Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 72: Loạn



Quách Lạc La thị quả thật là một người “Thiện tâm”.

Còn không phải sao, trời còn chưa sáng bảnh mắt, trước cửa phủ Bát a ca đã sắp thành một hàng người dài thật dài. Đám lưu dân qua sự đàn áp của Kinh kỳ vệ, khí thế đã sớm xẹp xuống. Bọn họ cũng không hiểu chân tướng sự việc rốt cuộc là gì, bọn họ chỉ biết là Thái tử trong Tử Cấm thành kia chính là thứ không mấy tốt đẹp gì, hắn đóng kín cửa thành, khiến cho mình có nhà nhưng không thể về, chỉ có thể ở lại chỗ này chịu đói chịu rét. Vẫn là Bát hoàng tử này tốt a, đã sớm nghe nói hắn là người hiền lương, nay còn không phải như thế sao. Còn cả thê tử của hắn nữa, quý phu nhân xinh đẹp tựa thiên tiên kia, tâm địa thực là thiện lương a.

Liên tục phát cháo ba ngày đã làm cho danh tiếng vợ chồng Dận Tự truyền khắp cả kinh thành, đặc biệt là đám lưu dân này, hễ nhắc tới Bát a ca ai cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên, kêu một tiếng “Hiền Vương” a!

Nhưng mà vị “Hiền Vương” kia lúc bấy giờ lại đầu phình lớn như cái đấu, đối mặt với Thái tử đang lạnh lùng nhìn hắn, trên khuôn mặt tao nhã ôn hòa kia không khỏi nổi lên lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Bát đệ thật sự là có tấm lòng vàng!” Thái tử Dận Nhưng lạnh lùng nói: “Cô ở trong này cấp bách gần như lửa cháy xém đến lông mày rồi, ngươi vậy mà còn có lòng dạ thảnh thơi đi phát cháo cho lũ dân đen kia?”

Dận Tự nghe xong vội chắp tay nói: “Điện hạ đã hiểu lầm thần đệ rồi, ngài cũng biết thần đệ đã rất nhiều ngày nay chưa về phủ, việc phát cháo này xác nhận là phúc tấn làm, nàng trước nay vốn mềm lòng mềm dạ, không nhìn nỗi người khác chịu khổ.”

Thái tử Dận Nhưng nghe xong, lộ ra thần sắc không thể phản bác, từ khuôn mặt che kín mỏi mệt và đôi mắt đỏ bừng kia, đủ đó có thể thấy được trong khoảng thời gian này hắn cũng nhận đủ tra tấn.

Dận Tự không muốn tại lúc này đem “lửa giận” của Thái tử chuyển dời đến trên người mình, bèn không khỏi mở miệng hỏi: “Điện hạ, chỗ Hoàng a mã có tin tức gì không?”

Dận Nhưng nghe vậy sắc mặt lại càng âm trầm lợi hại, chỉ thấy hắn chắp hai tay sau lưng nôn nóng bất an đi qua đi lại, cất giọng khàn khàn nói: “Hoàn toàn không có, mật thám phái đi ra cũng không thấy một kẻ nào trở về.”

“Ba mươi vạn đại quân cũng không phải là một con số nhỏ.” Dận Tự trầm ngâm nói: “Kể từ ngày hôm đó có tin tức truyền về, kinh thành bên này đã không còn vận chuyển lương thực đến tiền tuyến nữa, thần đệ đoán chừng, số lương thảo bọn họ mang theo tối đa cũng chỉ có thể chống đỡ được đến ngày kia.”

Thái tử Dận Nhưng nghe xong trên mặt lại tối tăm như sắp chết.

Từ lúc tin tức Khang Hy đế bị ám sát bí mật truyền về kinh thành, điều hắn nghĩ tới trước tiên không phải bi thống hoặc lo lắng, mà là một loại cảm giác mừng thầm, tuy đã cực lực đèn nén nhưng vẫn không nhịn được mà hiện ra. Ba mươi chín năm, đã ba mươi chín năm rồi, hắn đã làm Thái tử đằng đẵng suốt ba mươi chín năm rồi, hắn không còn muốn ngồi mãi một chỗ nữa, cho nên sau khi nhận được mật tín, hắn lập tức phái nhân thủ bên kia xuất ra, điều tra xem thương thế Khang Hy đế rốt cuộc ra sao, tuy nhiên từng người lại từng người sai đi đều cứ như ném đá vào biển rộng vậy, tin tức đứt đoạn. Mà sổ con mỗi ngày một lần được chuyển từ kinh thành đến tiền tuyến, tuy nhiên đều được Khang Hy đế phê bút son, điều này làm cho trong lòng Dận Nhưng càng thêm lo lắng, hắn mò không ra rốt cuộc là Khang Hy đế bị thương thật, hay là cố ý che giấu thương thế với hắn, hoặc là có người...

“Toàn là một lũ vô dụng nuôi tốn cơm!” Dận Nhưng tức giận hung hăng giậm chân: “Nhiều người như vậy, mà rốt cuộc ngay cả Hoàng a mã có bị thương hay không cũng không tìm hiểu cho rõ được.”

Dận Tự nghe vậy cũng cười khổ một tiếng, chỉ cần một ngày chưa thể tìm ra hư thực, là một ngày bọn họ không dám có động tác gì, nếu không một cái danh nghĩa ‘mưu triều soán vị’ cũng có thể khiến cho bọn họ chết không có đất chôn thây.

“Đúng rồi, chỗ lão Tam, lão Tứ bên kia thế nào rồi, đã an phận lại chưa?” trong lòng chỉ mới nhen nhóm lên một chút âm ám, Thái tử Dận Nhưng hiện tại đã mạnh mẽ cưỡng ép đem vài hoàng tử trưởng thành giam lỏng.

“Tứ ca coi như cũng yên tĩnh, nhưng đám người Ngũ Ca, Lục ca, ngày ngày đều ầm ỹ la lối muốn gặp ngài. Còn cả Đại a ca, ước chừng cũng nghe được phong thanh gì, lại sôi sục hẳn lên, mấy ngày nay thường xuyên sai người ngầm liên hệ với đám tướng đồng minh bộ hạ cũ.”

“Hừ... Hắn ta là một kẻ thất bại, thân bị giam lỏng còn có thể tái khởi lên sóng gió gì” Thái tử Dận Nhưng khinh thường hừ một tiếng, lập tức lại nói: “Quan trọng nhất là canh chừng lão Tứ cẩn thận cho cô, hắn ta cũng không đơn giản như mặt ngoài đâu!”

Bát a ca Dận Tự nghe vậy, hơi hạ người cung kính nói: “Dạ!”

Đương lúc Thái tử cùng Bát a ca ở nơi này còn đang âm thầm bày mưu vẽ kế, bên kia Quách Lạc La thị cũng gặp phải phiền toái không nhỏ.

“Không còn gạo?” Đặt ly trà trong tay xuống, Quách Lạc La thị sắc mặt khó coi, hỏi: “Hai trăm thạch trong phủ đều dùng cả rồi sao?”

“Hồi bẩm phúc tấn,” một nam tử trông như thuộc phòng thu chi thấp giọng đáp: “Đám lưu dân nhiều hơn trong dự đoán, mễ lương trong phủ chúng ta đã sắp cạn kiệt. Trước mắt thật sự là không biết lấy ở đâu ra nữa.”

Quách Lạc La thị nghe vậy trong con ngươi xinh đẹp không khỏi hiện lên tia tức giận, chỉ nghe nàng không khách khí chút nào chất vấn: “Không phải đã phân phó các ngươi đi đến tiệm gạo trong thành mua thêm nhiều một chút sao?”

“Phúc tấn a!” viên thu chi kia cười khổ một tiếng: “Ngài có điều không biết a, hiện nay kinh thành hàng hóa bất thông, số gạo ít ỏi tích góp trong mấy tiệm gạo kia, sớm đã bị người mua sạch, sao có thể đến phiên chúng ta.”

Bởi vì mấy ngày qua liên tục phát cháo miễn phí, thanh danh của phủ Bát a ca bọn họ tăng mạnh a, Quách Lạc La thị đang rất chi là đắc ý, có một câu nói rất hay thế này: “người được lòng dân, được thiên hạ”, như vậy cơ hội cực lợi hòng thu thập lòng dân lúc này thế mà rất hiếm a.

“Phúc tấn, nô tài xem ra hay là chúng ta liền dừng lại thôi!” viên thu chi kia cẩn thận dè dặt nói: “Đám lưu dân kia ăn chùa mấy ngày nay, trong lòng khẳng định đã lĩnh hội đủ ân đức của ngài rồi, không bằng thu dẹp lều cháo đi thôi.”

Quách Lạc La thị sắc mặt biến đổi vài phen, cuối cùng khẽ thở dài, trong nhà không có gạo, nói sao cũng toi công a!

Nàng sắc mặt rất chi là “thương cảm” thở dài, đoạn phất phất tay nói: “Ừm, vậy hãy sai người truyền ra ngoài, nói đám lưu dân không cần đợi nữa, phát cháo miễn phí đã kết thúc.”

Vốn còn tưởng rằng sau khi nói vậy, đám lưu dân kia sẽ tự tản đi, ai ngờ chưa đến một khắc sau, liền có người đến bẩm báo, nói đám lưu dân kia đang quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu phúc tấn nương nương ‘hiền minh cao quý’ khai ân, cấp cho bọn họ một miếng cơm ăn.

Quách Lạc La thị bèn đứng dậy đi ra cửa nhìn xem, thấy đám lưu dân đông nườm nượp quỳ đầy đất, không khỏi bị dọa xém nhảy dựng.

Những người này phần lớn đều đã xếp hàng chờ ở đây từ khi trời còn chưa hửng sáng, cũng chỉ vì một miếng cơm lót dạ kia, ai ngờ mấy lão gia cao quý trong phủ lại nói, không phát nữa. Một nỗi thất vọng cùng nôn nóng nhất thời hiện lên trong đầu mọi người.

Liền thấy lúc này trước cửa phủ Bát a ca, trông cứ như mùa họp chợ, hàng trăm hàng ngàn lưu dân nhao nhao ầm ỹ tụ tập chung một chỗ, có người hướng vào cổng lớn tiếng cầu xin, có người tụm năm tụm ba mà xì xào bàn tán nghị luận làm ầm cả lên, quả thật chen chúc chặn trước cửa phủ đến một con kiến cũng không chui lọt.

Sắc mặt Quách Lạc La thị bắt đầu có điểm không xong. Dù là trước cửa nhà ai tụ tập nhiều người như vậy, sợ là đều cảm thấy bất an thôi.

Rơi vào đường cùng, nàng khẩn cấp phân phó bọn hạ nhân đi đến những phủ khác xin cầu cứu, xem có thể cho mượn chút gạo hay lương thực gì đó không, trước đặng giải tán những người đó đã rồi nói sau, kết quả bọn hạ nhân trở về báo lại, ngoại trừ phủ Thập Tứ a ca cho mượn mười thạch gạo ra, những nhà khác đều nói không có.

Quách Lạc La thị sắc mặt trông càng khó coi hơn: “Được rồi, lấy một ít mễ lương tồn trữ trong phủ chúng ta và cả mười thạch gạo này đều đem ra bên ngoài đi, bảo bọn họ ăn xong thì nhanh chóng giải tán đi, àh, đừng quên nói cho họ biết đây là lần cuối cùng, về sau đừng tới nữa.”

Thế nhưng đám lưu dân kia cũng không phải ‘ăn xong rồi liền rời đi’ như Quách Lạc La thị đã nghĩ, ngược lại từng người một cứ như vậy ngồi ỳ trên đất, bọn họ nghĩ: dù sao mình cũng không có chỗ nào để đi, lại có thêm đám Kinh kỳ vệ lùng bắt người nơi nơi, không bằng cứ ngồi chờ chực ở đây cho rồi, vị quý nhân trong phủ kia tâm địa rất tốt, cứ lại cầu xin thêm vài lần nhất định có thể thưởng ra ngoài chút gì đó.

Quách Lạc La thị nghe bọn hạ nhân báo lại, tức giận đến mặt gần như tái xanh. Trong đầu thầm mắng lũ dân đen kia được một tấc lại muốn tiến một thước, phụ lòng tốt của người khác. Nhưng mà danh tiếng “tâm thiện từ bi” của nàng còn bày sờ sờ ra đó, lúc này làm sao dùng vũ lực cưỡng ép đuổi người đi được, vì thế một cảm giác ‘đâm lao phải theo lao’ không khỏi xông thẳng lên đầu.

Con người là một loại sinh vật quần cư, cũng là một loại sinh vật dễ dàng bị kích động nhất, đặc biệt là tại lúc một đám bụng đói kêu vang, ở trong trời đông giá rét tuyết rơi dày cộm, co quắp ngồi chờ chực một miếng cơm, vậy thì càng dễ dàng “khích động” hơn.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng đen, trước cửa phủ Bát a ca lại bắt đầu xao động lên, mấy trăm lưu dân kêu khóc thảm thương, lớn tiếng khất thực, xôn xao ầm ỹ, chỉ chốc lát sau, cục diện hỗn loạn la ra cả một mảnh.

“Cho chúng tôi ăn đi... cho chúng tôi ăn đi... sắp chết đói rồi... Cứu chúng tôi với!” Không biết là ai dẫn đầu, có người bắt đầu đập lên đại môn phủ Bát a ca, dần dần có thêm nhiều người nữa gia nhập vào. Cánh cổng son ở đại môn kia cho dù chất lượng có tốt hơn nữa, bị nhiều người đồng loạt đập như vậy, cũng phát ra thanh âm rầm rầm rầm, nghe mà dọa người.

Quách Lạc La thị lúc này sắc mặt đã trắng bệch, trong lòng bắt đầu hối hận, phủ Bát a ca cũng không có nhiều thị vệ như phủ Ung thân vương, tính toán cả thảy cũng không hơn hai mươi mấy người.

“Phúc tấn, không được rồi, chúng ta đi thông tri cho Kinh kỳ vệ, để bọn họ đến đuổi đám này dân đen này đi.”

Quách Lạc La thị nghe vậy trong lòng khẽ động, nhưng nghĩ lại, cũng vì Kinh kỳ vệ ra tay máu lạnh tàn bạo, dân chúng càng thêm oán than dậy đất, phẫn nộ tận trời. Sở dĩ mình phát cháo miễn phí, không phải là muốn lan truyền thanh danh “Hiền vương” cho gia sao, nếu lúc này gọi Kinh kỳ vệ lại đây, vạn nhất lại phát sinh xung đột gì, chẳng phải là ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’ sao.

Thời gian phi mau, trong nháy mắt đã qua mấy canh giờ, sắc trời đã tối hẳn, tiếng cầu khẩn bên ngoài cũng dần dần tiêu thất.

Trong lòng Quách Lạc La thị thở phào nhẹ nhõm, vuốt lồng ngực mình, sắc mặt trắng bệch thở hổn hển vài hơi.

“Người của chúng ta đều chuẩn bị xong chưa?” tại phủ Bát a ca cách đó không xa, có người cúi gằm đầu hỏi.

“Đại nhân yên tâm hết thảy đã chuẩn bị đâu vào đó.”

“Ừm... Trong phủ có mật thám của Niêm Can Xử chúng ta, đến lúc đó sẽ yên lặng mở cửa ra, các ngươi nhớ kỹ, chỉ cần kích động đám lưu dân xông vào là được, trong phủ xảy ra chuyện, Bát a ca nhất định sẽ từ trong cung chạy về, kế điệu hổ ly sơn của gia mới thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.