lẽ còn cần ta bế đi?” Nói xong, còn phi thường khiêu khích lườm nguýt một cái.

“Ô chao ôi!!!...” Ngũ phúc tấn nhìn Điềm Nhi từ trên xuống dưới một cái, đầy trêu chọc nói: “Điềm Nhi của chúng ta, hôm nay làm sao mà nóng thế? Đừng nói là gia nhà tẩu rời phủ lâu quá rồi, thế cho nên tẩu mới uất khí đầy bụng, tâm hoả sôi trào đấy nhé?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Điềm Nhi nghe xong, cả khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc liền căng đỏ bừng, bổ nhào vào trên người Ngũ phúc tấn, làm bộ thọt lét nàng ta, ba người vui đùa cười hi hi ha ha một hồi. Mãi đến khi Truy Nguyệt bưng chén đá bào lên, mới thoáng ngừng lại.

“Đây là ngươi làm?” Thập tam phúc tấn vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.

Trong chiếc chén nhỏ làm bằng thủy tinh là một nhúm băng được đập vỡ vụn, bên trên rưới thêm mứt hoa quả, thêm vài miếng dâu tây cắt lát, quả anh đào (cherry), làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác mỹ vị mát mẻ. (vâng, là đá bào hoặc trái cây dầm trong truyền thuyết đấy ạ (• ε •))

Điềm Nhi cười chia cho mỗi người một phần, nói với các nàng: “Là mấy trù nương trong phủ mò mẫm chế ra đấy, các ngươi nếm thử đi, ăn rất ngon đấy.”

Ngũ phúc tấn cùng Thập tam phúc tấn nếm thử, quả nhiên cảm thấy ngon lành mát mẻ, không khỏi đều tấm tắc khen ngợi.

Ba người liền cứ như vậy khi thì cười cười nói nói, khi thì xem cá ngắm sen, trong chốc lát thật sự là hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

“Đúng rồi, bọn nhỏ đâu? Sao không thấy đứa nào...” Ngũ phúc tấn lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm đến mấy tiểu bảo bối đáng yêu không chịu được.

Điềm Nhi cười nói: “Bọn chúng đã ngủ trưa rồi, chỗ này là ở giữa hồ, sợ gặp nguy hiểm mới không cho bọn chúng tới, còn Hoằng Đán thằng bé...”

Điềm Nhi còn chưa dứt lời, một bóng người liền lảo đảo vội vàng chạy như điên tới. Chỉ thấy hắn quỳ phịch trước người Điềm Nhi, mặt đầy nước mắt không ngừng khóc nói: “Chủ tử, không xong rồi, Đại a ca ở trong cung đã xảy ra chuyện!”

“Cái gì!!!” Điềm Nhi chợt trừng lớn hai mắt, cả người chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng.

Tám Cân của nàng bị làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.