Vẻ âm trầm trên mặt
Dận Chân tựa hồ cũng có thể làm đóng băng nước, cặp mắt của hắn gắt gao
nhìn thẳng vào Đức phi, tràn ngập hận ý nói: “Được! Nếu ngạch nương cứ
khăng khăng đòi chết, vậy nhi thần liền bồi theo ngài, đỡ phải về sau
lưng đeo ta cái tên bất hiếu, không mặt mũi nào đi gặp Hoàng a mã dưới
cửu tuyền cùng thần dân thiên hạ!” Dứt lời, chợt quay người, rút ra
trường kiếm bên hông của thị vệ phía sau, liền muốn tự vận.
Nhìn thanh binh khí kia hiện lên tia sáng sắc lạnh, Điềm Nhi theo bản năng thét to: “Dận Chân đừng!”
“Chủ tử!”
“Hoàng thượng!”
“Vạn tuế gia!” tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp.
Dận Chân không hề muốn tự vận, làm như vậy chẳng qua chỉ muốn bức bách Đức
phi thôi, nhưng mà, ngay lúc này, một bóng dáng màu trắng lại như cơn
gió, nhanh chóng vọt tới, trực tiếp dùng hai tay bắt lấy lưỡi đao, khóc
rống: “Dận Chân đừng làm như vậy, không đáng a!”
Dận Chân nhíu
mày nhìn lại, thấy đứng trước mặt mình chính là một tần phi của Hoàng a
mã. Còn chưa chờ hắn mở miệng, Đức phi bên kia đã điên cuồng la lên:
“Bổn cung không chết, bổn cung không chết nữa, Dận Chân ngươi mau để đao xuống.”
Điềm Nhi lảo đảo đứng lên, đối với chúng nhân trong
phòng lớn tiếng nói: “Hoàng thượng chí hiếu, an ủi mẫu tâm, Đức phi
nương nương không dùng cái chết tuẫn táng theo tiên đế nữa.”
“Chàng sao lại làm vậy?” mặc kệ Đức phi trong nháy mắt như biến thành bà lão,
Điềm Nhi hai chân như nhũn ra đi đến cạnh Dận Chân, giọng phát run hỏi:
“Không sao chứ?” Dận Chân khẽ gật đầu, ra hiệu cho thê tử bình tĩnh.
Điềm Nhi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đem ánh mắt chú ý đến một bóng dáng khác, chỉ nghe nàng nhíu mày nói: “Còn đứng ngây ra đó làm
gì, không mau đỡ Niên Thái phi nương nương dậy.”
Phỉ Thúy, Truy
Nguyệt nghe vậy vội vàng kéo Niên Tiểu Điệp từ trong lòng Dận Chân ra.
Nhìn hai tay nàng bị lưỡi đao cứa rách toạc, bê bết máu, Điềm Nhi đè nén cơn buồn nôn trong lòng, kêu người lập tức đi truyền thái y đến.
Dận Chân vẻ mặt chán ghét nhìn vết máu trên vạt áo mình, sau đó hướng về
Đức phi ngã ngồi trên tháp, mặt không biểu tình nói: “Nếu ngạch nương
luyến tiếc đã ở Vĩnh Hòa cung bấy lâu nay, vậy thì không cần chuyển đi
nữa. Trẫm còn có việc, đi trước.” đến lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng bước lại: “Nếu ngạch nương đau lòng Thập Tứ đệ, vậy thì không ngại suy
nghĩ giúp hắn, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến hắn được sống
tốt ngày sau.”
Đức phi nghe vậy, sắc mặt thoáng chốc trắng nhợt, Điềm Nhi thấy thế tức giận mắng thầm: “Xứng đáng!”
Niên Tiểu Điệp dù sao cũng vì “cứu” Dận Chân mà bị thương, về tình về lễ,
Điềm Nhi cũng phải đợi cho thái y lại đây, tự mình xác định không sao cả rồi mới có thể chạy lấy người. Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu, liếc nhìn nàng ta dựa trên người cung tỳ, mặt mũi tái nhợt, hít hà khổ sở, sau một lúc lâu, vô cùng trào phúng mà nhếch khóe miệng lên.
Thái y rất nhanh đã đến, nhác thấy Điềm Nhi, lập tức cung kính quỳ lạy nói: “Vi thần khấu kiến... ừm...”
Điềm Nhi tay ôm bụng hòa khí nói: “Vẫn gọi ta là phúc tấn đi.”
Bởi vì Dận Chân còn chưa sắc phong hậu cung, cho nên hiện tại Điềm Nhi cũng không thể xưng là Hoàng hậu.
“Vi thần khấu kiến phúc tấn.”
“Ừ, đứng lên đi, nhanh đi xem cho Niên Thái phi nương nương, tay nàng bị thương.”
Thái y là người từng trải, lăn lộn lâu năm từng thấy đủ việc xấu xa trong
chốn hậu cung này, không khí quỷ dị lúc này sao không phát hiện ra được, lập tức chỉ hạ mi buông mắt đứng lên, chậm rãi đi tới bên tháp. Khoảng
một khắc sau, mới đứng dậy bẩm báo: “Bẩm phúc tấn, tay của Niên Thái phi nương nương bị đao cắt, đơn giản miệng vết thương không sâu, vi thần đã bôi thuốc cầm máu, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, nghỉ ngơi cho tốt, chớ
để dính nước, không đến một tháng có thể khôi phục.”
“Làm phiền
thái y rồi.” Điềm Nhi khẽ mỉm cười một cái, sau đó lại quay đầu nhìn
Niên Tiểu Điệp nói: “Hôm nay đã khiến lão nhân gia ngài bị sợ hãi, Điềm
Nhi ngày khác sẽ đến cửa bồi tội vậy.
Nghe nữ nhân này mở miệng
một tiếng Niên Thái phi nương nương, mở miệng một tiếng lão nhân gia
ngài, Niên Tiểu Điệp sắc mặt vốn tái nhợt, lại tức giận đến tâm can run
rẩy, hai mắt cũng không khống chế được, long lên sòng sọc hung hăng
trừng Điềm Nhi.
Đáng tiếc bị trừng chính là loại người hồn nhiên
không thèm để ý, chỉ thấy nàng thản nhiên đứng lên, khinh thanh tế ngữ
(giọng thản nhiên, nhẹ nhàng) mà nói với Đức phi: “Ngạch nương, con dâu
thân mình cũng có chút không thoải mái, liền cáo lui. À... Đúng rồi, con đã tuyên Thập Tứ phúc tấn tiến cung bồi ngài, nghĩ là có nàng khuyên
giải, ngài cũng sẽ sớm thoát khỏi tháng ngày bi thương vì tiên Hoàng
mất.” Nói đoạn cũng không đợi Đức phi đáp lời, liền được Phỉ Thúy, Truy
Nguyệt đỡ về cung điện của mình.
Vào phòng, cởi giày lên tháp, Điềm Nhi sờ sờ bụng tròn vo, mặt đầy vẻ đăm chiêu.
Phỉ Thúy bên cạnh thấy vậy, lặng yên đi tới, ngồi xổm xuống bên chân Điềm Nhi, nhẹ nhàng xoa bóp hai chân cho nàng.
“Phù...” Điềm Nhi thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Hiện tại chỉ cần đi
được một lúc, đã cảm thấy bắp đùi muốn sưng như cây củ cải.”
“Thái y cũng đã nói, ngài đây là thời điểm sưng phù lúc mang thai.” Phỉ Thúy
nhẹ nhàng nói: “Thời gian này vậy mà làm khổ phúc tấn, nhìn thử mà xem,
cả người đã gầy rộc đến như vậy.”
“Chỉ cần đứa bé không sao, khổ
một chút lại có hề gì.” Điềm Nhi nhẹ vỗ về bụng nói: “Đây là một đứa bé
kiên cường.” Vô luận là ngày ngày khóc trước linh cửu, hay là phiền lao
việc vặt chốn hậu cung, đứa bé này đều biểu hiện thực kiên cường, giống
như có ý thức biết được, mẫu thân đã tiều tụy như vậy, không giày vò làm khổ thêm Điềm Nhi.
“Tiểu chủ tử của chúng ta hiếu thuận a! Chưa ra đời đã biết đau lòng mẫu thân rồi.” Phỉ Thúy khẽ cười nói.
Điềm Nhi nghe vậy cũng lộ ra vẻ mặt ôn nhu: “Đúng rồi, đám anh em Hoằng Thì có tốt không?”
“Vẫn tốt ạ! Có Tiền ma ma ở cạnh bên chăm nom, chủ tử cứ yên tâm là được.”
“Ừm! Trong khoảng thời gian này tất bật đủ chuyện, ta lại đang mang thai,
thật sự là không còn sức lực chú ý đến bọn chúng, ngươi đi nói cho đám
hạ nhân, cần phải bảo vệ các tiểu chủ tử tốt cho ta, không thể có một
khắc lơ là, biết không?”
“Vâng ạ!”
“Còn Hoằng Đán...” Nhắc tới con trai lớn, giữa hai đầu mày Điềm Nhi không khỏi nhuộm nét đau
lòng, bởi vì hai năm nay cả ngày lẫn đêm đều ở cùng Khang Hy đế, giữa
hai người họ đã dựng lên một loại tình cảm khắc sâu tương đương như tình cảm ông cháu, Khang Hy đế tạ thế, đối với thằng bé mà nói, thật sự là
một đả kích không nhỏ. Mà trong khoảng thời gian này thằng bé thân là
trưởng tử của Dận Chân, theo hắn bôn ba khắp nơi, thực tại đã mệt đến
cùng cực.
“Tòa cung điện này không phải có phòng bếp nhỏ sao?
Ngươi chốc nữa bảo người làm vài món cháo thanh đạm, ăn kèm với lạp
xưởng và thịt cá bỏ xương, đều là những món thằng bé thích ăn, àh... làm nhiều thêm một chút, nhìn xem Hoàng thượng có cần dùng một ít hay
không...”
Sau khi dặn dò xong, Điềm Nhi đảo mắt qua, lại phát
hiện Phỉ Thúy bên chân vẻ mặt như muốn nói lại thôi, không khỏi khẽ cười nói: “Sao mà mặt mũi nhăn nhó như vậy? Có lời gì cứ nói ra đi.”
Phỉ Thúy có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó hơi có chút cẩn thận dè dặt nói: “Hôm nay nô tỳ cảm thấy Niên phi kia, không, là Niên Thái phi
nương nương kia, thần tình tựa hồ không đúng lắm a, dường như đối với... ừm... đối với, Hoàng thượng.”
Điềm Nhi nghe vậy bình tĩnh nói: “Dường như đối với hoàng thượng có tình ý?”
Phỉ Thúy cẩn thận gật đầu.
Điềm Nhi cười lạnh một tiếng, có thể không chút do dự dùng hai tay mình bắt
lại lưỡi đao, miệng còn vong tình thét lên tên Dận Chân, dáng vẻ ấy, nếu nói Niên Tiểu Điệp không hề có nửa điểm tâm tư với Dận Chân, có đánh
chết nàng cũng không tin.
“Mà Niên Thái phi kia cũng quá không
biết xấu hổ rồi!” thấy chủ tử đồng ý ý kiến của mình, gương mặt Phỉ Thúy lập tức tươi tắn lên: “Nàng ta ấy mà là phi tử của tiên đế a! Tiên đế
chân trước mới vừa đi, nàng ta chân sau liền nghía đến nhi tử tiên đế... thế này, thế này cũng quá không có lễ nghĩa liêm sỉ nha.”
“Được
rồi, ngươi gấp cái gì!” So với thiếp thân nha hoàn oán giận, vẻ mặt Điềm Nhi ngược lại vậy mà cực kỳ trấn định: “Ngươi cũng đã nói rồi đó thôi,
nàng ta đã là phi tử của tiên đế, thì cả đời này cũng là phi tử của tiên đế, cho nên có gì mà phải gấp chứ?”
“Nhưng mà, chủ tử...”
“Nếu nàng ta vẫn u mê không tỉnh ngộ.” Điềm Nhi thả ly trà sứ thanh hoa
trong tay xuống, đoạn sâu kín nói: “Người thứ nhất muốn nàng chết, chính là Hoàng thượng a!”
***
Diên Hy cung.
Niên Tiểu Điệp nằm vật xuống giường, nhìn hai tay mình bị băng bó như cái kén, trên mặt lại lộ ra nụ cười si ngốc.
“Nương nương, làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Nghe thấy động tĩnh cung nữ vội đi vào, nhẹ giọng hỏi.
Niên Tiểu Điệp cũng không để ý tới nàng ta, chỉ chăm chăm nhìn hai tay mình.
“Nương nương?”
“Gọi cái gì! Bổn cung không có bị điếc.” Niên Tiểu Điệp không nhịn được la rầy một tiếng.
Cung nữ kia thấy giữa hai lông mày nàng hình như có ý vui, liền đánh bạo
nói: “Nương nương, ngài hôm nay vì cứu Hoàng thượng mà lập công lớn a!”
Đề tài này, đại khái là thứ mà Niên Tiểu Điệp hiện nay thích nhất, nghe
vậy ánh mắt đột nhiên sáng ngời, cao hứng hỏi: “Ngươi cũng cho là như
vậy?”
Cung nữ kia tất nhiên là gật đầu thưa: “Vâng!”
“Nương nương, nô tỳ có một lời hơi khó nghe, cái gọi là ‘vua nào triều thần
nấy’, tần phi trong hậu cung này cũng giống như vậy, đợi đến khi Hoàng
hậu vào ở trong cung, những Thái phi đời trước, phần lớn không còn được
sống thể diện như trước, nhưng hôm nay ngài ở trước mặt hoàng thượng làm ra hành động đó, lại thêm ngày thường giao hảo rất tốt với Đức phi
nương nương, như vậy cuộc sống sau này, cũng có thể khá hơn một chút.”
Niên Tiểu Điệp nghe xong lại hơi lộ ý khinh thường, xùy cười, điều nàng muốn không chỉ có mỗi như vậy.
Thật không dễ dàng! Thật không dễ dàng, cái lão Khang Hy đáng bị thiên đao
vạn qua kia mới chịu chết, Niên Tiểu Điệp nàng rốt cuộc có thể trở lại
là chính mình, mà không phải như một con rối, cứ từng giờ từng phút đều
bị ép đi đứng ăn ngồi mô phỏng theo một người khác.
Trước kia nàng bị nhốt trong thâm cung, cách xa Dận Chân có thể nói là khoảng cách trời đất.
Nhưng hôm nay đã khác rồi, Đức phi lại chỉ thích mỗi mình mình, chỉ cần mình
thường xuyên đến bên bà ta làm bạn, còn sợ không có cơ hội được gặp Dận
Chân sao.
Hơn nữa... nàng nhìn hai tay mình, chính mình hôm nay hẳn đã để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu đi!
Tấm lòng cuồng dại si tâm vô hối này, liệu Dận Chân có cảm nhận được chăng?
“Hoàng a mã, người bị sao vậy?” trong Càn Thanh cung, Hoằng Đán nhìn thấy vết
máu loang lổ trên vạt áo Dận Chân, sắc mặt đại biến hỏi.
Dận Chân chau mày, mặt không biểu tình quét mắt nhìn thoáng qua, kêu lên: “Tô Bồi Thịnh, đi lấy một bộ đồ mới đến đây.”